Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 10: Chương 10




Cô giáo đúng trên bục khi nghe cậu trả lời thì thấy rất hài lòng , nói :

- " Các em phải học hỏi theo Mạc Thiên ! "

- "Mạc Thiên ! Câu trả lời của em rất tốt !"

Các bạn nữ thì vô cùng hâm mộ và càng thích cậu nhiều hơn , còn lập nhóm phan về cậu nữa.

-"Sao mình không biết cậu ấy giỏi tiếng anh thế này nhỉ "

- " Đúng vậy ! Cậu ấy giỏi thật !"

! !

Hết tiết , cô bước ra lớp

Tiếng ồn ào vẫn luôn nói về cậu Mạc Thiên Mộc.

Lúc này , Vĩnh Hạo không nhịn nỗi sự tức giận đứng dậy phản bác , nói :

-" Giỏi tiếng Anh thì sao vẫn là nhất từ dưới đếm lên mà thôi "

Lúc này , khi Vĩnh Hạo vừa nói ra thì bao nhiêu ánh mắt sắc lạnh nhìn qua cậu , nói :

- " Cậu!.

đánggggg !"

- " Vậy thì sao ! Cậu ấy cũng giỏi tiếng anh hơn cậu đấy !"

- " Đúng ! Mạc Thiên cũng đẹp trai hơn cậu ! Còn cậu có cái gì ? "

Mạc Thiên Mộc nghe vậy thì liền tỏ ra muộn phiền , nói :

- " Cảm ơn ! Các bạn đã nói đỡ cho tôi !"

Nghe thấy vậy các bạn nữ trong lớp liền phản bác lại :

- " Cậu đừng buồn ! Không giỏi thì sao bọn tớ đều ủng hộ cậu cả ! "

- " Đúng vậy ! "

- " Đúng vậy ! "

Âu Dương Linh Hi ngồi cạnh cậu nghe vậy liền trừng mắt Vĩnh Hạo , nói :

- " Thiên Mộc ! Cậu đừng buồn ! "

- " Cậu mà buồn ! Bọn mình cũng rất buồn đó !"

Nghe vậy các bạn nữ trong lớp cũng đồng thanh gật đầu , đáp :

- " Đúng vậy ! Đúng vậy ! Cậu đừng buồn nữa !"

Mạc Thiên Mộc khi nghe câu nói của mọi người thì khuôn mặt trở nên vui vẻ nhưng vẫn có nét buồn , nói :

- " Mình sẽ cố gắng học để xứng đáng làm phan của các cậu !"

Tiếng ồn ào của các bạn nữ bao quanh cậu liền nói :

- " Được ! Nhưng cậu không cần cố gắng quá sức !"

- " Đúng vậy ! "

Trong một góc khất không ai nhìn thấy , Vĩnh Hạo liền thấy nhăn mặt vì tức giận không nói nên lời nhìn Mạc Thiên Mộc.

Mạc Thiên Mộc liền cong môi đầy chế nhiểu , làm cho Vĩnh Hạo càng tức giận hơn.

____________________________

Tại bến cảng T

Mạc Thiên Mộc vì bận giải quyết vụ con nhỏ Tiêu Thiết mà không theo dõi việc buôn bán bất hợp pháp của Lộ gia được.

Cậu đang chăm chú theo dõi , Lộ Minh Dương thì trực giác của một người học võ cho ta thấy có người đang quan sát cô.

Mạc Thiên Mộc liền chầm chậm nhìn ra sau thì đúng là thật , Âu Dương Doãn Thần đừng đằng sau cùng một nhóm người đang quan sát nhất cử nhất động của cô.

Cô liền nhín mặt thấy Lộ Minh Dương bỏ đi nên Mạc Thiên Mộc cũng định chạy trốn.

Cô liền cong môi mỉn cười nhìn Âu Dương Doãn Thần , nói :

- " Lâu rồi không gặp ! Nhớ tôi à !"

- " Thích tôi hay sao mà tìm tôi vậy !"

- " Tìm tôi lâu như vậy mà !"

Lúc này , Âu Dương Doãn Thần đã không còn dấu nỗi tức giận được nữa , khuôn mặt giăn gió kèm đó là đôi mắt có những đường tia máu.

Không biết từ lúc nào mà Âu Dương Doãn Thần đã ở phía sau công kích Mạc Thiên Mộc , nhưng cậu không bất ngờ xoay lại sau lưng và chống hai tay ra trước phòng thủ.

Hai người đánh qua đánh về không thua thắng bại , họ đánh từ trên các thùng hàng cao , đất dưới đất.

Trong lúc không phân thắng bại ai cũng kiệt sực , thì một tiếng chuông điện thoại của cậu vang vang lên , làm Mạc Thiên Mộc mất tập trung.

Mạc Thiên Mộc đang lấy điện thoại thì một cú đấm công kích cậu , cậu liền né ra nhưng không phản ứng kịch liền bị Âu Dương Doãn Thần đánh bây mũ xé rất khâu trang của cậu.

Nhưng đúng lúc tiếng còi cảnh sát vang lên làm Âu Dương Doãn Thần và Mạc Thiên Mộc đều bất ngờ.

Nhanh thời cơ đó , Mạc Thiên Mộc liền chảy trốn không quen bỏ lại cậu nói :

- " Hẹn gặp lại ! "

Khi Âu Dương Doãn Thần hoàng hồn thì cậu đã chạy xa , nhưng khuôn mặt của cậu lúc bị anh xé khâu trang anh vẫn nhìn rõ.

Anh nở một nụ cười lạnh lẽ trên môi khiến những người xung quanh phải sỡ hãi , anh nói :

- " Được lắm ! Mạc Thiên Mộc !"

____________________________

Ngày hôm sau , 12 giờ trưa.

Trong căn phòng lặng im trong một tiếng động , một người đàn ông với khuôn mặt kiều kiễm , đôi môi đỏ hồng hiện lên thật xinh đẹp làm cho người ta mê mẫn.

Tiếng cửa đã làm phá vỡ sự im lặng đó.

Cốc!.

cốc!.

.

cốc

Giọng nói nhẹ nhàng được cách lên :

- " Mộc nhi ! Dậy đi con !"

Lúc này , trong phòng khi nghe tiếng gọi liền lấy gối đè lên đầu , cậu chỉ theo bản năng , nói :

- " Dạ "

Tối qua , Mạc Thiên Mộc nhận cuộc gọi từ mẹ mình Liễu Như Thu liền chạy về trễ nên sáng mới ngủ.

Liễu Như Thu định đi thì liền nhớ ra gì đó , vui vẻ quay đầu lại , nói tiếp :

- " Tối mai , chúng ta sẽ dự tiệc ở Âu Dương gia nên chiều mẹ con ta đi siêu thị mua quà nha ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.