Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 37: Không có quy củ




Ôn Hương nhìn vẻ mặt lo lắng cho mình của tiểu nha đầu, chỉ nhìn thấy trêи mặt của nàng ta đều là ấm ức thay cho Ôn Hương, trong lúc nhất thời Ôn Hương cảm thấy trong lòng của mình thật ấm áp.

“Phúc Nhi, tiểu thư nhà ngươi rất ngu ngốc hả, có thể để mặc cho người khác sắp xếp mình, cũng chỉ là một chén canh mà thôi, nếu như không nhận được sự công bằng thì không cần phải công bằng, chúng ta không cần phải để ý.”

Ôn Hương cẩn thận lau nước mắt cho tiểu nha đầu, dỗ dành nàng ta, nha đầu này thật sự rất thích khóc, đúng là quá nặng tình nặng nghĩa.

Haiz!

Đây cũng không phải là một chuyện tốt.

“Dạ.”

Phúc Nhi ấm ức nhẹ gật đầu, mặc dù tiểu thư nhà nàng ta đã nói như vậy rồi, nhưng mà trong lòng của nàng ta lại cảm thấy tiểu thư nhà nàng ta bị bắt nạt. Lão vương phi làm cho tiểu thư phải khó chịu, tiểu thư còn khuyên nhủ mình, tiểu thư thật sự rất đáng thương.

Hai người bọn họ cũng không còn tâm tư đi dạo trong hoa viên, Ôn Hương đi ở đằng trước, trong lòng đang nghĩ làm như thế nào mới có thể đổi chén canh mà thần không biết quỷ không hay.

Dù sao thì người không phạm ta ta không phạm người, nhưng mà nếu như người đã phạm ta rồi, tất nhiên ta phải trả lại. Lúc nàng sống lại một lần nữa, Ôn Nhan vẫn muốn đôi chân của nàng, vậy thì không bằng trực tiếp để Ôn Nhan cũng nếm thử nỗi khổ kiếp trước của nàng.

Cảnh tượng này lọt vào trong mắt của Phúc Nhi, đó chính là tiểu thư của bọn họ bị chọc tức không nhẹ, ngay cả lời cũng không muốn nói.

“Tham kiếm nhị tiểu thư.”

Ôn Hương bước vào viện tử của mình, ma ma hồi lúc nãy đang diễu võ dương oai giáo huấn tiểu nha hoàn trong hoa viên, bây giờ lại đang ngồi trong viện tử của nàng.

Ôn Hương phất tay với bà ta một cái, bà ta mới đứng dậy, nhưng mà giọng nói lại không phục.

Ôn Hương nhìn bà ta, biết rằng bà ta chính là Lâm Ma Ma, của hồi môn của lão vương phi, ở trước mặt của lão vương phi có mấy phần mặt mũi, nhưng mà cũng không phải rất thân thuộc với lão vương phi, bình thường lão vương phi đều không cần bà ta hầu hạ.

Ấn tượng của Ôn Hương đối với người này không sâu cho lắm, cho dù là đời trước hay kiếp này người này cũng rất ít khi đến điện của nàng, dù sao thì chuyện mà người này làm hình như chỉ là chạy ở tiền viện, rất ít khi đến chỗ bọn họ.

Nhưng mà người này ngang ngược càn rỡ, nói chuyện cũng tương đối khô khốc, thích nhất là người bên ngoài a dua nịnh hót, nếu như mà nói đúng thì bà ta liền cao hứng, nếu như mà nói không xuôi tai thì người này tuyệt đối sẽ không cho người ta sắc mặt tốt gì, Ôn Hương cũng nghe được vài chuyện của bà ta.

Lúc nãy trong đầu của nàng đang suy nghĩ là có lẽ Ôn Nhan muốn hại nàng, chắc chắn là trong canh cũng được bỏ độc giống như vậy, để cả một đời này nàng chỉ có thể sống trong âm u, ngược lại không để ý đến người này.“Lâm Ma Ma đa lễ.”

Ôn Hương cũng vô cùng bình thản mà trả lời một câu, cho dù không nghe rõ ràng loại không tôn kính trong giọng nói của bà ta.

Phúc Nhi thì lại tức giận không nhẹ, bị Ôn Hương dùng ánh mắt đè xuống.

“Nhị tiểu thư làm lão nô đợi lâu lắm.”

Lâm Ma Ma nhìn thoáng qua Ôn Hương, vô cùng không vui, làm cho Ôn Hương cảm thấy có chút buồn cười.

Từ lúc nào mà Ôn Hương lại kém cỏi như thế, để một lão bà tử có thể xem thường nàng như thế này?

Tốt xấu gì thì nàng cũng là tiểu thư con vợ cả, trong phủ này, chẳng lẽ là người này thật sự xem mình sắp thành chủ tử rồi hả?

“Ta cho là để ma ma đợi cũng không tính là gì.”

Ngữ khí của Ôn Hương rất lạnh nhạt, nhưng mà trong sự lạnh nhạt đó mang theo vài phần cảnh cáo, nàng đi thẳng vào trong phòng, lão vương phi có thể cho người này tự tay đưa đến đây, liền chứng minh trong chén canh này tuyệt đó có thứ gì đó kỳ lạ.

Lâm Ma Ma bị Ôn Hương đối xử lạnh nhạt như thế này thì ức nghẹn trở vào, trong lúc nhất thời cảm thấy mình rất mất mặt, hung hăng liếc Ôn Hương vài lần, lại không cam lòng bước theo.

“Nhị tiểu thư thân là tiểu thư ở vương phủ, bình thường người nên ở trong viện tử của mình để tu thân dưỡng tính, không có chuyện gì mà đi ra bên ngoài làm cái gì?”

Ngữ khí của bà ta không tốt, dường như người trước mắt không phải là tiểu thư con của vợ cả mà là tiểu nha hoàn lúc nãy mới bị bà ta tùy ý nhục nhã.

Ôn Hương cũng là người đã sống lại một kiếp, người lợi hại như vậy đây là lần đầu tiên mà nàng nhìn thấy.

“Lâm Ma Ma, bà đây là đang dạy dỗ ta đó à?” Ôn Hương đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo không có tình cảm nhìn bà ta, bỗng chốc làm cho bà ta sợ hãi không thôi.

Nhưng mà làm sao có thể được chứ? Làm sao bà ta lại có thể sợ nhị tiểu thư từ trước đến nay điều không quan tâm mọi chuyện?

Nhị tiểu thư có là cái gì đâu, bà ta là người của lão vương phi, nhị tiểu thư có lợi hại hơn nữa còn không phải cũng phải nghe lời lão vương phi hả?

“Nô tài không dám.”

Nhưng mà đến cùng bà ta vẫn không dám quá càn rỡ, không chỉ có một người cảnh cáo bà ta bây giờ vương gia đang ở phủ thượng, làm chuyện gì cũng phải có chừng mực.

“Hi vọng là ma ma thật sự không dám, nếu không thì..."

Ôn Hương nhìn bà ta, còn chưa nói hết lời phía sau nhưng mà lại để cho người ta sợ hãi, trong lòng của Lâm Ma Ma đều đang run rẩy.

Cũng may là Ôn Hương không có nói tiếp, chỉ là quay đầu lại trực tiếp đi vào trong phòng.

Nàng đi vào, trực tiếp ngồi xuống trêи cái ghế, hoàn toàn không đặt Lâm Ma Ma đang đi ở đằng sau vào trong mắt.

Trong lúc nhất thời Lâm Ma Ma cảm thấy tức giận vô cùng, dù sao thì cho đến bây giờ tam tiểu thư cũng không đối xử với bà ta như thế này, từ trước đến nay tam tiểu thư đều nịnh nọt bà ta.

Thôi bỏ đi, bà ta vẫn nên để nhị tiểu thư uống canh hết, dù sao thì đây mới là mệnh lệnh của lão vương phi cho bà ta.

“Nhị tiểu thư, lão vương phi nói người và tam tiểu thư đều đang tuổi ăn tuổi lớn, nhất là người sắp đến tuổi cập kê, thân thể này không thể qua loa được. Cho nên lão vương phi đã cho người ninh canh bổ, nói mỗi ngày đưa đến cho tiểu thư vào thời gian này, tiểu thư mau uống đi.”

Lâm Ma Ma nhịn xuống cảm giác không thoải mái, nhưng mà đến cùng vẫn nghiêm túc nói hết lời.

Ôn Hương phất phất tay, Phúc Nhi để tiểu nha hoàn bước lên nhận lấy chén canh.

Một hồi lâu sau không có động tĩnh.

Ôn Hương dường như là ngồi ở trêи ghế ngủ thϊế͙p͙ đi, nàng đưa lưng về phía Lâm Ma Ma, Lâm Ma Ma cũng không nhìn thấy có động tĩnh gì.

“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư?”

Bà ta kiên nhẫn kêu hai tiếng, nếu là bình thường thì bà ta đã sớm bắt đầu cau có, chỉ có điều là ngày hôm nay lão vương phi đã nói nhất định phải để cho nàng uống hết cái đó mới được.

Qua một hồi lâu, Ôn Hương mới yếu ớt xoay đầu lại, mờ mịt hỏi: “Hả? Lâm Ma Ma à, bà vẫn còn chưa đi hả?”

Lời này làm Lâm Ma Ma tức giận đến ngứa răng.

“Nhị tiểu thư, chén canh này là tâm ý của lão vương phi đối với người, người vẫn nên uống lúc còn nóng đi?”

“Ta biết rồi Lâm Ma Ma, bà trở về trước đi.”

Ôn Hương nói xong thì lại muốn đuổi người.

“Nhị tiểu thư, tấm lòng từ ái của lão vương phi đối với người, người không thể cô phụ được.”

Ôn Hương liếc mắt nhìn bà ta một cái.

“Ta đâu có ý định cô phụ đâu chứ, nhưng mà lúc này quả thật ta không muốn uống canh, bà cứ đi về trước đi, chờ một lát nữa ta muốn uống rồi thì tự nhiên sẽ uống thôi. Ma ma còn có việc bận, trước hết không giữ ma ma lại.”

“Tiểu thư, người nhất định phải uống hết chén canh này, nếu không thì chẳng phải sẽ để lão vương phi thất vọng đau khổ à? Lão vương phi đã dặn dò nô tài nhất định phải nhìn nhị tiểu thư uống hết, dù sao thì canh bổ như thế này cũng không dễ uống, nhưng mà có lợi, tốt cho thân thể. Lão vương phi cũng là sợ nhị tiểu thư tùy hứng, cho nên mong là nhị tiểu thư uống hết ở trước mặt của nô tài.”

Lâm Ma Ma mang theo vẻ mặt chính trực, Ôn Hương nhìn thấy mà vô cùng buồn cười.

Cúi đầu xuống, lại vô cùng giận dữ.

Chỉ là một ma ma mà lại dám nói chuyện với nàng như thế này, có thể nhìn thấy được bình thường lão vương phi chán ghét nàng bao nhiêu.

“Muốn ta uống hết chén canh này ở trước mặt của bà à?” Nàng nhẹ nhàng hỏi ngược lại, trêи mặt nhìn không ra cảm xúc gì, ma ma đó cuối cùng cũng nghiêm túc nhẹ gật đầu.

“Đúng vậy, lão vương phi cũng là vì suy nghĩ cho tiểu thư, dù sao thì thân thể này là của mình, vẫn mong tiểu thư đừng không quan tâm nó.”

Ôn Hương nhẹ gật đầu.

Lâm Ma Ma cho là nàng đã khuất phục, trong lòng vui mừng không chịu được, về phần người lúc nãy nhìn bà ta bằng ánh mắt rét lạnh như thế nhất định không phải là nhị tiểu thư, một tiểu thư chỉ ở trong phòng, chưa nhìn thấy việc đời làm gì có khả năng có ánh mắt rét lạnh như vậy?

“Từ lúc nào mà ở vương phủ lại không có quy củ như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.