Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 23: Tâm bệnh




Ôn Hương gật đầu, thì ra đã trễ vậy rồi, xem ra giấc mơ này thực sự hơi lâu!

“Tiểu thư, có phải người không thoải mái ở đâu không, nếu không chúng em kêu đại phu đến khám thử cho người đi, hôm nay người thật sự mơ quá lâu, Phúc Nhi gọi người thật lâu, người cũng không phản ứng, dọa Phúc Nhi không biết nên làm sao nữa!”

Nói rồi, mặt Phúc Nhi hiện lên biểu cảm đau lòng.

Ôn Hương lắc đầu.

“Ta không sao!”

Bệnh này của nàng, là tâm bệnh, tâm bệnh chỉ có tâm dược mới có thể trị, trừ phi nàng có thể báo thù, nếu không, đại phu cũng không thể giải quyết được bệnh này của nàng.

“Ai đang làm ồn bên ngoài, Phúc Nhi, em đi xem thử xem...”

Thấy nàng ấy còn muốn nói gì đó, Ôn Hương vội kêu nàng ấy ra ngoài, mặc dù Phúc Nhi còn muốn nói, nhưng bên ngoài thật sự ồn ào, nàng ấy nghĩ rồi cũng đi ra trước.

Ôn Hương cúi đầu, nhìn đôi tay nắm chặt của mình, đời này, nếu không thể báo thù, thì không biết nàng có thể có cuộc sống như một người bình thường được không?

Bỏ đi bỏ đi, rồi sẽ qua thôi, nàng làm nhiều như vậy, không phải chính là để báo thù sao? Sao không thể báo thù được chứ?

Ký ức hãy còn mới mẻ, là ác mộng của kiếp này, là thống khổ mà người bên cạnh vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận được, chỉ có những người quan trọng mới có thể giảm nhẹ sự đau đớn đó.

Nàng là người trở về từ địa ngục, ác mộng cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Không bao lâu sau, Phúc Nhi mặt mày buồn bực quay lại.

“Sao vậy? Sao không vui vậy?”“Hừ, lão vương phi quá ỷ thế hϊế͙p͙ người rồi!” Phúc Nhi nói, còn ngồi xổm xuống.

“Sao vậy, em bị người ta bắt nạt sao?” Sắc mặt Ôn Hương bỗng biến đổi, Phúc Nhi, là ranh giới cuối cùng của nàng.

“Không có, tiểu thư, họ muốn đón nhị tiểu thư về, nhưng nhị tiểu thư vừa tới Tướng Quốc tự bao lâu chứ, nàng ta rõ ràng là người vu oan cho tiểu thư, bây giờ đón nàng ta về, lão vương phi cũng quá thiên vị rồi!”

Thì ra là chuyện này!

“Đây vốn là chuyện trong dự liệu, sắp tới cuối năm, bây giờ đã rất lạnh rồi, lão vương phi nếu còn không mượn chuyện này đón Cháu gái về, thì bà ta sẽ không còn là lão vương phi nữa, không có gì kỳ quái!”

Ôn Hương không có cảm giác gì với chuyện này, quay về thì quay về đi, quay về rồi, trong phủ còn náo nhiệt một chút, càng thêm thú vị.

“Nhưng mà, em nghe họ nói, vương gia sắp về rồi!”

“Em nói gì?” Ôn Hương như bị gì đó đâm trúng.

Đã bao lâu không nhìn thấy phụ vương rồi.

Sau khi sống lại, người nàng muốn gặp, người nàng không muốn gặp, nàng đều đã gặp hết, nhưng chỉ lâu như vậy rồi vẫn không gặp được phụ vương mình, người phụ vương luôn vô cùng bao dung, vô cùng yêu thương mình trong ký ức?

“Vương gia sắp quay về rồi, tiểu thư, đến lúc đó chúng ta không cần sợ lão vương phi thiên vị nữa, vì vương gia sẽ làm chủ cho tiểu thư!”

Rõ ràng điều Phúc Nhi suy nghĩ không giống Ôn Hương, nhưng nàng ấy nghĩ cũng không sai, dù sao phụ vương của mình quay về rồi thì nàng liền có thêm một núi dựa, cũng không phải người khác muốn làm gì nàng thì có thể làm đó nữa.

“Em nghe ai nói?”

“Em nghe Lộc Nhung bên cạnh lão vương phi nói, nói lão vương phi nhận được phong thư mật, nói vương gia sắp quay về, lão vương phi liền vội cho người thu dọn nhà cửa, mục đích là để nghênh đón năm mới, nhưng còn khoảng thời gian nữa mới tới tết, đây chính là để nghênh đón vương gia quay về, hơn nữa trọng điểm mà họ thu dọn, chỉ chừa chỗ của tiểu thư trong toàn bộ vương phủ, không phải chỉ có viện của chúng ta là bị bỏ qua triệt để sao?”

Giọng Phúc Nhi không vui, lại có vài phần đơn thuần bất lực, nhưng Ôn Hương rõ ràng không nghĩ tới những chuyện nàng ấy nói.

Phụ vương lúc nào thì thân với lão vương phi như vậy?

Còn báo tin trước cho bà ta, đây không phải là phong cách trước nay của người, người có gửi thư cũng tuyệt đối sẽ không gửi cho vị kế mẫu chẳng mấy thân thiết!

Ôn Hương tò mò, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Trong đây nhất định có chỗ nào không đúng.

“Tiểu thư, nói không chừng lão vương phi còn sẽ phái người tặng nha hoàn, ma ma, nô bộc cho tiểu thư, dù sao thì tiểu thư chỉ có một mình Phúc Nhi thôi, thực sự không thể nói nỗi, đến lúc đó, vương gia quay về, cũng sẽ không tiện giao đãi!”

Phúc Nhi khinh thường bĩu môi, đây là lần đầu tiên nàng ấy thể hiện bất mãn đối với người khác trước mặt nàng, người đó còn là chủ tử của vương phủ, xem ra Phúc Nhi cũng dần rõ ràng, trong phủ này đều là kẻ địch của họ.

“Tiểu thư, đến lúc đó người tuyệt đối đừng giữ lại người bà ta đưa tới, phải để vương gia biết, họ ở nhà ngược đãi tiểu thư thế nào!”

Ôn Hương không lên tiếng.

Nha đầu này có lẽ còn không thoải mái chuyện hôm đó kêu bà ta cho người đến thu dọn viện, kết quả còn bị lão vương phi tranh thủ cơ hội dạy dỗ một trận đi?

...

Ôn Hương ra khỏi Ôn gia, không kinh động đến bất kỳ ai, dưới sông Lâm Thủy này rốt cuộc là thế nào, nàng vẫn phải đi xem thử, rốt cuộc là ai đang giúp nàng.

Sông Lâm Thủy vùng ngoại ô Tứ thành, nơi đó quanh năm có thần tiên cư ngụ.

Thần tiên này không giống những thần tiên khác, người nơi này nghe nói có thể biết hết mọi chuyện trong thiên hạ, có được một người thì có thể kết thúc loạn thế mấy chục năm nay.

Từ bao năm nay, vô số các danh nhân chi sĩ khắp nơi tới sông Lâm Thủy tìm kiếm vị thần tiên nổi danh thiên hạ này.

Tương truyền, mấy trăm năm trước, sông Lâm Thủy từng xuất ra một người, tên Vấn Thế.

Người này luôn đeo mặt nạ, dáng vóc xinh đẹp, mỹ mạo kinh người, chỉ tiếc nàng ta trước nay không bao giờ cởi bỏ khăn che mặt, vào thời loạn thế, nàng ta đã dùng trí tuệ của mình để giúp thái tổ hoàng đế xây dựng thịnh thế thái bình.

Sau đó thì không còn ai nhìn thấy nàng ta nữa, nhưng câu chuyện rằng nàng ta là một thần tiên cư ngụ dưới sông Lâm Thủy lại trước nay chưa từng dừng lại, thậm chí cả trăm năm nay, lại được lưu truyền càng thêm hăng hái.

Nói với Phúc Nhi một tiếng rồi, Ôn Hương liền ra ngoài, về phần những chuyện khác, nàng bây giờ cũng không quan tâm nổi, phụ vương sắp quay về rồi, hẳn là dù trong lòng lão vương phi có không thoải mái thì cũng biết ở chung hòa thuận với nàng.

Bà ta không phải mẫu thân thân sinh của phụ vương, nhưng Ôn Hương là nữ nhi ruột thịt của phụ vương.

Bông tuyết tán loạn, giống như trận tuyết đầu mùa năm nay, Ôn Hương khoác áo choàng trắng như tuyết, trong cơn tuyết lớn rõ ràng vô cùng yếu ớt.

“Thật là một nữ tử mong manh, khuynh quốc khuynh thành, chỉ tiếc vị nữ tử này dường như không mấy để tâm tới dung mạo của mình, trời lạnh như vậy, nàng là chuẩn bị đi tới ngoại ô sao?”

Dung Tử Hiên ngồi trong xe, nhìn bước chân khẽ khàng của Ôn Hương, bóng dáng gầy yếu đó, trong lòng lại cảm thấy có chút không nhẫn tâm.

“Vị thiên kim này của Phủ Hoa Vương, xem ra tâm không nhỏ...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.