Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 22: Tình báo




Ôn Hương đổi sang nói cách khác, Yêu Nương cũng biết mình quá nôn nóng, chỉ đành nói: “Ngươi nói cũng không sai, là ta quá nóng vội!”

Nhưng nàng ta cũng không muốn nói nhiều chuyện bên lề, liền tiếp tục nói: “Nhưng mà, chúng ta bắt đầu thành lập cục tình báo chỉ mới hơn một tháng, dù tiểu thư trước nay đều không để ý tới ngân lượng, nhưng cục tình báo này thế nào cũng cần người, ta không cảm thấy mình có thể bồi dưỡng ra nhiều người tình báo như vậy trong hơn một tháng, ta cảm thấy tất cả những chuyện này quá mức thuận lợi!”

Ôn Hương gật đầu, cũng giống những gì A Lý nói với nàng, A Lý và A Văn cũng cảm thấy vô cùng thuận lợi, tài liệu A Lý cần, đối phương dường như ngay cả giá cả cũng không nói gì nhiều thì đã đưa cho họ rồi.

Nhưng mà, Ôn Hương cũng không phải kẻ ngốc, dù sao cũng là người đã sống hai kiếp, không thể nào không biết thứ đồ tốt này luôn được quản lý nghiêm ngặt.

Nhưng mà, A Lý lại có thể có được một xe đồng và thiếc trong thoáng chốc, khởi đầu như vậy cũng khiến nàng kinh ngạc.

“Vậy ngươi cảm thấy phía sau có người đang thúc đẩy tất cả những điều này sao?”

Ôn Hương nhìn Yêu Nương, trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ có người đang mượn tay nàng để làm gì đó?

Cho nên tất cả những chuyện này đều thuận lợi như vậy?

Nhưng cũng không hẳn, nàng là tắm lửa từ kiếp trước sống lại quay về, nhưng chuyện này, ngoại trừ bản thân nàng thì không một ai biết?

Ngay cả Phúc Nhi, nàng cũng không nói, sao có thể có người biết chuyện này?

Trong mắt người khác, nàng chỉ là một người mặc người dày vò, lại có ai sẽ tính kế nàng trong chuyện bí mật như vậy chứ?

“Ta cảm giác không phải có người ở phía sau thúc đẩy, mà là tất cả những chuyện này có người đang giúp chúng ta, trước đây ta còn cho rằng là ta may mắn, dần dần, ta liền thật sự phát hiện, có người cố ý tung ra rất nhiều tin tức cho người của chúng ta, giúp chúng ta thành lập phương hướng tình báo...”

Giọng Yêu Nương không mấy lo lắng, thấy sắc mặt quá sức lo lắng của Ôn Hương, nàng ta cười cười, nói: “Tiểu thư, chúng ta không cần quá lo lắng, theo cảm giác của ta, người phía sau này không có ác ý gì với chúng ta!”

“Dù không có ác ý, nhưng chúng ta luôn không biết hắn có tâm tư gì!”Ôn Hương nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm trọng, lần này nàng chỉ có thể thắng, tuyệt đối không thể thua.

Nàng cược không nổi chút sóng gió nào, bởi vì cái giá quá lớn.

Im lặng thật lâu sau, Ôn Hương lại cười.

“Mặc hắn có tâm tư gì, chúng ta vẫn có thể binh đến tướng chặn, nước lên đất chắn, không cần mới bắt đầu đã lo lắng như vậy.”

“Dạ, tiểu thư nói phải!”

Yêu Nương cũng gật đầu, chủ yếu là vì nàng ta thật sự cảm thấy đối phương không có ác ý, luôn không ngừng giúp nàng ta.

“Nhưng mà, sự thực rồi sẽ phải làm rõ, nếu sau lưng luôn có một bàn tay đang đẩy, hai con mắt đang trong bóng tối nhìn, địch trong tối ta ngoài sáng, ai biết lúc nào sẽ trực tiếp đánh chúng ta vào mười tám tầng địa ngục chứ?”

“Dạ!”

Yêu Nương nghe thấy lời của Ôn Hương, cũng không còn tâm tư đùa giỡn nữa, xoay người ẩn mình vào u ám, không còn bóng dáng.

Phúc Nhi kϊƈɦ động từ ngoài chạy vào, kỳ quái nhìn xung quanh, thật kỳ quái.

“Cứ vậy đi rồi? Thật là đến vội mà đi cũng vội!”

Ôn Hương không đáp, lòng nàng đầy tâm sự, lại không thể nói với Phúc Nhi.

Có những lúc, nàng cảm thấy Phúc Nhi giống như ranh giới cuối cùng của mình, nàng ấy không hỏi gì nhiều, cũng không nghĩ gì nhiều, một lòng một dạ suy nghĩ cho nàng, luôn bảo vệ nàng, cho nên có rất nhiều chuyện nàng không nói cho nàng ấy biết, không phải không tin tưởng nàng ấy, mà là nàng ấy thật sự không nên biết nhiều như vậy.

Đối với nàng ấy, đây là một loại gánh nặng.

Đêm thật dài, Ôn Hương nhắm mắt, trước mắt cứ lóe lên từng màn hình ảnh ở kiếp trước.

Nước lạnh như băng, ngập qua chân nàng, dần bò lên thân thể nàng, cuối cùng, thứ nàng nhìn thấy lại là một màu đỏ rực, còn có sự ra đi của phụ vương, dời mắt một cái, lại là khuôn mặt đắc ý của Ôn Nhan, mặt đầy hung ác.

“Ôn Hương, thứ ta chán ghét nhất chính là dáng vẻ thanh cao đó của ngươi, ngươi không phải rất thanh cao sao?”

“Đó chính là do ta thiết kế...”

“Ôn Hương, ai kêu khuôn mặt ngươi như hồ ly tinh, nếu không phải vì ngươi, hoàng thượng sao có thể chỉ phong ta làm phi tử?”

“Tại ngươi, đều tại ngươi...là ngươi hại Ôn gia, là sự thanh cao của ngươi hại phụ vương...”

Toàn thân Ôn Hương ngày càng nhiều mồ hôi, nhưng nàng lại như bị ma thuật khống chế, không thể tỉnh lại, chỉ có thể nghe chỉ trích của Ôn Nhan hết lần này tới lần khác trong mơ, máu của phụ vương như nhuộm đỏ mặt đất.”

“Tiểu thư, tỉnh tỉnh, tiểu thư, tỉnh tỉnh...”

Sáng sớm Phúc Nhi tỉnh lại liền nghe thấy Ôn Hương luôn không ngừng run rẩy, miệng lầm bầm gì đó, nàng ấy gấp gáp gọi đã lâu nhưng nàng vẫn không có phản ứng gì.

“Tiểu thư...tiểu thư, đời này của Phúc Nhi đều sẽ hầu hạ người...Phúc Nhi sẽ bảo vệ người, tiểu thư, người đừng sợ, dù chân không thể cử động, Phúc Nhi cũng sẽ chăm sóc cho người...”

Giọng nói của Phúc Nhi trong mơ và Phúc Nhi ở hiện tại kết hợp với nhau, Ôn Hương như thoáng chốc tìm thấy điểm tựa, mở to mắt, ngồi bật dậy mới phát hiện người mình đổ đầy mồ hôi.

Thì ra là mơ, trong mơ lại quay về quá khứ, những ngày tháng đau khổ khó khăn đó.

“Tiểu thư, người sao vậy, người mơ thấy ác mộng sao?”

Khuôn mặt tràn đầy quan tâm của Phúc Nhi đã đem lại niềm an ủi lớn cho Ôn Hương, nàng gật đầu, giọng khàn khàn bật ra khỏi miệng.

“Đúng vậy, mơ một giấc mơ đáng sợ, mơ thấy chúng ta bị kẻ xấu xa hãm hại!”

Ôn Hương dịu dàng nhìn Phúc Nhi.

Còn may Phúc Nhi, dù là kiếp trước hay kiếp này, em đều ở cạnh ta.

“Tiểu thư, giấc mơ đều là trái ngược, bất kể lúc nào, Phúc Nhi cũng sẽ bảo vệ tiểu thư, tiểu thư không cần sợ hãi!”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phúc Nhi, Ôn Hương lại không nói được câu nào, nàng không nghĩ tới, nha đầu này luôn nghiêm túc nói lời muốn bảo vệ mình.

“Ừa, ta không sợ...”

“Mấy người các ngươi, mau lên, đừng lề mề, không làm tốt chuyện trong phủ này, vương gia quay về, sẽ trị tội các ngươi, huống chi, cửa đó của lão vương phi các ngươi cũng không qua khỏi, còn không mau làm tốt cho ta?”

Ngoài viện truyền tới từng trận tiếng huyên náo, Ôn Hương cau mày, lúc nào rồi mà người bên ngoài còn có tâm trạng đến chỗ nàng làm gì nữa?

Nàng còn cho rằng khoảng thời gian này nàng và lão vương phi đã đạt được cùng mục đích, nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nay bên ngoài ồn ào như vậy là đang làm gì?

“Bây giờ là canh giờ nào rồi?”

Thấy nàng lại cau mày, Phúc Nhi cho rằng nàng không thoải mái ở đâu, có chút lo lắng nhìn nàng.

“Đã sáng sớm rồi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.