Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 16: Khu chợ ở phía tây




Chuyện đầu tiên mà Ôn Hương trở về sau khi nhận hết đau đớn đó chính là báo thù.

Báo thù, oan có đầu nợ có chủ, đương nhiên Dung Mạnh là người đầu tiên mà nàng muốn tìm, cũng chính là người cho dù có như thế nào cũng kiên quyết không bỏ qua.

Nhưng mà Ôn Hương cũng biết rằng bây giờ mặc dù Dung Tử Hiên không phải là quan trọng nhất, nhưng mà muốn đối phó với thái tử một nước, vậy thì cần không ít tâm lực đầu tiên phải bồi dưỡng thế lực của mình.

Thật sự nếu như muốn bồi dưỡng cho căn cơ của mình, thật sự đó chính là một chuyện khó. Đầu tiên, nàng chỉ là một nữ tử khuê các, ở bên ngoài một khoảng thời gian dài đương nhiên sẽ làm cho tất cả mọi người cảm thấy tò mò, đến lúc đó nàng làm cái gì người khác đều sẽ có thể phát hiện.

Dù sao thì nàng vẫn không dám nói mình có thể làm cái gì đó mà thần không biết quỷ không hay.

“Nếu như vậy, vậy thì mua mấy hạ nhân, chắc cũng không quá đáng đâu?”

Nàng âm thầm nói ở trong miệng, trong lòng lại càng không ngừng tính toán, con đường dài cũng cần phải bước từng bước đi tới.

Nhu cầu mua bán nô tài ở Thiên Vinh hoàng triều cũng có thị trường rất lớn, đương nhiên là chuyện mua bán này cũng đã nhận được sự cho phép, nếu như bình thường thì đều chính quy, ít nhất thì ban ngày là như thế, không có khả năng ban ngày lại bán những người làm ăn không tốt gì đó.

Vậy thì một mình Ôn Hương làm cũng không phải là chuyện lớn gì, sống lại một kiếp cũng không màng đến những quy định này.

Khu chợ phía tây ở Tứ Thành là thị trường buôn bán nô tài lớn nhất, ở đây hạng người gì cũng có thể tìm được, chỉ cần ngươi đồng ý, cho dù có thể mua về làm tiểu thϊế͙p͙ thì cũng có thể.

Nhưng mà nơi này có một quy định bất thành văn, người đến đây bán đều là người mới.

Những người này đều đến từ những phương xa, cho nên mua những người này hoàn toàn có thể yên tâm, bởi vì quá khứ của bọn họ hoàn toàn sạch sẽ.Nhưng mà người ở nơi đây cũng ngư long hỗn tạp mặc dù đều nói ban ngày nơi này được quản chế, nhưng mà ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao thì Ôn Hương vẫn là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

“Nàng chuẩn bị đi vào như thế à?”

Phía sau lưng truyền đến một giọng điệu vui vẻ, nhưng mà lại có mấy phần du dương.

“Nếu như nàng đi vào như thế này, còn có thể đi ra với bộ dạng như vậy hay không, ta thật sự cảm thấy mình không dám hứa chắc.”

Ôn Hương đứng ở đó không quay đầu lại: “Dung công tử không chịu trở về đi, đi theo Ôn Hương làm cái gì?”

Dung Tử Hiên bị cô hỏi như vậy mà cũng không tức giận, chỉ là cười sáng lạn hơn.

“Lúc đầu Hiên cũng không muốn đi theo nhị cô nương đâu, chỉ là nhị cô nương thật sự làm cho người ta lo lắng quá mức, trêи đường đi lại mang theo tâm sự nặng nề, Hiên chỉ phái người đi theo nhị cô nương, muốn bảo đảm nhị cô nương có thể an toàn trở về Phủ Hoa Vương.”

Hắn đi mấy bước về phía Ôn Hương, nói tiếp: “Nhưng mà nhị cô nương căn bản lại không trở về, hết lần này đến lần khác lại chạy đến khu chợ phía tây ngư long hỗn tạp này, ở đây cũng không phải là nơi mà một tiểu cô nương như nhị cô nương có thể vào.”

“Dung công tử đối xử với người nào cũng quan tâm như vậy à?” Ôn Hương nhíu mày hỏi lại.

“Vậy nhị cô nương cảm thấy Hiên đối xử với nhị cô nương quan tâm bao nhiêu?” Hắn hỏi lại một câu hỏi, làm cho Ôn Hương á khẩu không trả lời được. Nếu như nói hắn rất dụng tâm thì cũng không đúng, nhưng mà lại không thể nói là hắn không dụng tâm, quả nhên làm cho người ta vô cùng phiền muộn.

Suy nghĩ, nàng đành phải nói sang chuyện khác: “Thế tử không có chuyện gì làm ư?”

“Thế thì cũng không phải, chỉ có điều là dáng vẻ thất hồn lạc phách hồi lúc nãy của nhị cô nương quả thật quá dọa người, làm cho người ta lo lắng, cho nên Hiên mới nhanh chóng đi theo.”

Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Hương hơi nheo lại, đôi mắt phượng di chuyển, từ tốn nói: “Thế thì Ôn Hương đa tạ sự quan tâm của thế tử.”

“Được rồi được rồi.” Dung Tử Hiên ra vẻ rất đương nhiên làm Ôn Hương nghẹn một hơi ở trong lòng, cũng chỉ có thể bỏ đi.

Ôn Hương nói không nên lời, Dung Tử Hiên cũng không nóng nảy, hai người bọn họ nhìn người đến người đi trong khu chợ ở phía tây, những người tùy ý lui tới dò xét hai người bọn họ, cuối cùng vẫn là Ôn Hương chịu không được mà thua trận.

“Không biết là lúc nào Dung công tử mới có thể rời đi, Ôn Hương còn có chuyện phải làm.”

“Nói hay, ta chỉ muốn nói cho nhị cô nương biết ở bên cạnh có một cửa hàng y phục, mặc dù là quần áo ở bên trong cũng không lộng lẫy là bao, nhưng mà nếu nhị cô nương muốn mặc thì vẫn dư sức, nhị cô nương có thể vào bên trong mua một bộ y phục nam tử, đây cũng là để bảo vệ cho nhị cô nương.”

Hắn mím mím môi, khuôn mặt ôn tồn lễ độ hồi lúc đầu bây giờ nhìn có mấy phần uất ức, làm như Ôn Hương làm tổn thương hắn, Ôn Hương cũng vô cùng bực bội.

“Cho nên Dung công tử đặc biệt chạy đến đây là vì để nhắc nhở Ôn Hương chuyện này à?”

“Đúng vậy đó.”

“ngươi..."

Vì tránh để cho mình tức giận quá mức, Ôn Hương đành phải đi vào trong nhà may đó, cũng không tiếp tục nói thêm cái gì với hắn nữa.

Đây không phải là Dung công tử lòng dạ từ bi kinh tài tuyệt diễm, rõ ràng chính là một... một...

Trong lúc nhất thời Ôn Hương cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung hắn, chỉ biết là dường như hắn không ôn nhuận như ngọc giống như vẻ bề ngoài của hắn, ngược lại còn là một người có sức khống chế vô cùng mạnh.

Dung Tử Hiên nhìn bóng lưng của nàng, đôi mắt sắc bén dần dần âm trầm hơn.

Đình Tây, tên thị vệ vẫn luôn không dám đến đây đã đi tới.

“Thế tử, chúng ta cứ để nhị cô nương đi như vậy à?”

“Sự đề phòng của nàng ấy đối với người bên ngoài nặng như vậy, nếu như trong lúc nhất thời đến quá gần nàng ấy, ngược lại sẽ để cho nàng ấy chạy càng xa hơn, không bằng chúng ta cứ phái người theo dõi từ phía sau đảm bảo sự an toàn của nàng ấy, đồng thời xem nàng ấy muốn làm cái gì, nếu như có thể giúp nàng ấy một tay thì cũng nên làm.”

Đình Tây gật gật đầu, nhưng mà lại không hiểu.

“Thế tử, chuyện của chúng ta vốn dĩ đã đủ phức tạp rồi, nếu như lại giúp cho Ôn nhị cô nương, chỉ sợ là..."

Lời nói của hắn còn chưa nói hết, Dung Tử Hiên liền quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, gương mặt đó hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa hữu lễ như bình thường, thay vào đó là một khuôn mặt làm cho người ta sợ hãi.

“Lời nói này ta không muốn nghe lại lần thứ hai, nếu như lại nói nữa, vậy thì ngươi tự mình đi lãnh phạt đi, tính nhẫn nại của ta chỉ có một lần mà thôi.”

“Rõ."

Đình Tây run lên một cái, vội vàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.