Trọng Sinh Chỉ Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 32: Tranh đoạt Trú Nhan Đan




☆ Editor: Cathedral25

______

Dạ Lăng Vân ngẩng đầu lên, thẳng lại lưng, đem tầm mắt hướng về phòng bán đấu giá ở bên ngoài đại sảnh.

Chỉ thấy một bạch mi (lông mày trắng) lão giả ăn mặc đạo bào màu xanh nhạt, trong tay chống gậy lên từng bậc thang, chậm rãi bước lên đài cao.

Ông chính là giám bảo giả (người giám định) đức cao vọng trọng trên đảo sông băng này, cũng là trưởng lão được cung phụng hàng năm ở Trường Thanh Các, tu vi không cao, nhưng từ nhỏ đã có một đôi mắt giám bảo lanh lợi, ở trong Linh Võ giới rất là hiếm thấy.

Đôi mắt của ông có thể thông qua quan sát liền phân biệt được pháp khí và linh dược thật giả, hội đấu giá có ông ở đây, thường thường sẽ làm các tu sĩ đấu giá tin tưởng hơn rất nhiều.

Chỉ thấy bạch mi lão giả này đi lên đài cao, đầu tiên là sửa sửa tay áo của mình, sau đó chắp tay về phía khách khứa ở đại sảnh lầu một cùng khách quý ở trên phòng lầu hai, thanh âm tang thương cùng khách khí nói: "Các vị đạo hữu, lão già này lại cùng các ngươi gặp mặt, hoan nghênh các đại gia lại đến hội đấu giá Trường Thanh Các tổ chức mỗi năm một lần này, ta ở đây là đại biểu cho các vị khách quý, long trọng hoan nghênh các đạo hữu."

Bạch mi lão giả nói xong, dưới đài trong đại sảnh lập tức truyền đến tiếng sấm vỗ tay, sớm đã có tu sĩ gấp không chờ nổi muốn một lần thấy bảo vật trong hội đấu giá lần này!

"Bạch mi lão nhân, không cần khách sáo, nhanh mở màn đi, nhiều người đều chờ không nổi rồi!" Trong đại sảnh, một vị râu quai nón dài, vóc người cao lớn cường tráng múa may một chút cây rìu trong tay, kêu kêu quát quát hô lớn.

"Man ngưu đạo hữu nói rất đúng, bạch mi lão nhân, ngươi cũng đừng dài dòng, mang nhanh bảo vật lên đi." Bên cạnh hắn là một vị mỏ chuột tai khỉ, gọi là "Khỉ ốm", tu sĩ này gãi gãi cằm cũng hào sảng nói theo.

Có hai người nói, trong đại sảnh tức khắc nổ tung, vang lên một tiếng lại một tiếng thúc giục.

Bạch mi lão giả đi nhanh múa may hai tay trấn an: "Được được được, nếu tất cả mọi người đều gấp không chờ nổi như vậy, lão già này không dài dòng nữa, hôm nay tham dự bán đấu giá là đệ nhất bảo vật, lão tin rất nhiều tiên tử sẽ đều vì nó mà điên cuồng, người làm ra chính là trưởng lão của Trường Thanh Các, đại sư đã tiêu phí thời gian một năm, luyện chế một lò trung cấp Trú Nhan Đan cực phẩm, tổng cộng có sáu viên, cộng thêm ba lò trung cấp Trú Nhan Đan cao phẩm linh dịch, có thể lành sẹo, bảo dưỡng làn da, người vừa dùng, nhan sắc liền sẽ đẹp lên."

Bạch mi lão giả vừa nói xong, hội trường liền truyền ra tiếng kinh hô tiếng thét chói tai của nữ tu.

"Đợi ba năm, cuối cùng mới có thể chảy ra được Trú Nhan Đan, loại đồ vật này luôn là cung cấp không đủ so với nhu cầu, vì hầu như đều không thể bằng nhan sắc của kỹ nữ, cho nên lúc này đây các tiên tử cho dù thế nào cũng muốn có được một viên." Một vị trưởng lão của Lạc Vân Tông thuộc thế hệ cháu, vẻ mặt oán giận nói.

"Hơn nữa ba năm trước đây tổng cộng mới chảy ra có năm viên, trong đó một viên còn bị Khổ Trúc - chủ trì chùa lấy cho nam thê, bổn tiên tử thấy kỳ quái, hiện tại hòa thượng tu luyện đều không cần thụ giới* sao? Làm trò trước mặt mọi người còn ra giá cao để lấy được viên Trú Nhan Đan kia, đem lại niềm vui cho nam thê, quả thực bức chết người!" Một vị trẻ tuổi của Lục Hinh Các, là người quản lý, vẻ mặt cũng khó chịu oán trách nói.

*thụ giới: chịu theo những điều ngăn cấm của đạo Phật để tu hành.

Kỳ thật, ở trong Linh Võ giới, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới võ sư là có thể bảo trì dung nhan bất biến, ví dụ như Dạ Lăng Vân, dung mạo hắn, cơ hồ về sau sẽ không phát sinh biến hóa!

Nhưng vẫn có người linh căn kém, tính tình cũng kém, cho nên tu vi thấp, thọ mệnh cũng liền đoản, khả năng hết cả đời này cũng khó có thể vượt qua bình cảnh võ sư, đối với bộ phận những người này mà nói, Trú Nhan Đan có thể sử dụng để bảo trì dung nhan, mà không có đan dược gì có công hiệu thật sự như vậy, cho nên vẫn rất được hoan nghênh.

Còn đối với nữ tu, khi tới cảnh giới võ sư, khả năng đã mấy ngàn tuổi, lúc đó dung nhan đã từ từ già đi, sao có thể bảo trì lại dung mạo bất biến để dùng được nữa?

Cho nên, Trú Nhan Đan này, nhìn rất râu ria, nhưng lại cực kỳ được hoan nghênh.

Dạ Lăng Vân nhìn thoáng qua phương hướng trên đài bán đấu giá, trong lòng đã đối với Trú Nhan Đan này nhất định phải có được, vô luận như thế nào, hắn đều sẽ vì Tử Tình lấy được một viên.

Đúng lúc này, một vị cung trang nữ tử yểu điệu người mặc trang phục màu hồng nhạt, trong tay nâng một cái khay màu bạc, ngượng ngùng cành liễu, eo nhỏ, dần dần đi lên đài cao.

Mà trên khay đựng một bình ngọc màu trắng, một hộp ngọc phỉ thúy, đúng là hôm nay muốn bán đấu giá Trú Nhan Đan cùng Trú Nhan linh dịch.

"Các đại gia nhìn cho kỹ, đây là đồ vật đệ nhất mà hôm nay ta bán đấu giá, 500 linh thạch là giá khởi điểm, mỗi lần tăng giá không được thiếu một trăm linh thạch, đấu giá bắt đầu."

Bạch mi lão giả vừa nói xong, không khí hiện trường liền trở nên như lửa nóng, cơ hồ trong phòng đấu giá các nữ tu đều cắm một giá, giá cả rất nhanh liền từ một ngàn linh thạch, lên tới 2000 linh thạch.

Giá cả này, đã hơn hẳn giá trị vốn có của nó, đến bây giờ đã có rất nhiều nữ tu đều im tiếng, chỉ còn lại có ít ỏi mấy tông môn lớn ra giá, các tiên tử giàu đang không ngừng tăng giá.

Mà trong đó còn pha lẫn một thanh âm cố che dấu của nam tử, Dạ Lăng Vân cẩn thận phân rõ, cư nhiên là Cố Ninh.

"2100 linh thạch." Tiên tử của Lục Hinh Các ra giá nói.

"2300 linh thạch." Tiên tử của Lạc Vân Tông, cắn răng tăng giá nói.

"2500 linh thạch." Lúc này đây ra giá cư nhiên là Cố Ninh.

Giờ phút này Cố Ninh trong phòng cũng là chịu đựng lắm mới dám hô lên giá cả như vậy, Bạch Mạnh Quân kia đã nghèo, căn bản là không có khả năng vì y mà trả bạc, mà y ngày thường tuy rằng không thiếu linh thạch từ chỗ Dạ Lăng Vân cướp được, nhưng đã sớm bị hắn phát hiện nên hiện tại hô lên giá này, đã là cực hạn của y.

Hiện trường an tĩnh hồi lâu, bạch mi lão giả xem như giá cả đã là tới cực hạn, vừa định giải quyết dứt khoát.

Cố Ninh trong phòng ngừng lại hô hấp, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm đài bán đấu giá, hy vọng lão giả đánh nhanh nhịp hoà âm.

Đúng lúc này, một gian trên lầu hai, đột nhiên truyền ra thanh âm nam tử hồn hậu: "3000 linh thạch."

Thanh âm vừa phát ra, hiện trường một mảnh ồ lên.

"Cái gì? 3000 linh thạch?" Cố Ninh ở trong phòng, nghe thấy thế một tiếng kêu lên, khí lập tức dựng lên.

"Phòng kia là của ai? Có phải cố ý muốn ta không lấy được, rõ ràng vật kia sắp ở trong bàn tay ta, hắn liền nửa đường ra giá là thế nào?" Trong lòng Cố Ninh đầy căm phẫn hướng tới bên người Bạch Mạnh Quân kêu gào nói.

"Quân Lang, Quân Lang, ngươi phải giúp ta tìm hắn, người này quả thực là khinh người quá đáng." Cố Ninh lôi kéo tay áo Bạch Mạnh Quân bắt đầu kêu khóc.

"Này......" Bạch Mạnh Quân mặt ngoài ra vẻ khó xử, trong lòng lại sớm đã chửi mắng.

Loại người này chính là đồ không có đầu óc, nhân vật trên lầu hai đều là người có thân phận có địa vị, hai người bọn họ chỉ là tu vi võ đồ liệu có thể trêu chọc được sao? Hiện tại y cho rằng người bên cạnh là ai? Dạ Lăng Vân sao? Đúng là loại kỹ nam lả lơi ong bướm, nếu không phải vẫn còn tác dụng lớn, Bạch Mạnh Quân ta đã sớm một chân đá chết ngươi rồi!

"Hừ, biết ngươi nhát gan sợ phiền phức, đồ vô dụng, cút ngay rác rưởi." Nhìn bộ dạng Bạch Mạnh Quân vâng vâng dạ dạ, Cố Ninh liền giận sôi máu, đột nhiên đẩy Bạch Mạnh Quân một phen, ngồi vào ghế đá giận dỗi.

Thật không biết lúc trước y vì cái gì lại coi trọng loại nam nhân như vậy, còn đem chính mình giao cho hắn, đều do thời niên thiếu không biết gì, chưa hiểu việc đời, hiện tại tới đảo sông băng này, vào Ngự Kiếm Cung mới phát hiện, so với Bạch Mạnh Quân thì nam nhân có điều kiện tốt hơn quả thực quá nhiều quá nhiều, tựa như Dạ Lăng Vân kia, vừa là một thiếu tông chủ,còn đối xử với y tốt không lời nào để nói, sớm biết thế lúc trước đã không lên thuyền của Bạch Mạnh Quân, hiện tại đổi ý cũng là lựa chọn không tồi.

Hiện tại Cố Ninh cùng Bạch Mạnh Quân, tuy rằng ngồi đối diện nhau, nhưng từng người liền đã có một tâm tư riêng.

Cùng lúc đó tại hội trường đấu giá, lại là một mảnh yên tĩnh, không còn có người tăng giá nữa, bạch mi lão giả cuối cùng tuyên bố, một viên Trú Nhan Đan thuộc về vị khách trong phòng ở lầu hai.

Cung trang nữ tử mặc trang phục màu hồng nhạt được lão giả phân phó, nhanh nhẹn hướng về phía mọi người hành lễ, sau đó từ bình ngọc màu trắng lấy ra một viên đan dược bỏ vào đĩa ngọc, chậm rãi đi tới phòng của Dạ Lăng Vân.

Kế tiếp bán đấu giá lại tiếp tục hừng hực khí thế cử hành, còn bên này là nữ tử đang gõ cửa phòng đá.

"Công tử, quấy rầy, ngài bán đấu giá Trú Nhan Đan, nô gia đã mang tới cho ngài."

Dạ Lăng Vân nghe xong, liền đeo mặt nạ bạc phượng lên, vung tay áo bào, mở ra cửa đá cấm chế, bảo nàng tiến vào.

Cung trang nữ tử cười khẽ một tiếng, gót sen nhẹ nhàng tiến vào, dáng đi thướt tha, cử chỉ mị hoặc.

Mới vừa nhấc đầu lên liền đối diện một đôi coi ngươi thâm thúy che lấp ở dưới mặt nạ, cả người vì điều này mà chấn động.

Con ngươi vô cùng sắc bén, không biết dưới mặt nạ này, sẽ là một phen tư thế hiên ngang oai hùng như thế nào.

Tầm mắt hạ xuống, cung trang nữ tử liền thấy Cố Tử Tình trong lòng ngực Dạ Lăng Vân, ngây ngốc ngốc đứng im tại chỗ.

Đây là một công tử nho nhã, chỉ là không biết vì sao dung nhan hơi có chút tiều tụy, nói như vậy thì đệ nhất Trú Nhan Đan này, chính là mua vì y, thật là có phúc khí tốt.

Hiện tại Linh Võ giới rốt cuộc là làm sao vậy, nam tu lớn lên đều tuấn tú dễ nhìn tại sao cả một đám đều lựa chọn gả chồng? Vậy các nữ tu lớn tuổi phải sống như thế nào đây?

"Đồ bỏ xuống, ngươi có thể đi ra ngoài." Thấy cung trang nữ tử không chớp mắt nhìn chằm chằm Tử Tình trong lòng ngực hắn, con ngươi Dạ Lăng Vân trợn lên, trầm giọng nói.

Ngữ khí không khách khí cùng uy áp làm phía sau lưng cung trang nữ tử lạnh run người, hơi hơi hành lễ, che dấu mặt mình hơi đỏ, nữ tử cuối cùng nhìn thật sâu Dạ Lăng Vân rồi liếc mắt một cái, sau đó khom người lui ra ngoài.

Trong phòng lại lần nữa chỉ còn lại hai người Dạ Lăng Vân cùng Cố Tử Tình.

Cố Tử Tình nhìn đĩa ngọc trên bàn, bên trong là một viên Trú Nhan Đan, trong lòng rất không ổn.

Y đương nhiên biết Dạ Lăng Vân vì y mà lấy, đây là một mảnh tâm ý của Dạ Lăng Vân, nhưng vẫn khó tránh khỏi đau lòng vì phải trả bằng nhiều linh thạch.

Kỳ thật Trú Nhan Đan này, y sau khi trở thành luyện đan sư trung cấp, cũng có thể miễn cưỡng luyện chế ra, tuy không phải cực phẩm, cũng không phải cao phẩm, luyện ra một lò thấp phẩm cũng không thành vấn đề.

Đến lúc đó nguyên vật liệu hơn nữa cũng không vất vả mua, mấy trăm linh thạch cũng là đủ rồi, căn bản không có tiêu pha nhiều như vậy, giá cả này, quá kinh người, so với giá của nguyên vật liệu luyện chế ra một cái giới tử không gian hình như cũng không khác biệt lắm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.