Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 80: • Đi đến đảo Lam Tinh




Dạ Lăng Vân nguyên bản định xuất phát cùng ngày, nhưng bị tiểu nãi lang an phận mấy ngày bọn họ hỉ kết liên lí, khi bọn họ vừa mới bước ra ngoài cửa đại điện, liền nhìn chằm chằm như nhìn kẻ trộm.

Trên đỉnh đầu còn có một dúm ngốc mao hồng diễm diễm, Cố Tử Tình đi đến nơi nào, nó liền theo tới nơi đó, như một hài tử dính người, một tấc cũng không rời.

Nguyên bản bộ dáng rất là thảo hỉ, nhưng giờ phút này dừng ở trong mắt Dạ Lăng Vân, lại hận không thể băm đầu chó nó ra mới tốt.

Dạ Lăng Vân cũng rất buồn bực, cho dù huyết mạch tuyết địa thương lang rất là nghịch thiên, nhưng cũng không phải để theo dõi đi? Nó thậm chí còn có một kiểu, cứ mỗi lần cùng Tử Tình hoan hảo, liền toàn bộ quá trình đều bị con nãi oa oa quan sát đến ớn lạnh.

Nguyên bản không muốn để ý nó, một chân đá bay là thoát khỏi, nhưng mà Cố Tử Tình không đành lòng, bất đắc dĩ, Dạ Lăng Vân chỉ có thể tiêu phí chút thời gian, vì tiểu nãi lang luyện chế một cái ngọc bội không gian linh thú có hình dạng giống nó, đeo ở bên hông Cố Tử Tình.

Kỳ thật sớm hẳn nên luyện chế, chẳng qua Dạ Lăng Vân lười vì một cái đầu sói mà tiêu phí thời gian, cho nên mới trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Tuy rằng không gian linh thú không rộng rãi lắm, nhưng được Cố Tử Tình ôn nhu trấn an, tiểu nãi lang vẫn là ngao ô một tiếng, ủy ủy khuất khuất chui vào.

Nó cảm thấy cái đại bạo quân kia đang báo tư thù cá nhân, cố tình làm khó dễ nó, bằng không kiện quần áo luyện chế cho cha nuôi sao hoa mỹ được như vậy, dựa vào cái gì luyện chế cho nó một cái không gian hành tẩu khó coi như này.

Thật là quá keo kiệt, tiểu nãi lang âm thầm cắn răng, cảm thấy chính mình hẳn nên để dành một ít tiền riêng, sau đó đi Luyện Khí Các mua một cái thật to và rộng rãi, không cần phải trông mong cầu cái đại bạo quân kia nữa.

Kỳ thật tiểu nãi lang cũng không có nhiều chí khí, mà bởi vì nó rõ ràng, trừ bỏ cha nuôi, bất luận kẻ nào đi cầu Dạ Lăng Vân, cho dù đem miệng mòn mỏi, khóc khô nước mắt, liền đến ánh mắt cũng bủn xỉn không cho ngươi.

Sau mấy ngày bị tiểu nãi lang kéo chân sau, cuối cùng Dạ Lăng Vân và Cố Tử Tình quyết định xuất phát.

Trên đỉnh tuyết sơn Ngự Kiếm Cung, đứng sừng sững hai đạo thân ảnh một đen một trắng, ngay sau đó, tại chỗ đột nhiên xuất hiện một con hạc gió toàn thân tản ra quang mang màu đỏ trong suốt, thân ảnh màu đen ôm lấy thân ảnh màu trắng nháy mắt bay vào bên trong, ngay sau đó hạc gió liền kêu một tiếng, huy động cánh bay lên trời.

Nơi đốt thiên diễm kia ra đời, nói là cấm địa, kỳ thật cũng không hẳn vậy.

Nó chỉ ở một tiểu tông môn không tính hiển hách tại cực nam, là nơi rèn luyện đệ tử thí luyện mà thôi.

Đời trước Dạ Lăng Vân xuất ngoại du lịch, nhất thời tâm huyết dâng trào đi về cực nam tới đảo Lam Tinh, nhân duyên trùng hợp vào nơi thí luyện không có lực khiêu chiến kia, cuối cùng lại trời xui đất khiến đạt được xếp hạng đệ tam đốt thiên diễm trên bảng tiên linh diễm.

Mà lúc này đây, hắn mang theo Cố Tử Tình cùng nhau hành động, cho nên có rất nhiều việc cần yêu cầu lên kế hoạch lại một lần nữa.

Nơi thí luyện kia mỗi năm mở ra một lần, thời gian đủ nhiều, không cần phải gấp gáp với nhất thời.

Nhưng muốn lẻn vào nơi thí luyện đó, phương thức tốt nhất chính là gia nhập tông môn Ngọc Lam Phong ở đảo Lam Tinh này, vừa tiết kiệm sức lực và thời gian lại quang minh chính đại.

Tử Tình tu vi còn rất thấp, lấy thân phận đệ tử tiến vào thật ra không có gì khó xử, nhưng Dạ Lăng Vân liền khó làm, với tu vi của hắn, đi tiểu địa phương đoạt một cái tông môn làm chủ cũng không có vấn đề gì.

Vì giấu người tai mắt, không trêu chọc phiền toái, yêu cầu hắn phải che giấu tu vi, hơi thở nội liễm, tuy rằng giấu diếm không thành vấn đề với những cái tiểu ngư tiểu tôm, nhưng mà có tu vi lại không thể sử dụng, điểm này, làm Dạ Lăng Vân cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.

Với tốc độ của hạc gió, bay từ cực bắc đến cực nam cũng tiêu phí bảy ngày bảy đêm, trung gian còn tránh đi đất Trung Châu uy danh hiển hách khắp Linh Võ giới, bởi vì nơi đó cao thủ nhiều như mây, chưa có đủ năng lực, Dạ Lăng Vân không muốn tới đó thử luyện.

Bất đồng với nơi cực bắc gió lạnh thấu xương, cực nam lại là nơi ôn phong ấm áp hòa hợp.

Hạc gió quá lớn, dễ dàng bại lộ, cho nên Dạ Lăng Vân lựa chọn xung quanh đảo Lam Tinh một đảo nhỏ hạ xuống, sau đó đi thuyền tiến đến đảo Lam Tinh.

Thuyền chỉ là thuyền gỗ bình thường không có mui, Dạ Lăng Vân như cũ người mặc một bộ áo đen, nhưng khuôn mặt lại xảy ra một chút biến hóa.

Một đôi con ngươi sắc bén trở nên bình đạm không có gì lạ, sống mũi cao thẳng hơi hơi cụp xuống, khuôn mặt giống như đao khắc cương nghị, hình dáng cũng trở nên không hề đặc sắc, ở trong một đám người đều khó có thể phân biệt, mà để làm cho người khác khó có thể tiếp thu, vẫn nên từ mắt trái kéo dài đến bên phải cằm một vết sẹo dữ tợn.

Cố Tử Tình như cũ một bộ trường bào tố bạch, chỉ là cổ tay áo cùng vạt áo chỗ thêu màu bạc lại biến mất không thấy, khiến y trở nên mộc mạc cùng bình đạm.

Khuôn mặt đồng dạng đã xảy ra biến hóa, con ngươi ôn nhuận ảm đạm đi một ít, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân bình phàm một ít, nhưng mà khí chất ôn hòa vốn có cùng mái tóc dài có thể buông xuống đến mắt cá chân, vẫn không ngừng mà hấp dẫn tròng mắt người xung quanh.

Nam tử áo đen ôm lấy giai nhân áo bào trắng tiếu vào trong lồng ngực, đón xuân phong ấm áp, ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền gỗ.

Mà ở chỗ đuôi thuyền, một con cả người màu xám nâu, lông tóc lộn xộn như thổ cẩu*, hai chân trước đẩy thuyền, hai chân sau ở trong nước vùng vẫy, thúc đẩy thuyền gỗ di chuyển  có chút ít nhưng còn hơn là không có.

*thổ cẩu: tức giống chó ta, hay còn gọi là chó cỏ (để phân biệt với các giống chó ngoại).

Tiểu nãi lang quả thực rất mau tức giận, nó tốt xấu cũng là một con tuyết địa thương lang huyết thống tôn quý, tuyết địa thương lang a! Một khi huyết mạch thức tỉnh thành công, thì chính là bá chủ một phương Bắc Minh Lang Vương, cho dù làm cu li, cũng không cần phải dùng phương thức này a.

Kết quả bị đại bạo quân chế giễu, linh lực không cho dùng, phải dùng thể lực, còn đem nó từ đầu đến chân hóa thành bộ dáng một con thổ cẩu, quả thực thảm không nỡ nhìn.

“Ngao ô.” Tiểu nãi lang bi phẫn ngẩng đầu lên trời hú một tiếng, kêu xong rồi mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình hiện tại giống hệt một con thổ cẩu, bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẫn nhục lúc sau bỏ thêm một câu: “Gâu gâu gâu.”

Cố Tử Tình ngồi ở đầu thuyền nghe xong, thân hình đột nhiên bắt đầu run lên, bàn tay trắng che khóe miệng, đã sắp cười đến đau bụng!

Còn nhớ thời điểm mới vừa đem tiểu nãi lang từ trong không gian linh thú thả ra, tiểu gia hỏa vui vẻ cực kỳ, triền ở bên người y lăn lộn cái bụng.

Nhưng mà bị Dạ ca ca chế giễu, trực tiếp lạnh mặt, quyết tung ra chỉnh hình một cái, vừa rồi còn là thương lang uy phong lẫm lẫm nháy mắt biến thành một con thổ cẩu lôi thôi lếch thếch.

Còn nhớ rõ tiểu gia hỏa đi quanh chính mình một vòng, lúc sau vẻ mặt khiếp sợ bộ dáng nghẹn khuất lại giận mà không dám nói gì, thẳng đến khi Cố Tử Tình nghẹn cười không kìm được.

Nhìn Cố Tử Tình cười thoải mái, khóe miệng Dạ Lăng Vân cũng hơi hơi cong lên, trên mặt treo tà cười.

Cha nuôi không giúp nó nói chuyện thì thôi, còn cùng cái đại bạo quân kia kết phường khi dễ nó, tiểu nãi lang lúc ấy liền tạc mao, hầm hừ chạy đến đuôi thuyền giận dỗi.

Nhưng nó thật sự đã xem nhẹ trình độ ác liệt của đại bạo quân, đem nó trở thành như vậy còn chưa tính, còn muốn bắt một con cẩu nhỏ tuổi như nó chèo thuyền, không làm theo liền đem nó ấn vào trong nước biển một lúc, cuối cùng chân nhỏ của nó vẫn là chưa khỏi hẳn nên đành rút lui, khuất nhục phục tùng.

Đôi mắt hướng lên, nhìn lướt qua đầu thuyền đang ăn không ngồi rồi, cẩu nam nam nhàn nhã thưởng cảnh, tiểu nãi lang một ngụm nanh sói đều rất nhanh nghiến.

Chân sau động tác đạp không ngừng, trong cổ họng tiểu nãi lang phát ra một tiếng ủy khuất nức nở, nó chỉ là một hài tử a, tại sao có thể đối đãi như thế này với nó?

Nghe được thanh âm thấp thấp nức nở, Cố Tử Tình có chút không đành lòng.

Duỗi cổ tiến đến bên tai Dạ Lăng Vân, Cố Tử Tình nhẹ giọng cầu tình nói: “Dạ ca ca, nó còn nhỏ, đối xử với nó như vậy, có điểm quá mức hay không?”

Nhưng Dạ Lăng Vân nhướng mày, đối điều này không cho là đúng.

“Tử Tình cũng không nên bị tiểu gia hỏa kia lừa chứ, nơi nào nhỏ? Thời điểm ở Ngự Kiếm Cung, mỗi ngày đi ra ngoài đều giả danh lừa bịp, với một trương mặt cẩu vô hại, ăn vụng vô số linh thạch cùng linh thực của đệ tử Ngự Kiếm Cung, ngươi xem nó hiện tại béo thành cái dạng gì? Cấp bậc trực tiếp từ cấp một liền nhảy lên cấp hai, rồi cấp ba, ta muốn nó rèn luyện, cũng là vì muốn tốt cho nó, có linh lực mà không thể tiêu hóa, đều trở thành thịt mỡ.”

Vừa nghe lời này, mày liễu nhíu lại của Cố Tử Tình dần dần giãn ra, cuối cùng như là đồng ý với lời nói của Dạ Lăng Vân, nhẹ nhẹ gật gật đầu.

“Dạ ca ca nói rất có đạo lý, tiểu hài tử hoạt bát hiếu động, làm cu li tựa hồ cũng không tính là cái gì.”

Từ lời nói đầu tiên Cố Tử Tình vì nó cầu tình, tiểu nãi lang ở đuôi thuyền liền bắt đầu dựng lỗ tai nghe lén.

Đến khi vô thanh vô tức nghe được một câu cuối cùng.

Nếu không phải nó hiện tại không thể nói chuyện, nó đã sớm nhảy dựng lên cùng đại bạo quân dỗi rồi!

Con mắt nào của ngươi thấy bổn thiếu béo? Tứ chi mạnh mẽ này, lang mao óng ả này, cái đuôi hữu lực này!

Còn muốn ta rèn luyện, móng vuốt bổn thiếu cũng sẽ mỏi chứ? Điểm này còn chưa tính cái gì? Nói cho dễ nghe, tại sao không phải ngươi làm a?

Ngượng ngùng thừa nhận chính mình khi dễ tiểu hài tử thì thôi, còn nói ra nhiều lý do đường hoàng tới như vậy, thật là…… Thật là…… Không biết nên nói ngươi cái gì mới được.

Còn có cha nuôi ngốc kia, rõ ràng nói không có lý mà ngươi cũng tin? Rốt cuộc nhìn ra y là thân tướng công, không phải thân nhi tử, mệnh nó tại sao khổ như vậy?

Mặc kệ nội tâm tiểu nãi lang như thế nào không phục, việc nên làm vẫn phải làm, từ lúc nó bắt đầu đối kháng đại bạo quân, trong quá trình đã bị rót một bụng nước biển, đến bây giờ trong miệng đều đắng ngắt, nếu nuốt thêm hai ngụm nữa, khẳng định cái bụng sẽ vỡ.

Không thể không nói, linh thú cấp ba, tuy rằng đối với Dạ Lăng Vân loại cấp bậc này trong chiến đấu không hữu dụng, nhưng cậy mạnh vẫn có điểm tạo nghệ.

Chiếc thuyền gỗ nhỏ bình thường đến không thể lại bình thường hơn lắc lư lay động ở trên nước biển xanh thẳm, cuối cùng dừng ở ven bờ biển vàng, nơi này có các đệ tử đảo Lam Tinh, chỉ khi giao linh thạch nhất định, mới có thể tiến vào đảo Lam Tinh.

Lúc tới ven biển, trong nháy mắt tiểu nãi lang hoàn toàn thoát lực, bốn móng vuốt lảo đảo, lắc lư hướng bờ đi đến, còn cách một khoảng, phanh một tiếng, ngã quỵ trên cát vàng.

Tứ chi làm hình chữ Đại (大), đầu chó to vùi vào trong cát, tiểu nãi lang trợn trắng mắt, không nhúc nhích, giống hệt như đã chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.