Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 27: • Ta thiếu ngươi




Loại tính cách này, có lợi cũng có hại, tựa như đời trước, mắt bị mù nhận định Cố Ninh, cho nên cuối cùng xuất hiện thảm kịch thân tử đạo tiêu.

Mà một đời này hắn nhận định Cố Tử Tình, Dạ Lăng Vân tin tưởng, bọn họ sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

Cố Tử Tình nghe xong, biểu tình hòa hoãn không ít, đối với y mà nói, ủy khuất không thì ra gì, nhẫn nại cũng không nên nói chơi, chỉ là......

"Kia...... Các ngươi tổ chức đạo lữ đại điển, muốn xong việc như thế nào?" Cố Tử Tình hạ đầu xuống, lúng ta lúng túng nói, sợ Dạ Lăng Vân nhìn thấy trên mặt y bây giờ toàn là sự hâm mộ cùng ghen ghét.

Y lúc trước gả cho Dạ Lăng Vân, đã khi nào tổ chức đạo lữ đại điển?

Từ nhỏ trong môn nâng tiến vào liền xong việc, áo cưới, trang sức đều là chính y chuẩn bị, khó coi đến không được, đến phiên Cố Ninh, liền lại là gõ gõ đánh đánh, lại là thịnh thế đại điển, chẳng sợ dấu người tai mắt, y cũng sẽ ghen, sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Quá mức cố tình che dấu lại há có thể tránh được đôi mắt của Dạ Lăng Vân, chỉ thấy hắn hơi hơi gợi lên khóe miệng, cười khẽ hỏi: "Tử Tình đang ghen tị?"

Cố Tử Tình nghe xong, liền thẹn thùng, vốn là da mặt mỏng, làm y hơi xấu hổ khi làm trò trên mặt, muốn thừa nhận việc này, nhưng y lại sợ hãi không dám thừa nhận, Dạ Lăng Vân sẽ thật sự cùng Cố Ninh hoàn thành đại điển, cho nên chỉ có thể cắn môi dưới, căng da đầu, rất là thẹn thùng gật gật đầu!

Dạ Lăng Vân nhìn thấy phản ứng của Cố Tử Tình, liền vui mừng, chỗ sâu nhất trong yết hầu phát ra âm thanh nhẹ trầm thấp lại dễ nghe đang cười , càng làm cho khuôn mặt Cố Tử Tình đỏ lên.

"Ngươi ngượng ngùng thừa nhận làm ta thật cao hứng, Tử Tình có thể vì ta tranh giành tình cảm, nhưng ăn dấm này lại là không cần thiết, bởi vì trong thịnh thế đại điển kia, vốn là vì ngươi chuẩn bị." Dạ Lăng Vân nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Tử Tình, vẻ mặt nghiêm túc lại thâm tình chân thành nói.

Cố Tử Tình nghe xong, giật mình trừng lớn con ngươi, ấp úng lại khó có thể tin nói ra tiếng : "Ngươi...... Ngươi nói cái gì? Không cần lấy việc này cùng ta nói giỡn, ta sẽ thật sự, ta thật sự sẽ thật sự."

"Đồ ngốc, đây là ta thiếu ngươi, vốn hẳn là nên đền bù với ngươi." Dạ Lăng Vân cúi đầu, hôn hôn mặt mày ôn thuận của Cố Tử Tình, trịnh trọng hồi phục nói.

"Dạ ca ca, cảm ơn ngươi, ta...... Ta thật sự rất vui vẻ." Nghe được đáp án xác nhận, Cố Tử Tình lần thứ hai đỏ mặt, không biết nên biểu đạt như thế nào, trong lòng nảy lên vui sướng.

"Thật đúng là đồ ngốc, việc này vốn chính là ta nên làm, lại không có thể làm được, người nên nói thực xin lỗi phải là ta, chỉ hy vọng, hiện tại làm chuyện đó, ngươi còn nguyện ý chấp nhận!"

Dạ Lăng Vân ôm Cố Tử Tình nằm yên trên giường ngọc, đem người ôm vào trong ngực, tiếp tục nói: "Vừa rồi nghe được ngươi nói mê, nói cái gì, Dạ ca ca, không cần đối xử với ta như vậy, ta dậy rồi lòng nghi ngờ, cho nên đem ngươi vội vã đánh thức, hiện tại ngẫm lại, Tử Tình có phải gặp ác mộng không? Có thể nói cho ta nghe không?"

Nghe được Dạ Lăng Vân nói, khuôn mặt Cố Tử Tình tức khắc tái nhợt ,cả người rụt rụt vào trong ngực Dạ Lăng Vân, sau đó hơi hơi lắc lắc đầu.

Đó là việc y đã bị bóng đè trên trăm năm, tuy rằng Dạ ca ca đã về tới bên người y, nhưng việc đã từng thương tổn lại không có biện pháp nhanh như vậy liền quên!

Nhìn thấy phản ứng Cố Tử Tình, Dạ Lăng Vân khẽ thở dài một hơi, nhiều ít đã có thể suy đoán được nội dung ác mộng!

Lại nói tiếp, lúc đó hắn cũng thật là đủ tàn nhẫn cùng tàn nhẫn!

Không cần nghe giải thích, không màng Tử Tình cầu xin, liền nhanh phế đi tu vi của y, đánh gãy hai chân y, thế cho nên Tử Tình hiện giờ tuy rằng có thể tiếp nhận hắn, nhưng đáy lòng vẫn là ẩn sâu một phần sợ hãi, xét đến cùng, đều là do hắn gieo gió gặt bão!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.