Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 54: Xoa dịu




Edit: Lạc Yên

Lăng Sầm im lặng thật lâu. Cậu có thể lập tức nói vài câu lời ngon, tiếng ngọt, dụ dỗ Lục Kiêu không nên bi quan như vậy. Với cậu, nói lời dễ nghe không có gì khó, lừa cho qua chuyện cũng rất dễ dàng. Nhưng, đây là Lục Kiêu, cậu không muốn lừa dối anh. Những lời nói có cánh đó, mới nghe có thể vui vẻ nhất thời nhưng khác nào hoa trong gương, trăng trong nước, Lục Kiêu cũng không phải hạng người nông cạn, khi anh nhận ra không phải lại càng tổn thương anh sâu hơn sao?

“Anh muốn nghe lời thật không? Anh yêu.” Lăng Sầm quyết định rồi.

Lục Kiêu cũng có dự cảm, lần này có lẽ Lăng Sầm sẽ không ôn nhu khuyên nhủ anh nữa, lời thực chắc không dễ nghe…

“Em nói đi, ta muốn nghe.”

Lăng Sầm xoay người, một tay dừng trên eo Lăng Sầm, đầu ngón tay mơn trớn phần eo rắn chắc của anh, ôn nhu mà nói:

“Ngay từ đầu…Em cũng rất không cam lòng….”

“Đối với sự an bài của trung tâm ghép đôi gen, lại bị cả nhà Lăng Bình ở phía sau ép buộc, em không có lựa chọn nào khác…” Lăng Sầm lâm vào hồi ức.

“Anh biết đó, em là một người nông cạn. Lăng Bình thì luôn dùng nhan sắc của em để đổi về lợi ích cho Lăng gia, trước kia là gia tộc Manly, sau này là Lục gia. Mục đích của họ chỉ là tiền tài mà thôi…”

“Em không phải người nông cạn.” Lục Kiêu không muốn nghe Lăng Sầm tự hạ thấp bản thân. Phẩm tính của Lăng Sầm anh hiểu rõ, không thể nào tốt hơn, bằng không cậu đã không cho anh cơ hội để có được như ngày hôm nay.

“Không được ngắt lời em.” Lăng Sầm đang trong hồi ức bị anh cắt ngang, nhất thời dở khóc, dở cười, thương cảm trong lòng cũng giảm đi.

“Anh nghe em nói đã, em có phải người nông cạn ham mê hư vinh hay không thì em rõ ràng, Lục Kiêu, con người của em ngoại trừ nhan sắc này, cũng không có gì tốt… Anh là bị em lừa…”

Lục Kiêu chua sót, ôm siết Lăng Sầm vào lòng. Lăng Sầm vừa yêu cầu anh không ngắt lời cậu, anh không muốn làm trái ý cậu, đành phải ngậm ngùi im lặng. Cũng tại anh, chỉ trượt chân ngã thôi cũng cảm thấy uất ức, cảm xúc không tốt mà oán hận vài câu, khiến Lăng Sầm phải nhớ lại chuyện không vui…

“Kỳ thật em vẫn luôn nghĩ, em ghét Lăng Bình nhưng em với ông ta thì có gì khác nhau? Chẳng phải đều cùng một loại người sao, đều muốn dùng dung mạo bản thân đổi lấy lợi ích…”

“Khi nhận được thông báo của trung tâm ghép đôi gen, em đã rất tức giận, tự hỏi vì cái gì muốn gả cho anh? Bởi vì luật lệ Liên Bang, bởi vì yêu cầu của gia tộc, bắt em phải gả cho một người có diện mạo dọa người, thân thể bất tiện, sống qua một đời? Làm sao em có thể chấp nhận được? Em làm không được, rõ ràng em có thể tìm được một người càng tốt hơn…”

Lục Kiêu có thể hiểu được, anh chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:

“Em nói đúng, em xứng đáng một người càng tốt hơn…” Đây mới là tâm lý của một Omega bình thường.

“Không phải.” Lăng Sầm cười lắc đầu. “Em đã tìm được người tốt nhất.”

“Lúc ấy, em biết mình không thể chống đối nổi với Lục gia, trong lòng thực sự rất oán hận, cũng rất sợ hãi… Đến Đế Tinh, lần đầu tiên gặp anh, thoạt nhìn anh có vẻ rất đáng sợ nhưng khi đó anh lại hỏi em, có phải em tự nguyện hay không?…” Nói đến đây, hốc mắt Lăng Sầm nhịn không được mà chua sót, nước mắt lặng lẽ chảy ra.

Lăng Sầm đột nhiên nhớ tới cảnh tượng kiếp trước, vừa gặp anh cậu đã mắng xối xả, dùng hết lời lẽ mà xỉ nhục anh. Lăng Sầm cũng cảm thấy phục mình luôn, đã uống hết một ly rượu có thuốc kích thích mà vẫn có thể hung hăng đem tự tôn của anh dẫm nát, có lẽ Lục lão phu nhân cũng không thể nào ngờ có chuyện này xảy ra. Lúc đó, Lục Kiêu đã vài lần muốn nói nhưng vì cậu cướp lời, cũng không thèm nghe bất cứ lời nào của anh… Có lẽ, khi đó Lục Kiêu cũng muốn thả cậu đi… Cuối cùng, thuốc kích thích phát tác, tin tức tố của cậu tràn ra, Lục Kiêu thì chưa kịp sử dụng thuốc ức chế khiến anh không thể khống chế bản năng. Bánh xe của sự bi kịch chính vào lúc đó bắt đầu lăn bánh. Là lỗi của cậu.

Ngón tay Lục Kiêu chậm rãi lau đi nước mắt của Lăng Sầm, đau lòng mà nói: “Sao em lại khóc…”

“Không có việc gì.” Lăng Sầm cầm lấy tay anh, kéo đến bên môi, hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, dịu dàng nói: “Chỉ là em suy nghĩ cẩn thận một số chuyện… Em cảm thấy anh càng tốt.”

Lục Kiêu không hiểu ý Lăng Sầm, khó hiểu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cậu.

Lăng Sầm cũng không giải thích: “Em khi đó… cảm thấy anh không phải như vẻ ngoài, em cảm thấy nên tìm hiểu về anh thêm, hiểu rõ con người anh hơn một chút, nếu chỉ đánh giá qua vẻ ngoài thì quá không công bằng với anh…”

“Sau đó…” Lăng Sầm đã ngừng nghĩ về chuyện cũ, không khóc nữa, chỉ mỉm cười: “Em nhận ra, trừ bỏ những gì bên ngoài, cái gì anh cũng tốt… Bất tri bất giác yêu anh lúc nào em cũng không biết, vậy mà anh lại nhất quyết trốn tránh em…”

“Em chỉ nghĩ muốn ở bên anh một đời, mỗi ngày được ở cạnh bên anh em đều thấy thật vui vẻ.” Lăng Sầm nắm chặt lấy tay anh, chân thành nói: “Lục Kiêu, vất vả lắm em mới có được tình yêu của anh, anh không cần cảm thấy em theo anh là chịu thiệt thòi. Với em, đây là may mắn, bởi vì mọi người không nhìn thấy mặt tốt của anh, mới đem anh để lại cho em…” Em mới có được cơ hội này.

Lục Kiêu không biết phải trả lời Lăng Sầm thế nào. Trên người anh, những chỗ bị thương vẫn còn chưa hoàn toàn hết đau, một số chỗ bầm vẫn còn cần mấy ngày nữa mới tan, tình huống khốn khó của anh Lăng Sầm đều thấy hết nhưng chưa từng chê bai anh tiếng nào, lại vì anh mà nhớ lại những chuyện không vui, chỉ là để cho anh hiểu cậu yêu anh nhiều đến thế nào…

“Lăng Sầm… Ta cũng là người may mắn khi có em.” Lục Kiêu nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng cũng không nghĩ ra được cái gì hay hơn, đành lặp lại lời trong lòng.

Có thể là tựa như lời Holland từng nói, nhân sinh, sự nghiệp của anh đều không thuận lợi, có lẽ do may mắn đã dồn hết vào ái tình rồi, để anh gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu anh như Lăng Sầm…

“Em cũng dồn hết may mắn cả đời để có được anh, anh biết rồi đó, mẹ em thì mất sớm, Lăng Bình thì… thà không có còn hơn, Lăng gia cũng không nghèo khó, nhưng em sống tại đó lại rất gian nan, em vẫn luôn cảm thấy trời cao bất công. Nhưng khi có anh, em mới biết, em đã được bồi thường xứng đáng rồi.”

“Lăng Sầm.” Lục Kiêu ôm cậu vào lòng, tha thiết mà gọi tên cậu.

“Dạ…” Lăng Sầm nhu tình, nhỏ nhẹ mà đáp lại. Cậu không có lời nào là nói ngọt cho qua nữa, tất cả đều là cảm xúc thật sự của cậu, nhân sinh có cơ hội làm lại một lần, cậu thật sự cảm tạ sự may mắn này.

“Em cùng… Lăng Bình, không phải là một loại người.” Lục Kiêu nghiêm túc đính chính. Làm sao Lăng Sầm lại có thể đánh đồng bản thân với Lăng Bình… Dù là do chính Lăng Sầm nói, anh cũng không cho phép cậu tự bôi nhọ bản thân như vậy.

“Anh nhất định phải nói cái này với em hả?” Lăng Sầm chọt chọt ngón tay vào ngực Lục Kiêu, tránh đi chỗ bị thương, rầu rĩ dụ dỗ, “Anh không thể nói cái gì khác sao? Tỷ như nói anh yêu em, giống như lần trước.”

Lục Kiêu hơi hé miệng nhưng nói không nên lời. Khi tình cảm dâng trào, anh tự nhiên mà có thể nói ra, nhưng ngày thường bảo anh đem những lời thân mật treo bên miệng anh có chút ngượng ngùng.

Lăng Sầm cũng chỉ là hỏi vậy thôi. Chứ cậu còn lạ lùng gì người đàn ông muộn tao, chính trực quá mức của mình nữa. Cái người chỉ giỏi âm thầm lo lắng cho cậu, làm hết mọi việc sau lưng cậu chứ không giỏi miệng lưỡi.

“Lăng Sầm, có khi ta cảm thấy mình thực vô dụng…” Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm mang vẻ mặt hạnh phúc rúc trong lòng mình, lời lẽ lăn qua trong miệng không nhịn được lại nói ra, “Ta không thể giống Alpha khác bế em lên, lại còn… cần em tới giúp ta.”

Chuyện hôm nay nói cho cùng vẫn đả kích không nhỏ đối với tâm lý Lục Kiêu. Sự tự ti bị lãng quên bỗng chốc ồ ạt sống lại, mạnh mẽ phá đất chui lên, đâm xuyên qua sự tự tin mà Lăng Sầm vất vả giúp anh xây dựng bấy lâu nay.

“Hơn nữa, bình thường cũng không đủ săn sóc em.”

Lúc trước nói chuyện phiếm với Holland, kể về chuyện anh tặng giường vũ trụ, Holland đã khiếp sợ vô cùng, chính Holland cũng không ngờ Lăng Sầm vậy mà vẫn có thể bỏ qua, lại còn lặn lội đường xa trở về thăm Lục Kiêu… Holland còn nói, đây có thể là một món quà có thể tạo ra một nguyên nhân chia tay kinh điển nên được ghi vào sử sách. Lúc ấy Lục Kiêu đã giảo biện rằng trước đây công việc quá bận rộn, chưa từng yêu đương nên không có kinh nghiệm. Holland chán chả thèm nghe, chỉ ha ha mà cười nhạo vào mặt anh. Hiện tại anh mới thấy, mình làm một người yêu thật sự rất thất bại. Lục Kiêu suy sụp nghĩ, càng nghĩ lại càng suy sụp.

Lăng Sầm mờ mịt, khó hiểu mà nhìn Lục Kiêu: “Tại sao em lại cần anh bế? Tự bản thân em có thể đi cơ mà…?”

Lục Kiêu cứng miệng không biết phải trả lời sao, ủ rũ đáp:

“Thì… anh chỉ là ví dụ.” Ý của anh là đối với một số hành động chăm sóc thân mật, anh đều không thể làm được cho Lăng Sầm.

“Ồ, đây là cái ví dụ vớ vẩn gì vậy anh? Em thích anh đâu phải để được anh bế?” Lăng Sầm tất nhiên là hiểu nhưng cố ý xuyên tạc lời nói của Lục Kiêu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu do dự nói tiếp. “Hai ngày trước em cùng mẹ có nói chuyện.”

Lục Kiêu vừa nghe thì hơi căng thẳng, anh cũng đoán được mẹ đã nói gì.

“Mẹ nói với em, hai ngày trước khi anh vừa trở về, đã đem một nhà Lăng Bình đuổi khỏi Đế Tinh.” Lăng Sầm nói tới đây thì ý cười tràn ra.

“Đây mới là điều khiến em thích anh, anh luôn đối với em thật tốt, chỉ là không chịu nói ra.” Lăng Sầm xoay người ngồi dậy, dịu dàng hôn lên mặt anh.

“Ai dám nói chồng em là một người không biết săn sóc? Chuyện của em, em không cần nói ra, chồng em đã thay em giải quyết ổn thỏa, vậy tại sao em lại phải cần một người bế em làm gì? Việc này có gì quan trọng sao?”

Lăng Sầm khẽ cười, lấy ngón tay chọc chọc lên vết sẹo trên mặt Lục Kiêu, nhu tình mà nói:

“Những gì em cần, anh đều đã cho em, anh bảo hộ em chu đáo, những gì em mong đợi ở một người chồng, anh đều đã đáp ứng, với em anh là một người chồng tốt nhất.”

Lăng Sầm cậu hôm nay, cũng không còn sợ hãi một nhà Lăng Bình nữa, chỉ là có chán ghét, nhưng được Lục Kiêu ‘bảo hộ’ ở phía trước, khiến những gì cậu chán ghét cũng không có cơ hội xuất hiện trước mặt cậu, cậu thật sự rất vui. Lăng Sầm nhỏ bé ngày nào giờ cũng đã có người bảo hộ, nếu mẹ cậu còn sống chắc cũng sẽ rất vừa lòng với người con rể như Lục Kiêu.

“Ừ.” Bất an trong lòng Lục Kiêu bị lời lẽ chân thành của Lăng Sầm xoa dịu… Anh nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên khuôn mặt anh kéo xuống, lần nữa ôm trọn cả người cậu vào lòng.

Lăng Sầm lại lật bàn tay né ra, anh nghi hoặc nhìn Lăng Sầm, thấy cậu cười tủm tỉm, vươn người hôn lên môi anh, một nụ hôn thật sâu, nhưng cũng đầy ôn nhu, lưu luyến không rời, như muốn gửi gắm hết tất cả yêu thương dịu dàng đến cho anh.

Một nụ hôn dài kết thúc, Lăng Sầm thấp giọng triền miền:

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, được không anh?”

Lục Kiêu say mê trong đôi mắt cậu, chậm rãi gật đầu:

“Hôm nay là ta suy nghĩ lung tung, sau này không thế nữa, em cũng đừng vì vậy mà đau lòng, được không?” Là anh, tâm trạng không tốt lại làm cho Lăng Sầm phải lo lắng theo.

“Được, em không đau lòng, cũng không tức giận.” Lăng Sầm cười lắc lắc đầu, rồi lại nảy ra ý tưởng mới. “Vậy anh để em xem xem còn bao nhiêu chỗ bị thương, xem xem người đàn ông của em còn có thể ôm em hay không?”

Lục Kiêu bị thương chủ yếu ở cánh tay, hai đầu gối cũng có vài chỗ bầm tím do va chạm. Lăng Sầm cúi người, hôn lên những chỗ bị thương trên tay, rồi chuyển xuống hôn cả trên hai chân anh. Đôi chân có luyện tập nên cơ bắp đã cường kiện hơn xưa. Lục Kiêu cũng hơi ngượng ngùng nhổm người dậy, nhìn tình ý ôn nhu trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, cẩn thận chăm chú đặt môi lên từng vết thương, cảm xúc đôi môi mềm khẽ chạm lên chân. Lục Kiêu cảm thấy như cả người được ngâm trong một hũ mật ấm, vừa ấm vừa ngọt vừa mềm. Hậm hực lẫn phiền muộn trong lòng anh cứ thế mà bị hòa tan.

Có một người bạn đời như Lăng Sầm, anh còn có cái gì mà phải buồn với phiền nữa bây giờ.

Tác giả có lời muốn nói: Chương trước có một phần bị khóa, một số tình tiết không được xét duyệt đều nằm trong ổ cứng của tôi, vì không được xét duyệt nên đành cắt bỏ. Mọi người kiên nhẫn đợi nhé, tôi đã đăng ký xin xét duyệt rồi.

Lạc Yên: Có lẽ xin mà không được, vì mình không tìm ra được bản nào có khúc ân ái của hai người ở chương trước và cả những chương sau, sau và sau nữa, tất cả có vẻ chỉ là lẩu cua đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.