Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 52: Lấy thân báo đáp




Edit: Lạc Yên

Lăng Sầm vẫn luôn ở tầng trên giảng đường âm thầm vỗ tay. Cậu xin nghỉ phép đến nghe diễn thuyết để ủng hội Lục Kiêu, nếu lỡ như hiệu quả diễn thuyết không tốt thì cậu sẽ ở bên anh, tránh cho tâm tình anh bị ảnh hưởng. Nhưng giờ phút này đứng ở đây cậu mới biết mọi lo lắng của mình là dư thừa.

“Ngài là Lăng tiên sinh phải không?” Một nhân viên giảng đường đến gần nhỏ giọng hỏi Lăng Sầm.

“Là tôi.” Lăng Sầm viền mắt còn hồng, khàn giọng đáp.

“Lục tiên sinh mời ngài qua, mời ngài đi theo tôi.” Nhân viên giảng đường gật đầu chào hỏi Christian rồi bảo Lăng Sầm đi theo hắn.

Trong lòng Lăng Sầm chắc mẩm lúc này diễn thuyết Lục Kiêu đã nhận ra mình rồi nên ngoan ngoãn đi theo.

“Sao em lại đến đây?” Lục Kiêu đang ngồi trong phòng nghỉ sau hậu trường, trước khi Lăng Sầm đến anh vừa nói chuyện với lãnh đạo trường xong, thấy cậu liền nhíu mày hỏi. Lẽ ra lúc này Lăng Sầm nên ở Tinh đạo số 2 quay phim chứ.

Lăng Sầm một đường bôn ba vì anh trở về, câu đầu tiên nghe từ miệng anh lại là câu này nhưng cũng không hờn dỗi, chỉ ôn nhu trả lời:

“Lần đầu tiên chồng em trở lại trường học cũ diễn thuyết, em tất nhiên phải đến ủng hộ rồi, rất có giá trị kỷ niệm nha.”

Vừa nói Lăng Sầm vừa bước đến, cúi người tháo mặt nạ bạc của Lục Kiêu ra, khẽ hôn lên má anh một cái.

Sự dịu dàng, quyến luyến của Lăng Sầm làm Lục Kiêu cũng không đành lòng buông lời dạy dỗ cậu thêm, chỉ nhìn cậu đầy bất đắc dĩ.

“Được rồi, đừng la em mà, em biết sai rồi mà…” Lăng Sầm tiếp tục dỗ dành, rồi đổi sang làm nũng, “Lần này em đi đường rất mệt, đến giờ đầu vẫn còn rất đau.”

Lăng Sầm ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu, tựa đầu vào vai anh, kéo tay anh đặt lên mặt mình cọ cọ.

“Đau lắm sao? Đau ở đây à?” Lục Kiêu lập tức quên hết chính sự muốn nói, chỉ còn đau lòng, vươn tay ấn hai bên thái dương khẽ xoa bóp cho cậu.

Lăng Sầm thoải mái khép hai mắt lại, tuy là muốn làm nũng một chút nhưng cậu lần này thật sự mệt mỏi… Đạo diễn Caleb căn bản không đồng ý cho cậu nghỉ phép hôm nay. Corleone đã nghỉ vì đám cưới về tình về lý là chính đáng. Một diễn viên chính khác là cậu cũng nghỉ nữa thì lấy ai quay phim, chưa kể cậu còn chả nói được lý do. Vì kính trọng đạo diễn Caleb lâu nay dẫn dắt, cậu lại cũng không muốn lấy đại một cái cớ để lừa ông.

Cuối cùng, mỗi người thỏa hiệp một chút, mấy ngày trước cả đoàn phim đã quay xuyên đêm, tất cả các cảnh quay trong nhà để không làm chậm tiến độ, quay xong đạo diễn mới chịu thả Lăng Sầm đi. Hailey cũng phải vội xoay quanh đặt đồ ăn, quà tặng cho nhân viên công tác đoàn phim để giảm sự bất mãn của mọi người. Cũng may có Hailey chu đáo, không thì Lăng Sầm cũng không biết phải làm sao.

Tuy rất khó xử và dễ mất lòng mọi người, Lăng Sầm vẫn quyết định trở về. Đối với Lục Kiêu hay với cậu, lần diễn thuyết này có ý nghĩa quá mức trọng đại, một bước tiến lớn của anh. Bước qua bước đầu tiên này, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến tâm tính của Lục Kiêu, cùng kiếp trước sẽ đi lên một con đường hoàn toàn khác, cậu nhất định phải kề bên ủng hộ, chia sẻ với anh.

Kiếp trước Lục Kiêu chưa từng có tính toán cho tương lai… Cậu cũng chưa từng nghe thông tin về bất cứ lần diễn thuyết nào, anh vẫn luôn bỏ mặc bản thân trầm luân và cậu thì bỏ mặc anh.

Để có thể xuất hiện ở đây hôm nay, 3 ngày gần đây, Lăng Sầm ngủ không đến 3g mỗi ngày, thời gian nghỉ ngơi không đủ khiến cho lần này phản ứng mặt trái khi thực hiện bước nhảy vũ trụ khá nặng, xuống khỏi phi thuyền đã một thời gian rồi mà cậu vẫn rất đau đầu, choáng vàng thậm chí có hơi buồn nôn.

“Lần sau em không nên như vậy.” Chỉ là một buổi diễn thuyết thôi, anh tự tin mình có thể làm tốt.

Lục Kiêu nói là nói với Lăng Sầm vậy thôi. Chứ khi đứng trên khán đài anh cũng từng mong trong số hàng ngàn người ngồi bên dưới có Lăng Sầm nghe anh lần đầu trở lại trường diễn thuyết. Ban đầu khi chưa tìm được Lăng Sầm, trong lòng anh cũng có chút mất mát. Cho đến khi quét mắt đến tận góc phòng, chạm phải ánh mắt của cậu, dù Lăng Sầm đang mang diện mạo giả lập, anh vẫn nhận ra ngay. Khi đó trong tim anh niềm hạnh phúc tràn ra như nước vỡ đê. Nhưng rồi ngay sau đó anh lại cảm thấy đau lòng, anh biết công việc của cậu mấy nay bận rộn đến mức nào, đóng phim còn tiêu tốn rất nhiều sức, lịch trình của cậu anh cũng có xem qua, căn bản là không có thời gian để xuất hiện ở đây hôm nay. Kết quả để nghe một buổi diễn thuyết của anh, không biết cậu đã dồn ép bản thân đến mức nào.

“Dạ..em biết rồi.” Chồng cậu xoa bóp thật thoải mái, đau đầu cũng giảm đi rất nhiều.

Một lúc sau, Lăng Sầm mở mắt ra, đứng dậy hỏi anh: “Chúng ta về nhà nhé?”

“Ừm.” Lục Kiêu gật đầu.

Lăng Sầm tươi cười đẩy anh vào thông đạo sau hậu trường rời đi.

Lục Kiêu hỏi cậu:

“Em ở đây được bao lâu?”

“Vẫn là một ngày… Buổi tối em phải trở về.” Đạo diễn đã nhân nhượng lắm mới cho cậu nghỉ một ngày.

Lục Kiêu gật đầu, đúng như anh dự kiến, lại trầm ngâm, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng, “Em cứ xin nghỉ như vậy… Aizzz, về sau không nên tùy ý như vậy nữa, biết không?”

“Em biết rồi mà, lần này là ngoại lệ mà, em chỉ là quá muốn được ở bên anh nghe diễn thuyết thôi.”

Lục Kiêu cũng không nói nữa, chỉ đưa tay phủ lên tay Lăng Sầm đang đặt trên vai anh.

Đến xe huyền phù, Lăng Sầm kiên nhẫn chờ Lục Kiêu tự dịch người lên xe, giúp anh thu lại xe lăn mới bước sang phía bên kia lên xe. Cậu cũng phát tin nhắn cho Carl biết cậu sẽ về nhà cùng Lục Kiêu.

“Là Carl đưa em đến?” Lục Kiêu liếc mắt thấy tin nhắn, thuận miệng hỏi.

“Dạ, chứ không còn ai nữa đâu?” Lăng Sầm đáp ngay không cần suy nghĩ.

Lục Kiêu không biết trả lời sao.

Lăng Sầm tắt diện mạo giả lập, tựa như người không xương ngã vào lòng Lục Kiêu, vòng hai tay ôm lấy eo anh. Nhỏ giọng thủ thỉ:

“Không phải anh phái Carl theo em sao? Thế nào, anh lại không nắm được hành trình của người của mình sao còn hỏi em?”

“Carl không phải theo dõi em…” Là ta lo lắng cho an nguy của em, nên cho một người ở đó để tiện bảo hộ khi cần. Lục Kiêu vội vã muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói làm sao để Lăng Sầm không hiểu lầm anh. Cuối cùng sợ càng tô càng đen nên quyết định không nói gì luôn.

Lăng Sầm thấy sự bối rối của anh thì bật cười. Chồng cậu cậu hiểu quá mà, anh làm vậy chắc chắn không phải muốn kiểm soát hay không tin tưởng cậu, chắc vì lý do an toàn.

“Được rồi, em hiểu mà, anh là muốn cho em một ‘bảo tiêu’, đúng không?”

Lục Kiêu thấy Lăng Sầm không hiểu lầm thì thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Sầm lại càng thấy buồn cười hơn, người gì đâu mà ngây thơ.

“Em còn hy vọng Carl là đến giám sát em nha…”

Lục Kiêu đang thở ra nghe vậy thì sặc một cái, ho khan vài tiếng, Lăng Sầm vội vuốt ngực cho anh.

Lục Kiêu cũng không hiểu sao mà Lăng Sầm lại có cái suy nghĩ kỳ quái như vậy.

“Lúc đó, em sẽ tùy tiện kiếm cớ hù Carl, Carl sẽ lập tức báo cho anh ngay… sau đó, anh sẽ liền đến trừng phạt em.” Lăng Sầm giả bộ ủy khuất cúi đầu.

Đến đây thì Lục Kiêu biết Lăng Sầm đang đùa anh thôi, nhưng trong lòng không biết sao lại có cảm giác thỏa mãn, khi người mình yêu thuộc về mình, ngồi trong lòng mình làm nũng với mình, thiệt là dễ thương quá đỗi.

Lục Kiêu phủ tay mình lên tay Lăng Sầm, cậu lập tức trở tay lại, khiến 10 ngón tay đan khít vào nhau, nóng ấm hạnh phúc.

“Anh ơi, chút nữa vào nhà, anh đừng vội thay đồ nhé.” Vừa đến cổng, Lăng Sầm nhỏ giọng năn nỉ.

“Để làm gì?” Lục Kiêu đột nhiên có một suy đoán.

“Anh không biết thật hả?” Lăng Sầm vờ oán giận hỏi. Chồng cậu biết rõ mà còn cố hỏi, bắt đầu biết làm người xấu rồi.

“Lúc này xem anh diễn thuyết, em liền nghĩ…”

“Lăng Sầm, con không phải đang ở Tinh Đạo số 2 sao?” Đột nhiên giọng của Lục lão phu nhân vang lên bên ngoài xe huyền phù. Nàng đang định ra ngoài cùng vài người bạn đi mua sắm thì thấy xe của hai người.

Lăng Sầm giật bắn mình vội ngồi dậy, âm mưu trong đầu cậu bay sạch không còn chút dấu vết, xấu hổ giải thích:

“Con… có chút việc nên trở về.”

Lục lão phu nhân nhìn là biết ngay, thấy Lăng Sầm ấp úng cũng biết lý do cậu trở về là vì con mình. Nàng nhướn mày cười thân thiết nói: “Ừ, tối nay ta gọi lão Lục trở về, chúng ta cùng nhau ăn bữa tối.”

“Dạ.” Lăng Sầm cười đồng ý.

“Mẹ, đi đường cẩn thận.” Lục Kiêu dặn dò.

“Được rồi, ta cùng bằng hữu ăn cơm, thuận tiện đi dạo phố.” Lục lão phu nhân cười nói: “Các ngươi không cần lo cho ta.” Cứ vội ‘việc’ của chính mình đi thôi…

Lăng Sầm nghe ra ý ngoài lời của Lục lão phu nhân, tức khắc mặt đỏ tai hồng xấu hổ không thôi.

Lục Kiêu thì vẫn bình chân như vại để Lăng Sầm đẩy anh lên lầu.

Lục lão phu nhân nhìn hai người khuất bóng, còn có gì không rõ, tức khắc lắc đầu cười khẽ. Nàng lúc trước còn lo lắng Lăng Sầm ra ngoài đóng phim, vừa đi chính là một hai tháng, sẽ ảnh hưởng tình cảm phu phu hai người… Cháu nàng chắc cũng khó mà có được. Không thể tưởng được Lăng Sầm chỉ cần có thời gian liền trở về tìm Lục Kiêu, không chút nào bận tâm chính mình phải bôn ba đường xa vất vả, con của nàng mấy ngày trước cũng chủ động đi thăm Lăng Sầm… Này cũng xem như tình thú phu phu… Nàng có gì mà phải lo lắng, cứ đi dạo phố với bạn mình thôi, chuyện tụi nhỏ để tụi nhỏ tự lo.

“Anh ơi, mẹ có cảm thấy em quá…” không đoan chính không? Lăng Sầm lo lắng hỏi.

Tất nhiên là nếu xem nhẹ việc cậu đem Lục Kiêu đẩy đến mép giường để anh dịch người lên, bản thân thì lại đang hưng phấn, nhanh chóng cởi sạch thì cái ‘lo lắng’ này mới có chút thuyết phục.

Lục Kiêu thiệt là cạn lời. Omega xinh đẹp tuyệt trần của anh chưa lo lắng xong đã một phát tháo mặt nạ quăng xuống đất, sau đó thả lên khuôn mặt đầy sẹo của anh cả chuỗi nụ hôn ướt át, vội vàng muốn lăn giường đến không chờ kịp rồi, quá hung tàn.

“Kéo màn đã!” Lục Kiêu vội ôm cậu lại, tạm dừng sự nhiệt tình như lửa của bạn lữ.

“Không có ai dám xem đâu. Mà có xem cũng có sao đâu, chúng ta là chồng chồng hợp pháp mà, ai xem người đó mù mắt ráng chịu.” Lăng Sầm cố thuyết phục nhưng Lục Kiêu không chịu. Cuối cùng bĩu môi oán giận trèo xuống giường, trần trụi chạy đến kéo màn, cũng không thèm lấy đầu cuối điều khiển.

“Sao lại phát ngốc thế này?” Lăng Sầm trở về, thấy Lục Kiêu đang ngơ ngác trên giường thì từ tốn chui vào lòng ôm anh, ham muốn do phải đi kéo màn cũng đã tạm thời lắng xuống.

Nhưng Lục Kiêu khi nhìn phía sau của Lăng Sầm lúc cậu chạy đi, tấm lưng ấy, vòng eo ấy, bờ mông ấy… khiến anh như bị nguyên một con sóng phủ qua đầu rồi. Anh vẫn đang tuổi tráng niên, bạn lữ chia xa mới gặp, bao nhiêu ngày trước thì ngoài vận động khôi phục thể lực cũng chỉ có thể tưởng niệm Omega của mình trong tâm tưởng… Vật nhỏ của Lục Kiêu hiện tại lập tức trướng đến phát đau. Sóng dục xa lạ này khiến anh ngỡ ngàng quá đỗi, dù gì cũng là một người vô cùng nghiêm cẩn và biết tự kìm chế, không ngờ một ngày anh lại… lại…, não anh như bị ấn nút tạm dừng.

Lăng Sầm cười thầm trong lòng, ai kêu anh cứ bắt em phải đi kéo màn, cho anh nhịn luôn, cậu nổi lên tâm lý trêu đùa, không vội nữa mà kiếm chuyện nói.

“Anh ơi, lúc trước Kane nói sẽ phong sát em, nhưng cuối cùng không thấy động tĩnh, là anh ngăn lại, phải không?”

Lục Kiêu gật đầu, cũng không nhận hết về mình. “Là Holland giúp đem sự việc áp xuống, Danas đã đảm bảo tin tức này sẽ không bị lộ ra, em cứ yên tâm.”

Lăng Sầm lựa chọn xem nhẹ tên một Alpha khác trong lời nói của Lục Kiêu, vươn một ngón trỏ, vẽ một vòng trên lồng ngực của anh khiến cho hô hấp của Lục Kiêu nặng thêm mấy phần, cả người cũng căng chặt hơn.

Lăng Sầm khẽ cười. “Vậy… là anh đã giúp em một đại ân rồi, anh có muốn thu lại một ít phúc lợi không?”

Lục Kiêu ôm lấy eo Lăng Sầm, cùi đầu khó hiểu nhìn cậu, lại chỉ thấy mị nhãn như tơ, đôi mắt đào hoa triền miên tình ý.

“Thu… phúc lợi… gì?” Lăng Sầm là người của anh, anh làm giúp cậu chút việc thì có gì mà đáng để kể công?

Lăng Sầm lại nắm lấy tay Lục Kiêu, ngậm một ngón tay anh vào trong miệng, khẽ liếm một cái rồi buông ra.

“Anh nói sai rồi, anh phải nói là ‘ta đã giúp em, vậy ta nên nhận được gì nào?’, nào anh nói theo em đi” Lăng Sầm buông lời dụ dỗ, khuôn mặt mỹ diễm ánh lên nét cười dụ hoặc.

“Ta có thể nhận được gì nào?” Lục Kiêu vô thức mà lặp lại. Anh giống như một người thủy thủ, đang đi trên biển lớn thì gặp được tiên cá, bị mê hoặc choáng váng đầu óc mà đem thuyền chạy vào bãi đá ngầm.

Lăng Sầm tự nhiên, nhanh chóng nhập diễn, bày ra khuôn mặt ủy khuất, cắn môi dưới, đáy mắt lấp lánh ánh nước, ngây thơ đáp lời: “Lục ca ca, em đây cái gì cũng không có, làm sao báo đáp anh đây, hay là… hay là…em lấy thân báo đáp được không?”

Tiểu kịch trường:

Lăng Sầm: tôi là một diễn viên rất kính nghiệp, luôn trau dồi khả năng diễn xuất mọi lúc, mọi nơi.

Lục Kiêu: Mỗi khi về nhà, người yêu lại cùng tôi diễn một cảnh phim mới đầy tình thú, thiệt là thỏa mãn….

Lạc Yên: Mới chuyển qua chỗ mới, công việc bận rộn quá nên hơn tuần rồi không đăng, nay đăng bù hai chương tuần rồi nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.