Nhưng điều Lục Kiêu đau đầu nhất không chỉ đơn giản là không mua lại được những món trang sức này. Suy xét sâu xa hơn, trang sức mẹ Lăng Sầm để lại dù có quý giá đến đâu cũng là đồ đã qua sử dụng, lại cũng không phải là kiểu mẫu đặc biệt có giá trị sưu tầm hay đồ cổ lưu truyền qua nhiều đời. Bạch gia ở Liên Bang Ike kinh doanh thiết bị kỹ thuật cao, trải rộng từ cơ giáp, thiết bị y tế, thiết bị di chuyển, giàu có thuộc hàng số một số hai, bọn họ cần một nhóm trang sức đã qua sử dụng không quá quý giá để làm gì? Thậm chí từ chối Lục gia, bất chấp khả năng có thể gây thù chuốc oán. Phải biết rằng từ khi quan hệ ngoại giao của hai bên Liên Bang trở nên hòa hảo, Bạch gia đã bắt đầu xúc tiến đầu tư, tiến quân vào Liên Bang, Bạch gia thật sự tự tin đến mức không sợ Lục gia ngáng chân gây khó dễ hay sao? Hành vi bất thường này của Bạch gia chứng tỏ có vấn đề.
Lục Kiêu có một suy đoán, nhưng nếu suy đoán đó là sự thật thì sẽ là một chân tướng mà sợ rằng Lăng Sầm khó có thể chấp nhận được. Tuy cậu không nói ra, anh biết cậu vẫn luôn mong đợi có người thân, nhưng chỉ sợ những người thân này thật sự không hề mong đợi cậu. Xem ra mẹ đẻ của Lăng Sầm và nhà ngoại thật sự có ngăn cách không thể hóa giải, người Hoa có câu nói người chết bỏ qua hết mọi chuyện nhưng mẹ Lăng Sầm đã mất rất lâu, nhà ngoại vẫn chưa từng liên hệ Lăng Sầm. Bạch gia là một cự đại không có khả năng không biết sự tồn tại của Lăng Sầm. Huống chi, Lăng Sầm cũng không phải người thường, cậu là một minh tinh nổi tiếng được nhiều người biết đến, nếu muốn tìm cậu không lý gì không tìm được. Lục Kiêu nghĩ xa hơn nữa, năm đó, khi Lăng Sầm bị ép đưa cho Manly, Lăng Sầm sẽ phải chịu đựng điều gì trong lòng mọi người đều rõ ràng, chuyện gia chủ Manly không làm gì là may mắn của Lăng Sầm nhưng Lăng gia và Bạch gia đều không biết, thật sự trừ Lăng Sầm, không ai biết. Nếu mẹ Lăng Sầm thật sự là người của Bạch gia, chuyện như vậy họ vẫn có thể khoanh tay đứng nhìn thật sự khiến người khác lạnh tâm. Nếu để Lăng Sầm biết...
Ban đầu anh chỉ muốn làm gì đó khiến Lăng Sầm vui vẻ mới nỗ lực tìm kiếm những món trang sức của mẹ cậu, vì với cậu nó có ý nghĩa hơn hẳn việc anh chi tiền mua một đám trang sức mới. Ai mà ngờ tra đến cùng lại chả còn là chuyện vui. Anh thật sự hối hận, không biết làm sao cho phải, tiếp tục tra làm rõ bằng chứng Bạch gia là nhà ngoại Lăng Sầm hay là vờ như không biết, đem chuyện này ém luôn. Nhưng nếu một ngày Lăng Sầm phát hiện ra... Đúng là tiến thoái lưỡng nan, tra thì Lăng Sầm buồn, không tra thì Lăng Sầm buồn, anh thật là rầu muốn chết. Đến tận khi xe huyền phù lái vào Lục trạch anh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp vẹn toàn.
"Thiếu gia." Quản gia đích thân ra đón, đem xe lăn mở ra giúp Lục Kiêu.
Lục Kiêu dịch người sang xe lăn, quay sang nói với Ellen: "Cám ơn cậu, cậu về đi."
Ellen đợi khi xe lăn vào nhà mới quay xe rời đi.
"Thiếu gia, nhóm người được cử đi đã mang đồ cậu yêu cầu về. Tôi đưa cậu đi xem." Lục Kiêu bật điều khiển tự động, quản gia đi theo một bên thông báo.
"Được." Lục Kiêu hơi buông lỏng tâm tình, ít ra cũng có một tin tốt, trang sức bị Lý Đình bán khắp nơi, người của anh thật sự tốn rất nhiều công sức mới thu mua về được. Nếu không phải hiện tại Lăng Bình cùng Lý Đình đang gây nhau đến người sống ta chết, đào rỗng toàn bộ của cải của Lý Đình, anh thật sự có khả năng sắp xếp cho Lý Đình nếm chút tư vị lưu lạc không chốn dung thân khắp Liên Bang. Tuy nhiên hiện tại cuộc sống Lý Đình cũng đủ đặc sắc. Alpha mà bà ta đem Lăng Dao nhét cho làm tiểu tam để lấy tiền chu cấp cho bà cùng hai Alpha sống hiện tại rất bất mãn, Lý Đình và Lăng Dao đang tìm đủ mọi cách để trấn an. Còn Lăng Bình hiện tại đang thu thập bằng chứng, muốn tố Lý Đình ngoại tình và chiếm đoạt tài sản. Một số tài sản phi pháp của Lăng gia thì Lăng Bình không có cách tố, nhưng toàn bộ của cải của mẹ Lăng Sầm, từ sản nghiệp đến tài sản riêng kể cả trang sức, trước đây Lăng Bình vì tránh bản thân bị mang tiếng không coi vợ trước ra gì, để cho Lý Đình làm người đứng ra giao dịch, giờ hiện tại quay ngược muốn tố cáo Lý Đình chiếm đoạt của cải. Nếu tội danh thành lập Lý Đình nếu không thể trả lại số tài sản đã lấy, có khả năng bị xử đến 15 năm tù.
Quản gia đưa cho Lục Kiêu một vali.
"Bên trong có 30 món trang sức..." quản gia báo cáo.
Lục Kiêu vừa lòng gật đầu, hầu hết trang sức anh đã thu hồi, chỉ một phần ở Bạch gia.
Lục Kiêu về phòng, di chuyển vào phòng ngủ, màn cửa được hạ xuống, cả phòng ngủ tối tăm yên tĩnh, Lục Kiêu là lang, khả năng nhìn trong tối rất tốt, từ cửa có thể thấy Lăng Sầm đang ngủ say sưa trên giường, anh di chuyển xe lăn đến bên giường, tiếng ma sát khi xe chạy cũng không ảnh hưởng được đến Lăng Sầm. Lục Kiêu tháo mặt nạ ra, quay sang ngắm Lăng Sầm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngủ đến an tường, lông mi dài cong rũ xuống, cánh môi hồng nhạt khẽ hé mở, chảy ra một ít nước dãi... Lục Kiêu bật cười, duỗi tay giúp Lăng Sầm lau đi.
"Ưm..." Bị chạm vào, Lăng Sầm mông lung tỉnh dậy.
"Ngủ ngon không?" Lục Kiêu nhẹ giọng hỏi.
"Dạ, có..." Lăng Sầm mới tỉnh ngủ, giọng có chút khàn, hơi lăn người qua một bên nhường chỗ muốn Lục Kiêu lên giường.
Lục Kiêu hơi do dự, cởi ra áo ngoài có khả năng có bụi bẩn, dịch người lên ôm Lăng Sầm. Cậu tìm vị trí thoải mái, vẫn hơi ngái ngủ rúc vào lòng anh hỏi: "Hôm nay anh làm việc mệt hả?"
"Em cũng đến coi rồi, ta chỉ ngồi xử lý một ít giấy tờ, có làm gì đâu mà mệt." Lục Kiêu một tay ôm lấy eo Lăng Sầm, một tay khác cưng nựng nhéo chóp mũi Lăng Sầm lắc qua lắc lại.
"Vậy cũng mệt... anh phải nghỉ ngơi nhiều một chút." Cũng vì cậu đi xem nên mới biết, Lục Kiêu cả ngày phải ngồi một chỗ, lặp đi lặp lại phê duyệt một đống giấy tờ, nghĩ đến là thấy chán muốn chết rồi. Mũi Lăng Sầm bị Lục Kiêu nhéo, giọng nói ra biến âm càng buồn cười.
Lục Kiêu buông tay không đùa cậu nữa, có vẻ Lăng Sầm cũng nhận ra tâm trạng anh không tốt. Lục Kiêu vẫn còn lưỡng lự, nên nói hay không nên nói đây.
"Làm sao vậy anh?" Lăng Sầm ngồi thẳng dậy nhìn Lục Kiêu hỏi.
Lục Kiêu do dự một chút, trầm giọng đáp: "Ta có một việc... nhưng ta không muốn nói cho em biết."
"Anh muốn giấu em bao lâu?" Lăng Sầm mỉm cười, lại dựa vào người anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình để anh xoa, không để ý lắm hỏi một câu.
"Ta không biết... Có lẽ là cả đời." Nếu chân tướng giống như những gì anh suy đoán thì anh vĩnh viễn không muốn nói cho Lăng Sầm biết.
Lục Kiêu nhẹ xoa xoa. Lăng Sầm chắc đã ngủ mấy giờ, hương hoa hồng quẩn quanh khắp cả giường, giờ như bao lấy anh, hoa hồng lớn, Hoa Hồng Nhỏ đều trong vòng tay anh, trong lòng anh lại rầu thêm chút.
"Được, vậy anh giấu cả đời đi." Lăng Sầm cũng nhỏ giọng lười biếng đáp, nhấc một chân của mình gác lên hai chân vô lực của Lục Kiêu, quấn lấy hai chân anh, làm cho hai người càng thêm dính rịt vào nhau, cọ tới cọ lui, cậu thực thích cảm giác này.
Tuy hai chân Lục Kiêu không cử động được nhưng vẫn có cảm giác được hành động thân mật của Lăng Sầm, đáy lòng buông lỏng hơn vẫn hỏi thêm: "Em thật không muốn hỏi ta là chuyện gì sao?"
"Không muốn." Lăng Sầm hơi ngẩng đầu hôn hôn cằm anh, tin cậy đáp: "Nếu anh đã không muốn nói với em thì chắc chắn chuyện này nếu em biết có khả năng gây tổn thương hơn là biết anh giấu em... Nếu đã vậy, em còn muốn biết để làm gì. Nếu anh thấy em không nên biết thì không cần nói với em, em không phải là người có quá nhiều sự tò mò."
Lục Kiêu cảm động ôm lấy Lăng Sầm, tảng đá trong lòng xem như hoàn toàn buông xuống. Được bạn đời thấu hiểu còn gì hạnh phúc hơn. Tình cảm muốn dài lâu thì chỉ cần tin tưởng, nghe như chuyện đùa nhưng thật sự đúng là như vậy, sẽ tránh được rất nhiều tranh chấp, hiểu lầm không cần thiết.
"Đúng rồi, ta tìm về được thêm 30 món trang sức của mẹ em." Lục Kiêu vươn tay lấy vali để kế bên giường.
"Thật sao?" Lăng Sầm hưng phấn, hôn Lục Kiêu một cái hôn ngọt ngào: "Chồng em giỏi quá đi!"
"Chỉ là... phần còn lại có khả năng không tìm về được." Lục Kiêu vẫn nghiêm túc nói rõ.
"Không sao, tìm được nhiều vậy là tốt rồi." Lăng Sầm ôm ôm hôn hôn lấy lòng Lục Kiêu rồi vội đứng lên đi xem trang sức của mình. Lục Kiêu cũng định thay đồ ở nhà Lăng Sầm đã chuẩn bị sẵn cho anh, nhưng nghĩ nghĩ anh lại mở tủ thay một bộ áo quần hưu nhàn, mới đi theo Lăng Sầm nhưng không vào phòng, chỉ đứng ở cửa nhìn cậu đem từng món trang sức bỏ vào két sắt.
"Vào đây đi anh." Lăng Sầm nghe tiếng xe lăn quay người lại vẫy tay.
Lục Kiêu lắc lắc đầu cười. Anh muốn ở đây nhìn Lăng Sầm vui vẻ, vô tư lự, tươi cười tùy ý, đặc biệt niềm vui này còn là do anh mang đến, chỉ như vậy ủ rũ trong lòng anh sẽ tự nhiên tan hết đi, lại còn có cảm giác thành tựu.
"Sắp xếp xong rồi hả em?" Lục Kiêu thấy Lăng Sầm đóng két sắt, tung tẩy bước ra cười hỏi.
Lăng Sầm toét miệng cười, gật gật đầu, cậu thật sự rất vui, sau lại hơi nghi hoặc hỏi: "Em có chuẩn bị quần áo ở nhà cho anh, ở trong phòng ngủ, anh không thấy hả?"
Lục Kiêu thấy cậu vui vẻ cũng vui lây, cười cười không đáp, chỉ ôn hòa nói: "Đi nào, không phải em nói cùng đi coi phim điện ảnh hay sao?"
Lăng Sầm sửng sốt: "Em nói không đi nữa rồi mà? Anh đi làm cả một ngày mệt mỏi, ở nhà nghỉ ngơi đi anh." Nói đến lại thấy đau lòng, vội bước ra sau lưng, nhẹ nhàng mát xa thái dương cho anh. Công việc ở quân bộ đâu có giống như Lục Kiêu nói chỉ như nghỉ phép, rõ ràng là nhiều việc đến không có thời gian ăn cơm. Mệt đến mức khi về đến nhà cả khuôn mặt vẫn rầu rĩ không vui nổi.
"Không cần, ta đã đặt vé rồi, đi thôi." Lục Kiêu kéo tay Lăng Sầm, xoay xe đẩy mông cậu vào phòng thay đồ. Lăng Sầm suốt ngày phải ru rú ở trong nhà, cùng lắm là nói chuyện cùng mẹ anh. Nhưng mỗi lần đối diện với mẹ, cậu luôn khẩn trương, cẩn thận thái quá. Tuy anh đi làm đúng là có rất nhiều vấn đề khó nhằn, phiền não nhưng ai lại vì công việc mà bỏ bê bạn đời, đặc biệt là bạn đời đã ủng hộ cho công việc của anh.
"Thôi mà, hay là... nếu anh muốn xem [Thiên lý chi ngoại], chúng ta mua một phần phát ở phòng chiếu trong nhà?" Lăng Sầm vẫn còn vùng vằng.
"Nghe lời, đi nào." Lục Kiêu vẫn ôn hòa kiên trì.
Lăng Sầm đã nghiện còn ngại, cuối cùng cũng nhanh nhẹn thay áo quần ra ngoài.
"Mẹ thì sao..." Cậu chỉ còn khó xử mỗi chuyện này.
"Ta đã nói qua với mẹ rồi." Lục Kiêu giải thích, "Hơn nữa cũng đã nói với mẹ tối nay chúng ta sẽ ăn tối ở ngoài." 3 tháng đầu nguy hiểm đã qua, giờ thỉnh thoảng ăn đồ bên ngoài đổi khẩu vị cũng không ảnh hưởng gì.
"Giờ đi luôn hả anh?" Lăng Sầm mắt sáng lập lòe nhìn Lục Kiêu. Đối với Lăng Sầm, ăn còn mê hoặc hơn đi xem phim, cậu đã quá chán thức ăn không có bao nhiêu vị ở Lục trạch rồi, cảm thấy nếu cho cậu ra ngoài cậu có thể ăn cả thế giới.
Lục Kiêu bị bộ dáng tham ăn của Lăng Sầm chọc cười. "Ừ, đi thôi."
Lăng Sầm hạnh phúc đến đẩy xe cho anh, trong đầu đang lướt qua một hàng thật dài những nhà hàng cùng món ăn chiêu bài.
"Về sớm một chút nhé." Lục lão phu nhân thấy hai người ra cửa cũng cười cười dặn dò.
Lăng Sầm cảm khái, vẫn là lời nói của Lục Kiêu có giá trị, không như cậu thường bị nàng dắt đi lòng vòng rồi quên mất mục tiêu ban đầu.
Lần này Lăng Sầm không tự mình lái xe nữa, có tài xế Lục gia đưa hai người tới trung tâm mua sắm, hẹn thời gian sẽ trở lại đón. Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu vào thang máy, có chút cảm khái:
"Tính từ lần trước tụi mình tới đây, khá là lâu rồi..." Nói rồi thú vị khẽ cười. Nhà người ta là yêu đương rồi mới kết hôn, bọn họ thì kết hôn rồi mới tập tành hẹn hò, hẹn hò rồi mà Lục Kiêu còn không chấp nhận cậu, cả ngày bắt cậu 'nghĩ lại'. Tính ra thì quan hệ hai người tốt lên là từ sau lần đi coi phim, mà trong rạp phim cậu còn không có 'ý thức công cộng', ở cuối rạp đè Lục Kiêu ra hôn. May mà không bị ai phát hiện chứ không sự nghiệp sẽ hủy từ lúc đó, nghĩ lại mới thấy khi đó đúng là u mê liều mạng.
Không ngờ cũng đi được đến ngày hôm nay, cả thế giới chấp nhận chuyện hai người kết hôn, Lục Kiêu còn chủ động dẫn cậu đi coi phim.
Lục Kiêu nghe tiếng cười quay đầu lại hỏi: "Gì vậy em?"
"À, em nhớ chuyện lúc trước, có người nói 1 năm sẽ không chạm vào em, để em tự mình suy xét lại, anh biết là ai không?" Lăng Sầm cười cười cắt cớ hỏi.
"......" Lục Kiêu xấu hổ không biết nên nói gì.
Lăng Sầm cũng không buông tha, dồn ép: "Kết quả chưa đủ một năm, em đã mang thai nha...." Này khác gì cậu tự thụ thai. "Chồng ơi, anh nói cho em biết chuyện này là sao đi?" Lăng Sầm ra vẻ ngây thơ chớp chớp mắt hỏi.
Lục Kiêu chưa kịp trả lời thì thang máy đến đúng tầng rạp chiếu phim, Lăng Sầm đẩy anh ra, một lúc sau Lục Kiêu mới quẫn bách đáp: "Khi đó... tóm lại là ta sai rồi."
Nghĩ lại lúc đó anh thích Lăng Sầm muốn chết nên mới cảm thấy lựa chọn của cậu thật vớ vẩn, tự cho là đúng muốn cậu lựa chọn lại. Giờ về chốn cũ, tâm tình đã hoàn toàn khác, anh vẫn thích cậu muốn chết nhưng hai người giờ thật sự thân mật, lại còn có thêm cả Hoa Hồng Nhỏ. Điều này thật sự kỳ diệu.
Lăng Sầm không trêu anh nữa, chỉ hỏi: "Anh đặt vé lúc mấy giờ?"
Lục Kiêu gửi vé qua đầu cuối Lăng Sầm, còn 10 phút nữa là phim chiếu, hai người có thể vào trong rạp, không cần ngồi ở sảnh chờ.
Lăng Sầm mua bắp và nước, coi phim là phải có hai thứ này, không ăn cũng cầm mới có không khí, nhét hết vào lòng Lục Kiêu bắt anh giữ, bản thân nhàn nhã đứng một bên chờ soát vé.
Vào khu soát vé thấy một mảng đông nghịt người, đột nhiên Lục Kiêu quay đầu nhìn chằm chằm về một hướng.
"Sao vậy anh?" Lăng Sầm thấy hành động của anh cũng hơi khẩn trương.
Lục Kiêu yên lặng lắc đầu, có thể là anh suy nghĩ nhiều, người ở đây nhiều vậy chắc chỉ là ai đó chụp hình tự sướng thôi.
Đã công chiếu một thời gian nhưng [Thiên lý chi ngoại] vẫn chưa bớt hot, một đêm chiếu tới 6 rạp vẫn kín.
"Xem ra doanh thu phòng vé của bộ phim này sẽ rất cao." Lục Kiêu không tiếc lời khen.
"Hì hì, vậy à, em cũng không biết nữa." Lăng Sầm ngoài miệng khiêm tốn, trong lòng thì vui đến nở hoa.
Lăng Sầm đợi mọi người gần như vào hết mới đẩy Lục Kiêu vào thông đạo phụ trợ, càng lên trên có hơi cố sức, Lăng Sầm định mở phụ trợ thì có một khán giả Beta ngồi ở hàng trước đứng lên giúp đỡ.
"Cảm ơn." Khi Lục Kiêu ngồi vào chỗ, Lăng Sầm lễ phép cám ơn.
Beta lắc đầu cười tỏ ý không có gì, trở về chỗ, Lăng Sầm cũng vào chỗ của mình, hơi nghiêng đầu tựa lên vai Lục Kiêu chờ phim.
Mấy phút sau phim bắt đầu chiếu, Lăng Sầm cũng thán phục trình độ sắp xếp tình tiết, quay chụp, tạo điểm nhấn của đạo diễn Caleb. Cậu coi phim mà không nhận ra mình luôn, hèn gì dân cư mạng nói diễn tốt, coi mới thấy nhờ đạo diễn quay thật sự tốt. Kết cấu nội dung lại cực hấp dẫn, xem ra bộ phim này sẽ lần nữa quét ngang các giải thưởng lớn như kiếp trước. Khó trách đạo diễn yêu mến muốn giữ lại trang phục diễn làm kỷ niệm, năn nỉ muốn gãy lưỡi mới chịu đưa cho cậu. Xem xong bản chế tác hoàn mỹ của [Thiên lý chi ngoại] mới thấy cảnh đăng cơ thật xuất sắc, bộ trang phục kia đúng là góp một phần không nhỏ. Thế mà hai người họ dùng... không biết giờ nó lưu lạc nơi đâu, tình trạng ra sao.
Lăng Sầm đụng đụng vai Lục Kiêu, thì thầm:
"Bộ quần áo này, anh đưa bên giặt tẩy tình trạng sao rồi?"
"... Trở về ta hỏi một chút." Lục Kiêu cũng có chút hối hận, coi phim mới biết quý, biết vậy phục chế một bộ, dùng nguyên bản làm chuyện đó thật sự hơi tiếc, à không phải hơi, là tiếc nhiều.
[Thiên lý chi ngoại] tình tiết cao trào, tiết tấu tinh chuẩn, phản ánh từ yêu hận đan xen, nhân tâm đảo điên, nợ nước thù nhà, hai vai chính với số phận và hoàn cảnh, gần như thay đổi hoàn toàn 180 độ từ đầu phim đến cuối phim, những cuộc chinh chiến hoành tráng với mưu lược đỉnh cao, phản ánh cả một thời đại lịch sử hùng tráng.
Trong đó có cảnh Corleone tìm đến vương tử Omega xin tái hợp, vương tử không gặp, cuối cùng lấy ra chiếc vòng nhận được khi hai người thành hôn, đưa trả về, biểu tình trên mặt vương tử vẫn lạnh nhạt nhất quán từ sau khi hắc hóa nhưng khi lấy ra vòng tay, trong mắt vẫn là những tình cảm chập chờn, sôi trào. Trong rạp chiếu phim mọi người cùng thở dài, hóa ra hắn vẫn nhớ, vẫn yêu, vẫn đau lòng.
"Đưa cho hắn đi, từ nay về sau, chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa." Omega khẽ vuốt nhẹ vòng tay rồi dứt khoát đưa cho người hầu.
Người hầu chuyển cho sứ giả của Corleone, ngày hôm sau quân đội buông tha cho tòa thành này. Để rồi từ đó về sau, vương tử Omega thật sự chỉ còn sự lạnh nhạt, mặc kệ đối đầu bao lần, bao lần Corleone xin xỏ buông tha, vương tử cũng không mảy may thoái nhượng, đối với người đã từng là người yêu, người thân mật nhất trên đời xuống tay không chút lưu tình, có khi gần như bức đến tình huống cực kỳ nguy hiểm, xém mất cả tính mạng. Cuối cùng quân đội của vương tử đánh khắp các nước, thu về làm thuộc địa, thống nhất lãnh thổ, kể cả quốc gia của Corleone, quân lâm thiên hạ.
Lục Kiêu đan tay vào tay Lăng Sầm nhìn hình ảnh Lăng Sầm bễ nghễ thượng vị, nhưng với anh hình ảnh khắc sâu ấn tượng nhất không phải cảnh này, mà là cảnh đêm trước khi đăng cơ, Lăng Sầm ngồi trong đình cùng viên thị vệ nói chuyện, đây là lần duy nhất sau khi hắc hóa, vương tử lộ ra một phần yếu mềm.
"Hắn thích viên thị vệ kia hả?" Lục Kiêu thì thầm hỏi Lăng Sầm.
Lăng Sầm kinh ngạc, cũng thì thầm đáp: "Anh nhìn ra hả? Đạo diễn nói đúng là hắn thích viên thị vệ, nhưng... vị thị vệ kia không chịu tiến thêm một bước." Chỉ muốn ở bên, âm thầm bảo hộ vương tử. Đây là điểm gây lưu luyến mà bộ phim để lại trong lòng người xem. Cái không hoàn mỹ, gây luyến tiếc mới nhớ lâu.
Lục Kiêu dùng sức siết chặt tay Lăng Sầm, kéo cậu ôm sát vào, kéo khẩu trang xuống dịu dàng hôn lên mặt cậu. Thật may anh có đủ dũng khí để bước thêm một bước, cũng may Lăng Sầm đủ kiên nhẫn với anh. Lăng Sầm ngạc nhiên quá đỗi về sự chủ động của Lục Kiêu, theo bản năng nhiệt tình đáp trả. Sau mới ý thức còn đang ở nơi công cộng liền đỏ bừng cả mặt. Nhưng vẫn đắc ý 'hừ' một tiếng, xem ra cậu huấn luyện có hiệu quả, Lục Kiêu có tiến bộ thật lớn.
Lục Kiêu nghe cậu hừ hừ khẽ cười, Omega của anh cái gì cũng đáng yêu, đặc biệt khi cao hứng sẽ hừ hừ, y như một chú heo hương, đáng yêu chịu không nổi, thật làm người khác có xúc động muốn đè ra bắt nạt.
Toàn bộ người trong rạp đều đang chăm chú xem phim chỉ có hai người ở cuối rạp lo lôi kéo hôn hít. Cảnh cuối phim là cảnh đăng cơ, nhóm quốc vương thuộc địa lần lượt uốn gối bao gồm cả Corleone, chỉ có Lăng Sầm chậm rãi từng bước bước lên đài cao, ở nơi cao nhất quay đầu nhìn xuống, khí thế toàn thân bộc phát, bễ nghễ chúng sinh, từ nay cao hơn tất cả, không còn ai là đặc biệt trong mắt cậu, kể cả Corleone cũng không khiến cậu nhìn nhiều thêm một giây, ánh mắt đế vương tĩnh tại nhìn ngắm giang sơn rộng lớn và con dân của mình.