Edit: Lạc Yên
“Khi nào anh trở về quân bộ trả phép?” Lăng Sầm ngồi xổm giúp Lục Kiêu chỉnh sửa ống quần, ngẩng đầu hỏi.
“Hai ngày nữa, ta đang bàn giao công việc của đại học Reiss cho giáo sư…”
Anh vẫn luôn hy vọng có thể trở lại làm việc ở quân bộ, làm việc ở đó như trở thành một loại bản năng. Nhưng thật sự nếu Lăng Sầm không muốn, anh vẫn có thể chọn dạy học.
Lăng Sầm biết suy nghĩ của anh nhưng cái gì cũng không nói, chỉ dặn dò: “Nếu thời gian anh đi làm ở Reiss không còn nhiều lắm thì càng phải làm tốt, để lưu lại ấn tượng tốt nhất.”
Lục Kiêu gật gật đầu.
“Đi đi anh.” Lăng Sầm hôn Lục Kiêu một cái tạm biệt.
Lục Kiêu đeo mặt nạ lên, điều khiển xe lăn ra khỏi phòng. Lăng Sầm đứng ở cửa nhìn theo, khẽ thở dài. Cậu bây giờ thật sự bị nuôi nhốt, mỗi ngày tiễn chồng đi làm sau đó không ăn thì ngủ. Trong lòng thì phun tào thân thể thì lại thành thật lên lầu kéo ghế phơi nắng. Đây cũng là yêu cầu của chuyên gia dinh dưỡng.
“Mẹ?” Lăng Sầm lên đến sân thượng thì thấy Lục lão phu nhân chờ sẵn, hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy mẹ xuất hiện ở đây. Khu này bao gồm hồ bơi và các ghế dài để phơi nắng, mái che có thể tùy ý bật ra hay thu vào.
“Con lại đây ngồi đi.” Lục lão phu nhân chỉ ghế dài bên cạnh nàng.
Lăng Sầm ngoan ngoãn đi qua, ngoan ngoãn nằm dài ra, ngoan ngoãn nhận lấy nước uống từ tay người giúp việc. Trong đầu lại nghĩ không biết Lục Kiêu hôm nay có mua trà sữa cho mình không. Mấy nay anh toàn lấy đủ thứ lý do, nào là ‘lúc đầu nhớ nhưng trên đường về lại quên mất’, rồi ‘tiệm trà sữa hôm nay không mở cửa’, qua loa lấy lệ lừa gạt cậu. Hôm nay cậu đã chốt hạ, nếu anh không đem trà sữa về thì tối nay không cho vô phòng ngủ. Nghĩ đến trà sữa nước miếng trong miệng tự động tiết ra.
“Con không tham gia tuyên truyền phim, bên đoàn phim không làm khó con chứ?” Lục lão phu nhân tìm đề tài nói chuyện.
“Dạ, không có, trợ lý của con đã xử lý ổn thỏa… Bên kia biết con mới kết hôn nên tỏ ý con có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Chủ yếu là họ e ngại Lục gia ở sau lưng cậu mới không dám trách móc cậu bỏ ngang việc. Lăng Sầm cũng rầu rĩ, nhưng bé con mới là quan trọng.
Lục lão phu nhân gật đầu, do dự một chút vẫn hỏi: “Con… vì sao lại đồng ý cho Lục Kiêu trở về quân bộ làm việc?” Omega mang thai vẫn luôn cần có Alpha ở bên cạnh chăm sóc.
“Con chỉ hy vọng anh ấy có thể làm những gì khiến anh ấy vui vẻ, chỉ cần anh ấy thích, con đều sẽ ủng hộ…”
Lục lão phu nhân thở dài, Lục Kiêu đúng là quá may mắn, trong số nhưng Omega trước đây nàng nhắm sẵn có thể chọn làm bạn đời cho anh, sợ rằng không có ai đối xử tốt với anh như Lăng Sầm.
Lăng Sầm phơi tầm 40 phút thì Lục lão phu nhân nhắc nhở cậu nên trở về, lại kêu người giúp việc đỡ cậu, Lăng Sầm lại một lần nữa cảm thấy mình thành lão phật gia, thật là quái dị, cậu có cần xưng là ‘Ai gia’ luôn không?
Lăng Sầm về phòng liền nghĩ đến mối quan hệ của mình và Lục lão phu nhân. Quan hệ mẹ chồng chàng dâu thông thường khó mà tốt cho được. Lục lão phu nhân là hình tượng phu nhân quý tộc điển hình, bên ngoài dịu dàng hòa nhã, nội tâm lại mạnh mẽ, cường thế, nếu hai người xảy ra tranh chấp chắc chắn người khó xử là Lục Kiêu. Nhưng hiện tại hai người ở chung cũng không tệ lắm, cậu biết cách để khiến nàng hài lòng, một là thuận theo, hai là làm những gì tốt nhất có Lục Kiêu, khi đó Lục lão phu nhân sẽ luôn rất dịu dàng. Đây cũng là lý do vì sao trong nhà chưa từng có tranh chấp, Lục lão phu nhân còn nhiều lần vì cậu mà dạy dỗ Lục Kiêu. Xem ra cậu làm không sai.
Lăng Sầm lười biếng lếch qua lếch lại trong phòng, cắm hoa dọn dẹp, nghĩ đến bữa ăn dặm kế tiếp, bữa trưa ăn gì, nghĩ đến hôm nay Lục Kiêu đến chiều mới về. Không ngờ mới đến trưa đã thấy Lục Kiêu trở về. Lăng Sầm sung sướng bước ra đón anh, ánh mắt chăm chú, say mê hướng về… ly trà sữa trong tay Lục Kiêu. Lăng Sầm xuống tận lầu một đón anh, trong mắt chỉ có ly trà sữa. Một ly size lớn.
“Chồng ơi, anh thật tốt!!” Tiếp theo là hàng tá lời khen như không cần tiền. Nhận lấy trà sữa, cắm ống hút, gấp không kịp chờ hút một ngụm lớn.
“Khụ khụ, đây là cái gì?” Lăng Sầm khiếp sợ muốn phun hết ra, không ngọt còn có chút chát.
“Trà sữa đó.” Lục Kiêu nghiêm trang đáp, nỗ lực nhịn cười.
Lăng Sầm tròn mắt siết chặt ly trà, nếu đây không phải là dưới tầng, cần giữ gìn mặt mũi cho Lục Kiêu, cậu nhất định sẽ chọi ly trà vô người Lục Kiêu.
“Anh thật sự mua ở ngoài?”
Lục Kiêu gật gật đầu, giải thích thêm: “Chỉ là lá trà mang ở trong nhà theo. Hồng trà, thêm sữa, thành trà sữa.” Đây cũng là trà sữa nha, Lục Kiêu đắc ý nói.
“Đường đâu?” Lăng Sầm không thể tin được, không đường, không trân châu, không tinh chất hoa hồng, còn gì linh hồn của trà sữa.
“Ta nói họ không bỏ.” Lục Kiêu thành thật đáp, trong lòng cười nghiêng ngả.
Lăng Sầm tức giận nhét lại vào tay Lục Kiêu: “Vậy anh tự uống đi.”
Lục Kiêu bật cười, dỗ dành Lăng Sầm hai câu, cũng thật sự bưng trà sữa uống thử một ngụm.
Anh thật sự rất thích xem bộ dáng giận mà không làm gì được của Lăng Sầm, rất hoạt bát, tràn trề sức sống, khác hẳn sự dịu ngoan thường ngày.
Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu về phòng thì cũng không còn tức nữa, cậu cũng biết Lục Kiêu vì suy nghĩ cho cậu và bé con.
“Uống ngon không?” Vị chát của trà còn lưu lại trên đầu lưỡi cậu đây này.
“Cũng được, em uống nữa không?” Lục Kiêu uống được nửa ly, cảm thấy khá ổn, thật ra thói quen quân ngũ thì không có thứ gì anh không ăn được.
Lăng Sầm không thèm chấp, nguýt dài bỏ sang một bên.
Sau khi Lăng Sầm ngủ trưa dậy, lọ mọ vào thư phòng tìm Lục Kiêu.
“Anh đang làm gì vậy?” Cậu nhìn thấy trên màn hình thực tế ảo trước mặt Lục Kiêu có rất nhiều văn kiện.
“Ta đang tập hợp các tư liệu giảng dạy ta đã từng giảng ở đại học Reiss, ngày mai là tiết giảng cuối cùng.” Lục Kiêu hơi phiền muộn, tựa như có chút lưu luyến.
Lăng Sầm im lặng vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, gác cằm lên vai anh, săn sóc hỏi: “Anh có muốn em ra ngoài cho anh chút không gian riêng không?”
“Không cần đâu em.” Lục Kiêu trở người kéo Lăng Sầm ngồi vào lòng anh. Lăng Sầm không như trước kia giãy dụa, ngoan ngoãn ngồi lên đùi Lục Kiêu. “Em biết không, Reiss là trường cũ của ta, nơi đào tạo cho ta tất cả những kiến thức quân sự. Sau này, là đại học Reiss cho ta cơ hội giảng dạy, giúp ta lần nữa có một công việc. Nơi này thật sự có ý nghĩa rất lớn đối với ta.” Nhờ có phần công việc này, anh mới cảm thấy mình cùng Lăng Sầm bình đẳng, không phải chỉ biết ở nhà chờ bạn đời làm việc vất vả trở về, không phải là một phế nhân.
“Đại học Reiss thật sự giúp chúng ta rất nhiều.” Lúc trước Lăng Sầm rất không hài lòng khi bên đại học chỉ cho Lục Kiêu làm một giáo viên thỉnh giảng nhưng nghĩ lại mới thấy, khi tất cả mọi người quay lưng lại với Lục Kiêu, dư luận xấu khắp nơi vậy mà đại học Reiss lại nguyện ý tiếp nhận Lục Kiêu, mạo hiểm chấp nhận chất vấn của dư luận. Cũng nhờ công việc này mà tình trạng của Lục Kiêu càng ngày càng tốt hơn. Cậu thật sự cảm kích đại học Reiss.
“Đúng vậy. Mà em biết không? Nếu không có em, ta cũng không nghĩ sẽ bước ra bên ngoài một lần nữa. Là em giúp ta đạt đến ngày hôm nay. Cám ơn em, Lăng Sầm.” Lục Kiêu ôm eo Lăng Sầm chậm rãi nói.
Lăng Sầm hơi cúi đầu, xấu hổ đáp: “Anh nói cái này làm gì?” Tự nhiên nói lời âu yếm, ngại ghê. Lăng Sầm ngại quá quyết định quay sang ôm Lục Kiêu nhiệt tình hôn một cái. Hai người hôn hôn một lúc mới thôi, Lục Kiêu một tay ôm Lăng Sầm, một tay tiếp tục sửa sang lại tài liệu.
“Ngày mai ta chỉ cần giao hết những tài liệu này cho giáo sư là sẽ kết thúc toàn bộ công việc ở đại học Reiss.”
“Dạ.”
Chờ Lục Kiêu hoàn tất công việc, Lăng Sầm yên lặng cùng anh bước khỏi thư phòng, cậu điều khiển đầu cuối tắt đèn và khép lại cánh cửa thư phòng phía sau lưng hai người, tựa như khép lại quãng thời gian khó khăn của Lục Kiêu, bước sang một trang mới. Lăng Sầm không khỏi lo lắng cảm xúc của Lục Kiêu dao động, cẩn thận ở bên cạnh anh, lưu ý trạng thái của anh. Tâm trạng Lục Kiêu lại như khoan khoái, nhẹ nhàng hơn, khi Lăng Sầm ăn cơm còn vừa cười vừa sờ bụng nhỏ của cậu.
“Sao vậy anh?” Lăng Sầm đang ngấu nghiến ăn cá, đây là món ăn có hương có vị nhất trong mấy ngày qua thật ngon đến muốn khóc.
“Không có gì.” Lục Kiêu cười cười đầy thú vị, “Chỉ là ta không tìm thấy cơ bụng của em nữa.” Lúc trước Lăng Sầm còn có những cơ bắp rắn chắc xinh đẹp, hiện tại đã biến mất, chỉ còn cảm giác mềm mịn đàn hồi, sờ rất sướng tay.
Lăng Sầm còn đang cắn cá, quắc mắt nhìn anh đầy nguy hiểm.
Tác giả có lời muốn nói: Không có phế nhân, chỉ có người từ bỏ cố gắng, tự hoang phế tài năng của bản thân.
Lạc Yên: Lâu lắm mới có một chương ngắn, hèn chi đánh thấy nhanh ghê.