Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 37




"Nói thật cho mẹ, con đang theo đuổi Marjorie phải không?" Đã đến cửa nhà mà mẹ ta vẫn còn hỏi.

"Cô ấy đã có bạn trai rồi!" Nói xong ta mới phản ứng lại, clm, bị bà ấy bắt thóp rồi, sao một người rồi hai người đều có tâm nhãn dữ vậy. Ta vội vàng nói tiếp, "Mẹ—— Cô ấy vừa kì quặc vừa độc miệng nham hiểm, trừ ăn ra hoàn toàn không thích gì hết, khuyết điểm một đống thì sao con sẽ thích cô ấy được!"

"Hừ, ghét bỏ như thế còn thích nó, nhất định là chân ái, lúc trước con với bạn cũ mẹ đã thấy không ổn rồi."

"Mẹ... Chẳng lẽ mẹ..." Kỳ thực bà đã sớm nhìn ra? Nghe ý trong lời của bà thật giống đã vui vẻ tiếp nhận? Cái này không khoa học nha, không phải come out đều sẽ phải trải qua chiến tranh đau khổ không muốn sống một hồi ư?

"Con từ bé không nói dối bao giờ, hơn nữa mẹ mi thông minh như vậy, con nói con xem, sao một chút cũng không di truyền tí nào mà lại ngu ngốc giống y xì cha con muốn chết, haiz——" Mẹ ta một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lấy tay cóc đầu ta.

"Mẹ, vậy ý của mẹ là——?" Đây là thuận lợi come out? Ta đang nằm mơ phải không.

"Chỉ cần con cảm thấy đáng giá, trôi qua vui vẻ là được rồi. Dù sao đây là cuộc đời của con, chúng ta chỉ là người chỉ bảo ý kiến cho con, xác định đường nào muốn đi vẫn phải tự con chọn. Từ nhỏ con đã không để mẹ nhọc lòng, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, so với những người khác thì chúng ta hạnh phúc hơn nhiều, cho nên đối với chuyện này, cha mẹ đều ủng hộ con."

"Mẹ..." Ta có chút không biết nên nói gì, sống mũi cay cay, cho tới bây giờ không nghĩ rằng quá trình come out sẽ thuận lợi như vậy.

"Hey, Marjorie~ Nghe nói con có bạn trai? Nó thế nào? Có dự định chia tay không?" Mẹ ta quay đầu lại, cứ như vậy bắt chuyện với Mã tiểu thư.

Ta đỡ trán, có cần tác hợp đơn giản và thô bạo như thế hay không. Mẹ à, người thật xác định chỉ số thông minh của mẹ cao hơn con?

"Tạm thời vẫn chưa có dự định chia tay, cảm ơn dì đã quan tâm." Lời nói của Mã tiểu thư như một chậu nước lạnh, ta quả nhiên không nên ôm bất kỳ ảo tưởng nào với nàng. Nàng chính là có ý định kết hôn rồi chơi trò mập mờ với ta, vậy thích thì có ích gì, nàng mãi mãi sẽ không thuộc về một mình ta.

Ta không nói gì nữa, xoay người rồi vào nhà. Nhà bị vô nước, rất nhiều thứ cần phải dọn dẹp, ta bắt đầu yên lặng mò đồ vật dưới nước.

Mã tiểu thư lội nước lại đây, cùng dọn dẹp giúp ta. Ngay cả nhìn nàng ta cũng chẳng muốn nhìn, thật phiền, ta quay lưng về phía nàng đi dọn bên khác.

"A Tinh, Marjorie, các con không cần dọn đâu, tối qua còn chưa ngủ nữa, nhanh đi ngủ đi, lầu dưới có cha mẹ thu dọn là được. Trời đã sáng rồi, buổi chiều còn phải đi làm mà, không ngủ sao ổn." Mẹ ta lại gần hối thúc hai chúng ta, để chúng ta lên lầu.

Khi ta đi bộ được nửa cầu thang, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào sau lưng, Mã tiểu thư hẳn là đứng ở dưới lầu không lên. Vốn dĩ ta không muốn quan tâm tới nàng mà trực tiếp lên lầu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại, "Ê! Không muốn ở thì đi ra ngoài mà ở, đã sớm nói chị đi khách sạn..."

Lời của ta còn chưa nói hết, thì thấy nàng đứng ở sau lưng nép vào vách tường lầu một như đang tránh né quái thú gì. Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, hóa ra là một con chuột đang nổi lềnh bềnh vì bị đuối nước, mà con chuột kia vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, giãy dụa bơi trong nước về phía Mã tiểu thư.

"Đệt, chỉ là con chuột thôi mà, chị thấy con cọp còn có thể đánh chết được nữa là." Ta đi qua, thuận tay lấy cái chai rồi đập chết con chuột, sau đó lấy cái kẹp gắp thi thể kia lên rồi ném vào thùng rác sau vườn.

Mã tiểu thư bị dọa đến mức mặt đều biến sắc nhưng vẻ mặt vẫn đơ như cũ, thật sự làm ta hoài nghi nàng có phải mặt đơ thật không. Đây là bệnh, phải trị!

"Không phải chị có học nhu đạo à? Sao còn sợ con chuột chứ? Hơn nữa lần trước ở công ty chị thấy con chuột kia cũng không phản ứng gì mà."

"Con kia là thú cưng, khác với con này." Giọng nói của nàng hơi run rẩy, xem ra sợ thật rồi.

"Xì, có gì khác đâu, đều là chuột mà. Chị có thể xem con vừa nãy như thú cưng tôi nuôi, nghĩ như vậy cảm giác khá hơn chưa?" Ta thật sự không thể nhẫn tâm với nàng, như vậy quả thực tự đào hố chôn mình.

"Thế mà cô lại giết thú cưng của mình, thật tàn nhẫn."

"Vậy cần tôi nhặt nó về rồi đặt bên cạnh cái gối của chị, làm lễ truy điệu một chút không?!"

Mã tiểu thư quả nhiên không tiếp tục nói câu làm ta phát điên nữa, thành thành thật thật theo ta lên lầu, "Tôi đi ngủ đây, buồn ngủ quá." Giằng co suốt đêm, bây giờ ta mệt đến mức có thể ngồi ngủ tại chỗ.

Ta đến phòng khách, mẹ ta đã sớm dọn sofa cho ta, tuy phòng khách bừa bộn khắp nơi nhưng ta chẳng muốn dọn dẹp nữa, ném hết đồ ở trên giường sang một bên, sau đó xoay người lại chuẩn bị đóng cửa.

Quay người lại, mặt suýt nữa quẹt vào Mã tiểu thư. Ta kinh ngạc lui về phía sau một bước, kết quả vấp phải cuốn sách rải rác dưới chân, sợ hãi kêu lên một tiếng sau đó ngã xuống sofa.

"Đậu má... Chị theo vào làm gì, phòng của chị ở bên cạnh kìa." Ta định chống người dậy, kết quả gia hỏa này quỳ một chân trên ghế sofa rồi áp sát lại đây, hai tay chống đỡ hai bên, cả người đều bao phủ lấy ta.

Mẹ kiếp, tiết tấu này không đúng nha! Không, nghịch CP rồi! Đây không phải trọng điểm, rốt cuộc nàng có ý gì?! Không thích ta nhưng lại tới gần ta, còn không dự định chia tay với bạn trai, nàng bây giờ đến cùng có ý gì! Ta không phải là người tùy tiện như vậy, cho dù thích thì vẫn có điểm mấu chốt nha!

Vẻ mặt ta như có mối thù sâu đậm mà nhìn nàng, tức giận đến mức hơi thở trở nên nặng nề, rốt cuộc người này có giới hạn hay không. Nàng cũng nhìn thẳng vào ta, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.

"Chị đang làm gì vậy?! Tránh ra! Ghét chị nhất chị có biết không hả!" Ta đẩy nàng ra, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích tí nào.

Ngay lúc ta đang xô đẩy, lại đẩy đến ngực nàng thì thực lực mới không chênh lệnh tới vậy. Nhưng vào lúc này, mẹ ta vừa vặn từ cửa đi vào, "A Tinh, đồ ăn vặt của các con vẫn..."

Mé, thời điểm lúng túng như thế lại bị mẹ bắt gặp, mặt của ta phải ném đi đâu đây.

Ai biết Mã tiểu thư còn quẫn bách hơn ta. Nàng đứng dậy, sửa sang tóc bị rối lại, "Bừa bộn quá, không cẩn thận trượt chân một chút."

Ê, ngươi viện cớ như vậy ai thèm tin, hơn nữa ngươi thẹn thùng cái gì? Clm, nàng mà cũng đỏ mặt!? Tại sao khi ngươi đối mặt với mẹ ta luôn thể hiện những phản ứng kỳ lạ vậy, đừng để ta nghĩ theo hướng quái gở chứ.

"Ò, phòng của A Tinh luôn rất lộn xộn, có dọn cũng không nổi. Haha, đồ ăn vặt của các con đây nè, đồ ăn sáng không thể làm, các con ăn trước chút đi." Nói xong, mẹ ta để bịch lớn đồ ăn vặt trên bàn, ý vị thâm trường nhìn chúng ta một cái rồi lui ra ngoài.

Mẹ, ngài đừng đi mà, nghe ta giải thích đã, không phải như ngươi nghĩ đâu! Ta sẽ không nóng lòng như vậy, hơn nữa ta là công mà! Sau khi mẹ ta ra ngoài còn tri kỷ đóng cửa lại.

Mã tiểu thư rốt cục cũng thả lỏng một chút, cầm đồ ăn vặt rồi ngồi lên sofa, ăn rốp rốp rốp như sóc. Ta lo lắng nàng ăn quá nhanh sẽ bị mắc nghẹn.

Nàng ở đây, ta cũng không ngủ được, hơn nữa vừa nãy kinh hãi như vậy, ta còn buồn ngủ nữa đâu. Đưa tay ra lấy một bịch đồ ăn vặt rồi bắt đầu ăn, âm thanh răng rắc răng rắc liên tiếp, "Sao chị thích ăn dữ vậy?"

Mã tiểu thư nghe thấy ta nói thì dừng động tác lại, trầm mặc nhìn ta mấy giây. Khi ta cho rằng nàng muốn nói gì đó, nàng lại cầm khoai tây chiên tiếp tục ăn.

"Này, chị có cần không xem ai ra gì như vậy hay không hả." Ta cướp khoai tây chiên trong tay nàng xuống, tự mình ăn.

Nàng nhìn ta một cái, mặt đơ nói, "Tôi tự hỏi ba giây, phát hiện trả lời không được nên bỏ qua."

Được rồi, đây mới là Mã tiểu thư – kẻ hủy diệt đề tài nên biểu hiện, "Thực không hiểu chị nổi, lúc nào cũng chỉ nói nửa câu, chị không cảm thấy nghẹn đến hoảng sao? Dễ khiến người ta ức chế nha."

"Vậy cô muốn tôi nói cái gì?" Nàng lấy lại bịch khoai tây chiên trong tay ta, "Lẽ nào muốn tôi nói thích cô sao?"

"Chị thật sự thích mẹ tôi?!" Ta tràn đầy kinh hoàng nhìn nàng.

Mã tiểu thư nhìn ta như nhìn người mắc bệnh thần kinh, chần chờ một chút rồi hỏi, "Cô xác định chúng ta nói cùng một chủ đề?"

"Khụ, tôi chỉ học cách nói chuyện châm chọc như chị mà thôi, sao chị không có khiếu hài hước vậy."

"Cô thật hèn mọn."

"Tôi hèn mọn vậy đó, cám ơn. Lại không phải ngày đầu tiên chị quen biết tôi." Ăn một đống thức ăn trong thời gian ngắn như vậy, ta cảm thấy no rồi, thật không biết dạ dày của Mã tiểu thư sao chịu đựng được.

"Tôi buồn ngủ quá." Nói xong, Mã tiểu thư gục xuống, cả người đè lên người ta, xem ra tất cả thức ăn đều chuyển hóa thành trọng lượng, đậu má, thế nhưng nàng mập ở chỗ nào chứ?!

Tầm mắt hướng xuống dưới thì biết dồn đi đâu rồi, mẹ kiếp, hồi kiếp trước ta phát dục cũng rất tốt, chắc là có di truyền từ nàng.

Cả người của Mã tiểu thư đều quấn lên người ta, bị nàng ôm vào trong ngực thật sự rất nóng! Hơn nữa đang bị cúp điện không có điều hòa, đây là tự tìm đường chết, nhiệt độ cơ thể của nàng còn cao như vậy!

"A Tinh." Giọng nói của Mã tiểu thư không lạnh nhạt như lúc trước, lần này ôn nhu gọi tên ta như vậy làm ta có chút không thích ứng, ta tùy ý để nàng ôm, "Hửm?" Đáp lại nàng một tiếng.

"Có người từng nói tên của tôi không tốt, cộng thêm mệnh cách của tôi, phàm là người thân cận đều sẽ xảy ra bất trắc."

Bởi vì mặt ta hiện tại bị nàng ôm trong ngực, nên không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, ta quay đầu, chí ít sẽ không để mình bị nghẹt thở, "Phải không? Chúng ta như vậy được tính là thân cận chứ?"

Nàng không nói gì cũng không có cử động gì, chỉ lặng im vài phút. Nàng quá mức yên lặng, ta thậm chí tưởng rằng có phải nàng đã ngủ rồi không.

Ta ngẩng đầu lên thì thấy nàng đang nhìn ta chằm chằm, ánh mắt dị thường thâm sâu khó hiểu, nhưng phần bi thương này lại bắt đầu như ẩn như hiện.

Liên tưởng đến lần trước nàng nói về tỷ tỷ của nàng, có lẽ là có liên quan với nàng nên nàng vẫn luôn áy náy, vì vậy ta dùng giọng điệu không đáng kể nói, "Yên tâm đi, sẽ không mang thai ngoài ý muốn đâu mà!"

"Cái gì?" Nàng cũng bắt đầu bị thuyết phục theo tư duy nhảy cóc của ta.

"Chị không phải nói ngoài ý muốn à*, tôi sẽ không mang thai ngoài ý muốn đâu." Ta không quá am hiểu an ủi người khác, nhưng công hiệu châm chọc của ta tuyệt đối có thể liều mạng với nàng.

*bất trắc và ngoài ý muốn đều đồng nghĩa (意外).

"Cho nên cô là thụ." Nàng rốt cục cũng khôi phục vẻ mặt đơ.

Ơ? Hình như nàng vẫn luôn mặt đơ mà, không thể nói là đang khôi phục mặt đơ được, ta tránh tránh, "Thụ con em chị! Buông tay ra, nóng quá, chị cứ chen với tôi, mấy ngày qua toàn ngủ không ngon giấc thôi."

"Đó là do trong lòng cô mang tà niệm."

"Tà niệm với đại mã như chị à, tôi có tà niệm với chó mèo cũng sẽ không có tà niệm với chị."

"Cô thế mà có loại suy nghĩ này với chó mèo? Thật biến thái."

"Chị đến cùng có thích tôi hay không?!" Ta không hề báo trước mà hỏi, nàng ngây ngẩn cả người.

Tầm mắt của nàng chuyển hướng khác, "Tôi có quyền giữ yên lặng."

Aaaaaa! Nếu không phải vì ta đánh không lại nàng, bây giờ ta muốn cưỡi lên người nàng tát nàng hai cái! Các ngươi ai cũng đừng cản ta!!!

Hoa Hoa có lời muốn nói: Vậy là cuối cùng tui cũng đã bắt kịp với bản edit cũ rồi. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tui trong thời gian qua, thật mong mọi người sẽ đi cùng tui hết bộ truyện này.

Vẫn câu cũ, tui sẽ không bao giờ drop đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.