Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 12




Bởi vì đã gần đến giờ làm việc, ta chạy thẳng tới cửa tiệm ở ngã tư kia, vừa thở dốc vừa gấp gáp nói, "Đưa cho tôi một bàn chải đánh răng loại rẻ nhất!" Cầm đồng xu đập lên quầy cực kì mạnh tay, suýt chút nữa đập vỡ quầy thủy tinh của người ta, làm ta cũng sợ hãi một phen.

Ta cầm lấy bàn chải đánh răng mới mua rồi lại chạy một mạch trở về nhà, thời gian ta vận động trong một tuần chưa từng quá nhiều như vậy, nhưng ta cũng chỉ có thể hi sinh chân chó của mình để nhanh chóng phục vụ tốt vị tiểu chủ kia, đại tiểu thư gia đình giàu có thực là phiền phức cực kì.

"Này, mở cửa nhanh, đừng ở bên trong mà giả chết, tôi biết cô đang ở trong nhà." Ta đập cửa đùng đùng, hồi nãy ta gấp gáp đi ra ngoài quên mang theo chìa khoá.

Một lúc sau, khi ta định đập cửa lần nữa, cửa được mở ra, thiếu chút nữa ta đã đập trúng lên ngực của nàng, đừng hỏi vì sao là ngực mà không phải là mặt, ta cũng đâu ngờ, ai kêu nàng lớn lên cao như vậy!

"Sao lâu thế." Lúc nàng nói chuyện còn dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.

"Cô nghĩ tôi chạy nhanh lắm sao?! Đây! Đi đánh răng nhanh lên, mau mau ra ngoài ăn cơm, bị muộn rồi." Nói xong, ta liền vội vàng xuống bếp, suy nghĩ làm sao nhanh chóng chuẩn bị cơm cho tốt.

Vừa bước vào bếp ta liền sững sờ cả người ngay tại chỗ, hồi nãy trước khi ra ngoài ta đã chiên trứng xong giờ tự dưng biến mất không thấy nữa, ta tìm trên dưới trái phải hồi lâu cũng không tìm thấy, lẽ nào bị mèo hoang tha mất rồi?!

Nhưng sau đó ta càng ngày càng thấy không hợp lý, chân giò hun khói đã cắt xong bị mất đi không ít, còn có miếng cà rốt và dưa chuột cũng thế!

"Đậu má... Cái tên họ Mã kia! Cô lăn ra đây cho tôi!" Ta thật sự tức giận rồi, vốn không có bao nhiêu nguyên liệu mà nàng lại ăn vụng gần hết, làm sao chuẩn bị bữa trưa được đây.

"Làm gì, cô muốn chết sao?" Nàng cầm bàn chải đánh đi đến, miệng còn đầy bọt biển.

"Có phải cô ăn vụng rồi không? Hả? Cô ăn phần của cô còn chưa tính, trứng của tôi cô cũng dám ăn?! Nhân tính đâu?" Ta tức muốn nổ phổi, thở hổn hển chỉ vào mũi nàng, lại chỉ vào chén đĩa trống không la lên.

Nàng phi thường bình tĩnh nhìn ta, sau đó tầm mắt nhìn xuống dưới, miệng lẩm bẩm nói, "Cô có trứng sao?"

Ta vốn nổi nóng lại muốn bạo phát ngay lập tức, lúc này đột nhiên nhận ra tại sao ta phải tính toán chuyện này với một tên tham ăn bị bệnh thần kinh, không phải chỉ là một quả trứng thôi sao, nhưng mà ta chỉ còn lại hai quả trứng thôi đó! Ăn xong là hết luôn!!!

Ta mím môi, đen mặt lại, quay người trở về phòng bếp không thèm nhìn nàng, ta phải bỏ thêm nhiều thạch tín vào phần cơm trưa của nàng mới được!

"Cô mua bàn chải đánh răng chất lượng kém quá, lông bàn chải cứng như thế vẫn nên giữ lại cho cô dùng đi." Nàng phàn nàn nhẫn rõ từng từ một vì trong miệng còn bọt biển, thấy ta hoàn toàn không quan tâm đến nàng liền biết thức thời tiếp tục trở lại rửa mặt.

Ta dùng toàn bộ oán niệm bỏ thức ăn vào trong hộp, nhất định ta sẽ để nàng hoàn toàn cảm nhận được trong cái hộp này tràn ngập oán khí của ta!

Nhanh chóng ăn cơm xong, trong lúc nàng còn sững sờ liền kéo nàng tới cửa, nhìn nàng chậm rì rì mang giày quả thực ta gấp muốn bay đi luôn!

"Nhanh lên, đến muộn bây giờ! Cô lề mề như vậy nếu như có bị trừ tiền, cô đã sớm bị cắt hết đến tiểu ra máu đấy biết không!" Ta chuẩn bị gia tốc để lao ra khỏi cửa, vừa quay đầu lại, nàng vẫn cứ không nhanh không chậm buộc dây giày.

"Cho nên tôi đến muộn không có trừ tiền, mà nút buộc của giày xăng-̣đan này khó thắt quá." Nàng nửa ngồi nửa chồm hổm, một tay nhấc váy lên, một tay khác cố sức mang giày.

"Vào lúc này cô còn tao nhã cho ai xem, là muốn gấp chết tôi à!" Ta bất chấp hình tượng gì nữa, hất túi xách ra sau, khom lưng cột dây giày giùm nàng, với sự khéo léo của ta mà nói thật sự rất muốn khinh bỉ ngón tay của Mã tiểu thư có phải làm bằng gỗ hay không, sao vụng về như vậy, ngay cả việc buộc dây giày cũng không làm được.

"Quần lót của cô lộ ra rồi kìa." Lúc ta đang vừa ý đứng dậy thì Mã tiểu thư lại khẽ nói.

"Hừ! Tối hôm qua cô làm như chưa từng thấy tôi thay quần áo không bằng, giờ già mồm cái lão làm gì. Nhanh lên đi, nếu đến muộn cô phải bồi thường tiền lương cho tôi!" Ta lôi kéo tay nàng đi ra ngoài, nàng rất nhanh đuổi kịp bước chân của ta, sau đó chính là cảnh nàng cầm tay ta chạy đi, ta cảm thấy chỉ cần một bước là có thể đi lên thiên đường với mẹ luôn!

Mãi đến khi lên xe, nàng mới buông tay ta ra cầm lấy tay vịn, buổi sáng trên xe buýt, mặc dù đã ở trạm cuối rồi nhưng vẫn còn rất nhiều người.

Chúng ta đứng ở vị trí gần cuối xe, có vài tên đàn ông cường tráng chen lại đây, ta cau mày, đang chuẩn bị lên tiếng thì trên eo bị một cái tay ôm lấy kéo ta vào bên trong, và rồi Mã tiểu thư liền đứng nghiêng sau lưng ta.

Tư thế lúc này khiến người ngoài nhìn thấy cảm giác như nàng đang ôm ta vào lòng, nàng không có bất kỳ biểu cảm nào cả, vẫn là một gương mặt không cảm xúc, ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì chiếc xe rung lắc mà cơ thể của nàng luôn bị tiếp xúc với ta, không biết có phải là do thời tiết quá nóng hay không, khắp người ta toả nhiệt cảm giác như sắp ngất, có biết rằng ta đã trống vắng cô quạnh đã lâu rồi không! Đừng tùy tiện chạm vào ta! Cẩn thận ta không nhịn được thú tính quá độ nha!

Trong lúc ta đang không ngừng suy nghĩ, ta cảm giác có một cơn gió mát nhẹ nhàng phả qua cổ làm dịu cảm giác nóng bức đi không ít, quay đầu lại tìm nguồn gió liền nhìn thấy Mã tiểu thư dùng tay quạt quạt cạnh cổ ta, khoảng khắc đó, dường như ta có loại ảo giác muốn yêu nàng.

Trước kia ta luôn chăm sóc người khác, hiện tại thì được người khác chăm sóc, trong lòng có chút không quen cho lắm, không phải là cao hơn ta một tí thôi sao, chiều cao không thể quyết định công thụ được không!

"Cô đang làm gì vậy? Không mệt sao." Ta có chút không được tự nhiên đẩy tay nàng ra, bởi vì xung quanh đã có người nhìn sang bằng ánh mắt khác thường.

"Cảm giác như cô sắp bị cảm nắng, mặt thật là đỏ, cơ thể cũng rất nóng." Nàng nghiêng đầu đứng đắn nhìn ta.

Cơ... Cơ thể rất nóng cái gì... Đừng nói ra chứ! Sẽ làm người ta hiểu lầm được không! Nếu ngươi không dán vào ta, đương nhiên ta sẽ không nóng! Thủ phạm gây nên có chút tự giác đi!

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng ta không có nói ra, "Tàm tạm à, chỉ là nóng quá thôi, xe bị hỏng hay gì mà ngay cả điều hòa cũng không có."

"Không phải là cô muốn ói rồi?" Mã tiểu thư nói một câu không đầu không đuôi.

"Hở?" Ta nhìn nàng không hiểu ra sao cả, nhưng khi thấy ánh mắt nàng liếc sang bên cạnh ra hiệu cho ta, không biết vì sao ta lại có một sự ăn ý tâm linh tương thông với nàng.

"Đúng vậy, tôi bị lắc có chút buồn nôn, ư, đồ ăn sáng muốn trào ra rồi... Không xong... Tôi có chút muốn ói... Ọe——" nói rồi, ta còn cố ý phát ra âm thanh rất buồn nôn, thật sự ta cũng muốn ói, bị chính mình làm mình buồn nôn.

Đương nhiên, điều này thành công khiến người đàn ông đang ngồi bên cạnh chỗ ta cảm thấy khó chịu, hắn nhanh chóng đứng lên quan tâm nói, "Em gái ngồi đây đi, say xe hóng gió có thể khá hơn một chút đấy, ngàn vạn lần nhịn xuống đừng ói, tôi còn phải đi họp nữa."

"Cảm ơn anh nhiều~" Ta lại làm bộ yếu ớt cười nói, sau đó như trút được gánh nặng đặt mông xuống chỗ ngồi cực kì yên tâm và thoải mái.

Mã tiểu thư hạ mắt xuống rồi nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, nhàn nhạt hừ một tiếng nhưng ta luôn có loại ảo giác rằng nàng đang cười, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên vẫn là khuôn mặt không cảm xúc kia.

Sau khi xuống xe, giống như vài lần trước, lúc ta bị Mã tiểu thư kéo tới công ty thì đã sắp mất nước rồi, mà tiếc là ta vẫn bị trễ giờ! Hơn nữa hôm nay Tô tổng còn tạm thời mở họp sớm.

Khi ta với Mã tiểu thư cùng tiến vào phòng họp thì nhận được rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, thậm chí có người còn nhỏ giọng thì thầm nói Mã tiểu thư không thay quần áo, nhất định là tối hôm qua đi suốt đêm không về gì gì đó, xem diện mạo kia không chừng đi tới nhà ai.

Đậu má, một đám người rảnh rỗi không có việc gì làm liền nhìn chằm chằm người khác mỗi ngày mặc quần áo gì có phải không, ta không nghe nổi nữa, quay người mỉm cười giải thích với Tô tổng, "Thật sự xin lỗi, bọn em bị kẹt xe, đi được nửa đường lại phải bắt xe taxi đi, kết quả vẫn đến muộn, hơn nữa bọn em thực sự không biết hôm nay có cuộc họp."

"Bỏ đi, hai người các cô ngồi xuống trước đã." Hôm nay lông mày của Tô tổng luôn nhăn lại, sắc mặt cũng không được tốt lắm, Tô tổng dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, không vui hỏi người bên cạnh, "Vương Mạn Đình đâu? Sao ngày hôm nay hết người này tới người kia toàn bộ đến muộn! Mau mau gọi điện thoại thúc giục đi!"

"Vương tỷ và Diệp Nhiễm cũng bị kẹt xe ở trên đường, lúc nãy vừa gọi điện thoại cho tôi." Nghe người bên phòng hành chính nói xong, đầu ngón tay của Tô tổng luôn gõ trên bàn hội nghị tiết tấu ngày càng nhanh, âm thanh ngày càng trở nên dồn dập như là bùa đòi mạng làm cho tâm tình người ta càng thêm khó chịu.

Chẳng mấy chốc, tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa phòng họp nhanh chóng từ xa đến gần, MT tỷ cùng với phụ tá của nàng Diệp Nhiễm đẩy cửa tiến vào, mọi người đối với chuyện ngày hôm nay liên tục xảy ra bất ngờ có trách cũng không thể, nhưng Diệp Nhiễm rõ ràng mang theo hai vành mắt đen và vẻ mặt tiều tụy, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ xa vời.

Sau khi hai người ngồi xuống, Tô tổng một câu không phí lời, trực tiếp cắt vào đề tài chính, lý do tại sao cuộc họp lại sốt ruột mở ra là do có một tình huống bất ngờ bên phía nhà máy, bởi vì số lượng vải mua trong giai đoạn đầu phạm sai lầm, giai đoạn sau mua vải lại khác với giai đoạn trước nên trực tiếp dẫn đến thành phẩm không đủ điều kiện để tiêu thụ.

Một sai lầm lớn như vậy, mặc dù không liên quan trực tiếp với bộ phận thiết kế của các nàng, nhưng chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến doanh số của mùa tiếp theo, xử lý không tốt sẽ dẫn đến tổn thất nặng nề, tầng quản lý sơ bộ trong công ty quyết định phái người trong bộ phận thiết kế đến lần nữa để lựa chọn loại vải tương tự, đồng thời giám sát toàn bộ quy trình sản xuất.

"Chuyện này không phải chỉ cần một người là được rồi sao?" Vương Mạn Đình đưa ra bất đồng ý kiến trước tiên, tất cả bộ phận thiết kế có tổ các nàng nhiều người, nếu như muốn phái đi, hiển nhiên nàng sẽ được yêu cầu dẫn đầu, nàng mới không muốn đảm nhận chuyện này, làm tốt là phận sự, làm không tốt đây chính là trách nhiệm!

"Nếu cá nhân có thể tự mình xử lý rõ ràng, chúng ta còn ở đây hội họp sao?!" Chắc chắn Tô tổng cũng bị người ở trên phía trách mắng quá chừng mới chuyển hoàn toàn sự tức giận lên đầu người phía dưới, Tô tổng mạnh bạo ném dự thảo bản thiết kế ra, "Phân phối công việc trên tay đi, có ai chủ động xung phong nhận việc hay không, đây là một cơ hội rất tốt, người trẻ tuổi nên nắm bắt."

Trong lòng ta oán thầm, nói như ngươi đã già bảy tám chục tuổi, kỳ thực chuyện này cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng mà làm như tận thế đến nơi, "Thật ra có thể sản xuất bình thường ở giai đoạn đầu, sửa đổi kiểu dáng một chút trong giai đoạn sau làm thành loạt khác cũng được rồi."

"Sửa đổi? Cô xem chỗ này là tiệm may à? Nói sửa liền sửa? Vậy trong đó có bao nhiêu chuyện liên quan, cô biết hay không?" Không nghĩ tới ta chỉ nhỏ giọng nói thầm một câu, Tô tổng tai thính chợt nghe thấy được, lửa giận lập tức chuyển sang đây.

"Thật ra tôi cảm thấy Hoàng Khanh nói vẫn có tính khả thi, thay vì mô phỏng thì tốt hơn là nên đổi mới, tôi cảm thấy có thể gia tăng một loạt, nếu không cùng một kiểu dáng mà các loại vải khác nhau sẽ không được bộ phận thị trường đồng ý." giọng nói của Mã tiểu thư thật bình tĩnh, nhưng mỗi một câu nàng nói cũng làm cho người khác không thể không nghiêm túc cân nhắc, Tô tổng một tay ôm trước người, một tay sờ cằm của chính mình, tâm tư lưu chuyển nhanh chóng.

"Cô phải biết rằng, trong thời gian ngắn ngủi nếu tăng thêm vài kiểu dáng nữa, lượng công việc này sẽ lớn bao nhiêu?" Tô tổng nheo mắt nhìn sang.

Editor có lời muốn nói: 

Xin lỗi mọi người vì đã chậm trễ như vậy, cũng do tui lười, đến lúc muốn nghiêm túc edit thì bài tập này kia phải làm nộp ngay khiến tui không có thời gian để edit. Mãi đến chủ nhật này tui mới hoàn thành chương 12.

Tui biết lỗi rồi, khi nào có thời gian rảnh sẽ bắt tay vào edit ngay, tránh thời gian chậm trễ.

À mà đúng rồi, tui đảm bảo một khi tui edit sẽ không drop, chỉ là ra chương có hơi lâu. Thế nên mọi người đừng lo lắng truyện sẽ drop nha. Mọi người có thể tạm lưu trữ hay lưu vào danh sách chờ truyện, qua một thời gian dài có thể vào lại với nhiều chương đọc thỏa thích hơn. Mỗi tuần một chương sẽ khiến mọi người mau chán, thế nên tui đã nghĩ ra cách đó đó, hí hí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.