Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 80: Tân niên




“Tiểu Hi… tại sao lúc đó… không tới chất vấn tôi?” Mặc dù chuyện đã qua hơn một năm, mỗi lần ngồi trong phòng của Úy Trì Hi tới sáng ngày hôm sau, y vẫn một lần lại một lần nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Khi nói ra những lời này với Lê Hân, Úy Trì Diễm cảm thấy đau đớn như xé rách chính bản thân y ra vậy.

Tại sao? Tại sao không tìm chứng cứ, không đến chất vấn, cũng không phản kháng lại mà lại chọn cách rời đi quyết liệt như vậy

Giọng nói của Úy Trì Diễm rất êm tai, nhẹ nhàng, trầm thấp, không nhanh không chậm mang Lê Hân quay về thời điểm đó, lo lắng, hạnh phúc, nghi ngờ và cuối cùng là tuyệt vọng. Chỉ là lần này cậu tập trung vào những chi tiết trước đây bị bỏ qua – số lượng vệ sỹ quanh cậu tăng lên, sự thân thiết của Úy Trì Diễm mà cậu từng tưởng chỉ là tình cha con….

Lê Hân nghe, nghĩ trong nhất thời có chút thất thần. Khi nghe được câu hỏi của Úy Trì Diễm, cậu vẫn là mờ mịt quay đầu nhìn gương mặt cứng ngắc, đau khổ cua y; một lúc lâu sau mới nói: “Tôi… muốn được yên tĩnh một chút.”

Những ký ức xa như lũ ùa về, quá nhiều quá loạn, bản thân Lê Hân không cách nào trong thời gian ngắn tiếp nhận được hết.

Biết trong lòng thiếu niên hiện tại rất hỗn loạn, Úy Trì Diễm tuy rằng không muốn rời đi, nhưng cũng chỉ có thể theo lời cậu nói để cậu một mình yên tĩnh.

Thế là Úy Trì Diễm buông Lê Hân ra, đắp chăn cho cậu, hôn lên trán của cậu: “Nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ nhiều quá.” Lập tức đứng dậy rời đi.

Ngay lúc Úy Trì Diễm cầm lấy tay nắm cửa, Lê Hân đột nhiên ngồi dậy nói: “Từ nhỏ tôi luôn muốn có một gia đình. Ông cho tôi điều đó, dù là giả, tôi cũng rất biết ơn ông…” nói xong nằm xuống trùm chăn qua đầu, không nói gì nữa.

Nghe vậy Úy Trì Diễm sững sờ, lúc lấy lại tinh thần viền mắt đã đỏ lên.

Chỉ cần như vậy thôi sao? Một ngôi nhà giả dối suốt mười ba năm có thể khiến người này không oán không hận, thậm chí còn cảm kích y sao? Tiểu Hi của y, vẫn luôn là đứa trẻ đơn giản như vậy.

Trong phòng khách chỉ có một mình Úy Trì Giản.

Theo thói quen từ trước của Úy Trì Hi, đêm 30 sẽ trang trí đồ vật trong nhà để có không khí năm mới, các vật trang trí màu đỏ phối với nội thất Châu Âu lại bất ngờ hòa hợp.

“Cha, anh làm sao vậy?” Nhìn Úy Trì Diễm xuống lầu, Úy Trì Giản hỏi.

“…Ngủ rồi.” Úy Trì Diễm trả lời, mệt mỏi ngồi xuống đối diện Úy Trì Giản.

Vậy là sao? Úy Trì Giản cảm thấy kỳ lạ – mới vừa rồi không phải còn tốt lắm sao, hai người cũng đã nói rõ ràng với nhau rồi? Cha không phải là nên vui mới đúng chứ? Lẽ nào…

“Anh muốn rời đi sao?” Úy Trì Giản hỏi, chỉ có lý do này mới khiến cha hắn chán nản như thế này mà thôi.

Cha hắn ngồi đối diện chậm rãi lắc đầu, môi khẽ nhếch, vẻ mặt càng thêm mệt mỏi.

Không phải sao? Úy Trì Giản ngẩn người.

Chẳng lẽ là… bị từ chối? Ý nghĩ này vừa nhảy ra Úy Trì Giản liền bị nó doạ sợ – chẳng  lẽ sau khi nói ra, anh không thể nào tiếp nhận được tình cảm của cha?! Chắc cũng không phải đâu ha…

Úy Trì Giản không biết mình phải phản ứng thế nào với chuyện này, nhưng không hiểu sao lại có chút buồn cười, hình như… tình huống này không nên cười thì phải?

Hai cha con yên lặng ngồi một lúc lâu, Úy Trì Giản cuối cùng cũng chờ được cha hắn lên tiếng: “Mùng năm là sinh nhật của anh con, sắp xếp một chút, chúng ta mùng hai đi Châu Âu.”

Úy Trì Giản không theo kịp suy nghĩ của cha mình, nhưng thấy cha hắn nghiêm mặt, hắn liền hiểu rõ dứt khoát nói: “Con sẽ chuẩn bị tốt.”

Thẳng tới giờ trà chiều, Lê Hân cuối cùng cũng rời giường, dùng một chân còn lại nỗ lực đi rửa mặt.

May mà Úy Trì Diễm trùng hợp lên lầu kiểm tra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, thiếu niên bị thương còn không chịu ngồi yên bị y bế lên vai, nhân tiện trách cậu vài câu. Úy Trì Giản ở dưới chỉ nghe được cha hắn lạnh giọng chất vấn:

“Muốn vết thương nặng hơn em mới vừa lòng phải không? Có biết tôi và Tiểu Giản lo lắng cho em đến mức nào không hả?”

Ban đầu Lê Hân còn có thể giải thích vài câu, như là không muốn làm phiền người khác, cậu còn một chân thì vẫn có thể làm được. Nhưng trong tiếng khiến trách của y, cậu không nói gì được nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng y nghe mắng. Tới khi xuống dưới lầu, thấy vẻ mặt tức giận của Úy Trì Giản, Lê Hân không còn gì để nói.

Nhìn người yên tĩnh nằm trong ngực, sắc mặt Úy Trì Diễm vẫn khó coi như trước nhưng trong lòng đã sớm mềm nhũn tới rối tinh rối mù, tới khi ngồi xuống vẫn không buông cậu ra vẫn để cậu ngồi trên chân mình. Úy Trì Giản lấy cho cậu cái gối lót cho cái chân bị thương của cậu.

Lê Hân thấy không được thoái mái nhưng vừa định nhúc nhích thì bị bộ dáng giả vờ tức giận của Úy Trì Diễm “Còn không chịu ngồi yên hả?” khiến cho không dám động đậy nữa.

Ăn một ít điểm tâm ngọt, ba người ngồi trên ghế salon câu được câu mất nói chuyện phiếm như trước đây, những thống khổ, đau thương như chưa từng tồn tại.

Tối nay chính là giao thừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.