Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 67: Đêm đầu (h)




Đêm về khuya, phòng ngủ dưới ánh đèn mờ nhạt, giường lớn màu xanh thẫm hai bóng người đang quấn quýt dây dưa, trong phòng tràn ngập hương vị ***, làm cho người mê say.

Quần áo trên người Lê Hân không biết bị lột bỏ lúc nào, ngay cả đai lưng trói chặt hai tay cũng sớm không biết tung tích. Song, giờ phút này cậu đã hoàn toàn không có khí lực phản kháng, cho dù hai tay khôi phục tự do, cũng chỉ là theo bản năng mà siết chặt khăn trải giường dưới thân. Chân bị thương bị nâng lên cao làm cậu có chút gắng sức, thân mình cũng đã mềm nhũn chỉ có thể tùy theo động tác của nam nhân mà nhấp nhô lên xuống.

Một thân da thịt trắng nõn đã sớm phủ kín dấu vết đậm nhạt, mà ngay cả thắt lưng cùng đùi trong cũng đồng dạng không được buông tha. Giờ khắc này, tay nam nhân tàn sát bừa bãi trước ngực đỏ sẫm của thiếu niên, miệng lưỡi hắn lại vòng quanh rốn mẫn cảm, vật nhỏ vẫn chưa bị đụng vào đã bắt đầu đáng thương mà rơi lệ.

Lê Hân lại cảm thấy cả người mình đều bốc hỏa. Thế nhưng nam nhân ở trên người cậu không chỉ không để cho cậu thoải mái chút nào, ngược lại còn càng ngày càng táo tợn châm lửa. Ngón tay thon dài xinh đẹp cơ hồ tùy ý mà lướt qua mỗi một tấc da thịt, đến mỗi chỗ đều sẽ lưu lại tầng tầng độ ấm khiến người hồi hộp run rẩy.

Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán Uất Trì Diễm, biểu hiện nam nhân cũng đồng dạng nhẫn đến vất vả. Nhưng đây lại là lần đầu tiên của bảo bối trước mắt, thật sự hắn cũng không thể cứng rắn tiến tới. Nếu để lại một chút ấn tượng không tốt đẹp về đêm đầu tiên, từ nay về sau mới thật sự là giày vò.

Riêng về điều này, Uất Trì Diễm lần thứ hai cúi đầu. Lần này, cũng không chút do dự há mồm ngậm vật nhỏ đang có tinh thần kia vào miệng.

“Ah… A!” Nơi mẫn cảm nhất thình lình bị ấm áp cùng ướt át bao vây, lặp tức làm thiếu niên kêu lên sợ hãi cùng vô pháp ngăn chặn nước mắt. Hai tay không tự giác mà đẩy cái đầu bên hông, bé con lần đầu trải đời căn bản chịu không nổi an ủi kịch liệt như thế.

Uất Trì Diễm tinh tế nhấm nháp vật nhỏ của thiếu niên mới vừa bắt đầu thành thục, hương vị ngây ngô câu dẫn người không khỏi thú tính đại phát, động tác miệng lưỡi không khỏi càng thêm kịch liệt, từ đỉnh lỗ nhỏ đến hai viên tiểu cầu, một tấc đều không buông tha. Khi thì nhẹ mút, khi thì liếm liếm, kỹ xảo kinh người khiến Lê Hân giống như rơi vào băng hỏa lưỡng trọng thiên, vừa hy vọng hắn lập tức ngừng lại, rồi lại hy vọng loại cảm giác này có thể vĩnh viễn mà duy trì liên tục.

“Không… Từ bỏ A… đừng… A!” Cuối cùng tước vũ khí đầu hàng, thiếu niên chìm đắm trong *** tiếng nói bỗng nhiên cất cao, rốt cuộc cũng vô pháp kiềm nén, thành thực mà biểu đạt ý tứ thân thể không cách nào thừa nhận khoái cảm, theo đó là kịch liệt thở dốc cùng với thân thể co rút rất nhỏ.

Phun ra dịch trắng trong miệng, Uất Trì Diễm tạm thời đứng dậy, nhìn vẻ mặt bảo bối mê đắm, trong mắt dục niệm càng sâu: “Thoải mái không?” Vừa nói một tay vẫn cứ xoa nắn vật nhỏ vừa mới phát tiết còn bảo trì trạng thái hơi cứng rắn, dẫn tới cao trào qua đi mà thân thể vẫn từng đợt run rẩy.

“Không… Từ bỏ…” Cuối cùng Lê Hân thoáng phục hồi lại tinh thần nhận thấy được nam nhân âu yếm, mở mắt ra nhìn thấy đối phương tràn ngập thần thái chiếm giữ, không khỏi rùng mình một cái. Cậu từ bỏ, chỉ mới là tiền diễn (khúc dạo đầu) cũng đã khiến cậu tan tác đến tình trạng này, bước tiếp theo của nam nhân sẽ tra tấn cậu đến trình độ gì, Lê Hân căn bản là không dám tưởng tượng. Cậu chống đỡ đứng dậy, ý đồ lui về phía sau, thoát khỏi trói buộc của Uất Trì Diễm.

Nhưng Uất Trì Diễm đã gần như bùng nổ sao có thể cho phép vịt đã nấu chín bay đi?

“Bảo bối từ bỏ? Nhưng tôi còn chưa thỏa mãn mà.” Tiếng nói tà mị trầm thấp vang lên bên tai, giây tiếp theo môi lại bị chiếm lấy, mà lần này, ma trảo nam nhân duỗi ra hướng về phía địa phương từ khi bắt đầu đến giờ vẫn chưa bị chạm đến.

“Ưm đừng… A…” Lê Hân muốn nói mình còn chưa chuẩn bị tốt, muốn nói hết thảy quá nhanh, chính là Uất Trì Diễm căn bản không cho cậu cơ hội.

“Không còn kịp rồi, Tiểu Hi…”

Không đợi Lê Hân tiêu hóa lời nói bên tai, ngay sau đó, hai chân đã bị tách ra, địa phương bí ẩn nhất trên thân thể không hề che đậy mà triển lộ trước mắt nam nhân. Lê Hân đương nhiên muốn giãy dụa, nhưng cho dù là ngày thường cậu cũng không phải là đối thủ Uất Trì Diễm, huống chi là cảnh ngộ trước mắt? Hai chân bị chặt chẽ nắm chặt, mở ra, phía sau chen vào một thân mình tinh tráng, trên mặt của cậu càng thêm xấu hổ mà nóng lên.

Nơi chưa bao giờ bị người khác xâm chiếm đương nhiên chưa bao giờ từng chuẩn bị qua cái gì, Uất Trì Diễm sâu sắc nhìn chăm chú cái địa phương ngượng ngùng kia, lập tức đem ánh mắt dời về phía đầu giường ── nơi đó có một bình bôi trơn chưa mở cùng với một hộp áo mưa, rõ ràng buổi chiều còn không có, vừa rồi cũng không phát giác.

Uất Trì Diễm không cần nghĩ cũng biết đến tột cùng là ai dám tự tiện chủ trương mà đem loại đồ vật này bỏ vào phòng ngủ của bọn họ, không khỏi cong lên khóe môi, lộ ra tươi cười khiến Lê Hân run sợ ── bảo bối, em trai thân mến của em thật sự là đem em bán đứng!

Hoàn toàn không muốn sử dụng áo mưa, Uất Trì Diễm vươn tay lấy dầu bôi trơn, mở ra, một mùi thơm bay ra, không khí nguyên bản cũng đã đầy đủ *** mỹ tăng thêm vài phần trầm mê.

Cảm giác thân thể bị xâm nhập khiến Lê Hân thấy hoảng hốt, không tự giác mà tìm kiếm an ủi của nam nhân: “Uất Trì Diễm…”

“Đừng sợ, Tiểu Hi…” Hôn lên thái dương cùng đôi môi, ôn nhu an ủi, nhưng động tác trên tay Uất Trì Diễm lại không dừng chút nào. Dưới sự trợ giúp của chất bôi trơn, một ngón tay tiến vào không tính khó khăn, chính là nhiệt độ cùng chặt chẽ bên trong dũng đạo làm hắn hô hấp nhanh thêm vài phần, thân thể càng thêm căng thẳng.

Thân thể thích ứng một ngón tay nếm đến cảm giác mới lạ, dũng đạo co rút, hút, đối với người từ ngoài đến cũng không bài xích nhưng lập tức, lại một kẻ xâm nhập mạnh mẽ tiến vào.

“A!” Lúc này là đau, ngay cả vật nhỏ nguyên bản lại lần thứ hai phấn chấn cũng trong nháy mắt mềm nhũn một nửa.

“Bảo bối, nhịn một chút.” Uất Trì Diễm cũng không dễ chịu gì, trên thực tế hắn đã nhẫn đến cực hạn từ lâu. Nhưng giờ phút này nhìn vẻ mặt đau đớn của Lê Hân, như cũ động tác trên tay chậm lại, đợi cho dũng đạo không hề bài xích, mới chậm rãi một lần nữa đem hai ngón tay xâm nhập, đồng thời lấy miệng lưỡi an ủi vật nhỏ sợ tới mức mềm nhũn kia.

“Uất Trì Diễm… A…” Dùng thoải mái phía trước để Lê Hân tạm thời xem nhẹ khổ sở phía sau, đến khi ngón tay nam nhân không biết va chạm vào điểm nào trong thân thể.

“A! Nơi đó… A… Ưm không…” Đó là khoái cảm hoàn toàn bất đồng với trước kia, xâm nhập mỗi một dây thần kinh cùng cốt tủy, nam nhân bắt đầu cong ngón tay thực dễ dàng liền trêu chọc đến điểm kia, nhưng mỗi một lần đụng vào đều khiến Lê Hân cảm thấy đáng sợ.

“Là nơi này sao?” Uất Trì Diễm vừa cười, lập tức lại thêm một ngón tay.

Lần này, Lê Hân trừng lớn hai mắt đã rơi vào mê loạn, cả người cứng đờ, sau lại mềm nhũn xuống.

“Không… Từ bỏ… Uất Trì Diễm! A!” Nắm chặt khăn trải giường dưới thân, đến khi các đốt ngón tay trắng bệch cũng không cách nào chống đỡ thân thể cảm nhận được sung sướng cực hạn, Lê Hân sợ hãi. Nhưng sợ hãi rồi lại có một tia chờ mong.

U huyệt cuối cùng có thể tiếp nhận, Uất Trì Diễm biết thời cơ đã tới, mồ hôi lăn qua khuôn mặt tuấn dật, khóe môi ý cười càng sâu.

Thời điểm thân thể bị tiến vào, Lê Hân không còn chút khí lực để rên rỉ, chỉ có ngắn ngủi kêu một tiếng sợ hãi, đồng thời trừng lớn hai mắt mê mang, thần sắc bên trong không có nửa điểm thanh tỉnh, cảm quan cả người đều tập trung đến địa phương ngày thường ngay cả mình đều rất ít chạm đến kia, không tự giác mà co rút lại, bài xích.

” Bảo bối, thả lỏng…” Uất Trì Diễm cũng nhẫn đến vất vả, lại cố kỵ thân thể Lê Hân không dám vận động mạnh, cho dù bị siết đến đau cũng đành phải vươn tay đi an ủi nơi chịu kinh hách kia. Cũng may tiền diễn làm hoàn mỹ, u huyệt tuy rằng siết chặt, tốt xấu không có dấu hiệu bị thương.

Lê Hân chỉ cảm thấy thân thể vừa nóng lại vừa trướng, vừa mới bị ngón tay trêu chọc vui thích còn lưu lại, nhưng giờ phút này thứ xông vào trong thân thể không có mang đến hiệu quả như vậy, nhưng cũng không quá khó chịu, trong đầu rối như tương hồ(bột nhão) thân thể theo bản năng cảm thấy chưa đủ, thế là không biết tốt xấu mà bắt đầu vặn vẹo.

“Đừng nhúc nhích!” ấn chặt người kia lại, Uất Trì Diễm quả thực muốn nghiến răng nghiến lợi.

“Ưm… Nóng! Uất Trì… Diễm…” Trực giác biết có thể làm cho mình từ trong hoàn cảnh khó chịu trước mắt giải thoát ra chỉ có Uất Trì Diễm, Lê Hân đưa tay vòng lên cổ nam nhân, không ôm mà cọ xát, miệng còn rên rỉ oán giận: “Khó chịu… A…”

Dây thần kinh gọi là “Lý trí” trong đầu bởi vì hành động của thiếu niên dưới thân nháy mắt “phựt” một tiếng, hoàn toàn đứt đoạn. Uất Trì Diễm nhìn người bị dục vọng nhấn chìm oán giận mà nói: “Đây là em tự tìm!” Lời còn chưa dứt, liền gồng cứng thân thể, nhẹ nhàng rút ra, còn không đợi người phía dưới phản ứng, giây tiếp theo, hung hăng đâm vào.

“A! Không… A A Đừng… ngừng lại… ưm đừng…” Tự làm tự chịu cuối cùng nếm đến quả đắng, hung ác va chạm cùng co rút giống như không có điểm cuối, mỗi một lần đều ma sát qua điểm chết người, khơi mào sung sướng chỗ sâu nhất trong thân thể của cậu, cùng với sợ hãi.

Dừng không được. Uất Trì Diễm cũng biết, mình đã hoàn toàn không khống chế được. Cái gì kỹ xảo, thủ đoạn cuối cùng đem người ham muốn nhiều năm nuốt vào bụng là lúc đã sớm đem toàn bộ vứt bỏ, chỉ còn lại bản năng chiếm hữu của nam nhân, liều lĩnh ở trên người này rong ruổi, bức ra thanh âm dễ nghe của cậu, để cậu chỉ có thể bất lực mà ngồi trong lòng ngực của mình, uyển chuyển rên rỉ.

“Ưm… Không… Uất Trì… Diễm… A!” Lê Hân cảm thấy thân thể của mình tính cả linh hồn đều bị đâm cho tan thành mảnh nhỏ, khó chịu hỗn loạn hòa lẫn một chút đau đớn, nhưng đồng thời lại có khoái cảm tiêu hồn thực cốt (ăn mòn xương tủy), nhất là nơi bí ẩn nhất trong thân thể kia, mỗi khi bị nam nhân tận lực ma xát, cũng sẽ làm cho vật nhỏ đã phát tiết qua một lần lại lần thứ hai chảy ra chất lỏng trong suốt, không cần phải đụng vào cũng đã gần như phun trào.

Tốc độ của nam nhân càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng càng ngày càng nặng, tiếng nói của Lê Hân đã sớm từ thanh thúy chuyển thành khàn khàn, đến cuối cùng diễn biến giống như tiểu miêu dường như đang nỉ non, ngẫu nhiên thở dốc vài cái sẽ làm nam nhân càng quá phận xâm lấn. Mà thân thể càng ngày càng nóng, đã sắp bùng nổ.

“Bảo bối, lần này cùng nhau…” Biết mình cũng sắp tới cực hạn, Uất Trì Diễm lúc này mới vươn tay đi an ủi tiểu Lê Hân.

“Ưm… đừng… a a!” Bị ngón tay linh hoạt trêu chọc đến không thể khống chế, Lê Hân kinh hoảng kêu một tiếng, trong đầu trống rỗng. Mà u huyệt cũng bởi vậy chợt co rút nhanh, nam nhân trên người gầm nhẹ một tiếng, dòng nước xiết nóng rực cuối cùng một lần đánh sâu vào trong thân thể phun ra, thân thể nguyên bản đang run rẩy không thôi càng vô pháp kìm nén.

Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của nam nhân.

Uất Trì Diễm rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần. Phát tiết qua một lần cứng rắn cũng không có biến mất, vẫn cứ chiếm cứ địa hình có lợi không chịu rời khỏi. Mà thanh tỉnh nhìn tình trạng của thiếu niên dưới thân, đôi mắt u ám lại tức thì dấy lên ngọn lửa tà ác.

Chỉ thấy giờ phút này dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, toàn thân Lê Hân đều phủ một tầng mồ hôi mỏng manh che kín dấu hôn đỏ sẫm. Lồng ngực trắng nõn, cùng với hai điểm hồng anh mê người kia vì hô hấp dồn dập mà phập phồng lên xuống bởi vì trên chân bị thương mà ngay từ đầu đã bị nâng lên, u huyệt vẫn như cũ hàm chứa cực đại của nam nhân.

“Uất Trì… Diễm…” Lê Hân cuối cùng cũng hơi khôi phục một chút khí lực cùng thần trí, đối mặt với tình huống giờ phút này chỉ có thể dùng khóc không ra nước mắt để hình dung. Muốn quở trách đối phương sao có thể như vậy, chính là vừa rồi mình tựa hồ cũng không có bất cứ phản đối gì.

Cứ như vậy mơ hồ mà cùng nam nhân làm…

“Bảo bối, thoải mái không?” Ngón tay lưu luyến trên người thiếu niên không chịu rời đi, Uất Trì Diễm cắn vành tai cậu ái muội không rõ hỏi.

“… Cút ngay!” Sau cùng cậu vẫn quyết định đem chuyện này đổ lỗi cho nam nhân trăm phương ngàn kế cùng không biết liêm sỉ, Lê Hân ý đồ giãy ra khỏi gông cùm của Uất Trì Diễm. Cả người dính dính khó chịu, ra không ít mồ hôi, nam nhân này còn ôm chặt không buông cậu như thế!

Nhíu mày, không chút nào ngoài ý muốn nhìn Lê Hân “Dùng qua liền ném”, nam nhân trên mặt lộ ra tươi cười càng tà mị: “Tiểu Hi cho rằng thế này là kết thúc rồi sao?”

Nghe mùi nguy hiểm, Lê Hân không thể tin mà nhìn phía nam nhân: “Ông … ông còn muốn…”

Nhưng lời còn chưa dứt, nam nhân đã từ vị trí mới vừa ở trên người cậu vòng qua một bên từ phía sau ôm lấy cậu, là tư thế tiến tới từ phía sau, dục vọng lần thứ hai nhanh chóng bành trướng tại u huyệt như cũ ẩm ướt mềm mại trơn nhẵn hung hăng đâm chọc ──

Đêm, còn rất dài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.