Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 87: Sầu càng thêm sầu




Chương 87: Sầu càng thêm sầu

"Tử Phong, Tử Phong, ngươi làm sao vậy?". Một lát sau vẫn không nghe được câu trả lời của Lạc Tử Phong khiến cho Cảnh Dung có chút gấp gáp. Bây giờ thế giới của nàng chỉ có thể nhận biết giọng nói của Lạc Tử Phong, một khi không nghe thấy tiếng của đối phương thì nàng sẽ rơi vào khủng hoảng. Giờ phút này không nghe được tiếng nói của Lạc Tử Phong khiến nàng có cảm giác chỉ nháy mắt nữa nàng sẽ vĩnh viễn mất đi thanh âm này.

"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy mình còn chưa đủ thành thục, làm thầy thuốc, làm văn nhân, làm chính giả ta đều đã làm qua, nhưng không có giác ngộ như Cảnh Dung nói. Mọi chuyện chỉ nghĩ cho mình, ta thực sự khiến người khác chán ghét nha. Cảnh Dung, tại sao nàng lại thích ta như vậy? Người xứng với nàng hẳn phải là anh hùng đỉnh thiên lập địa mới đúng, mà ta.... Cũng chỉ là một nữ nhân nông cạn, có suy nghĩ bình thường chỉ vì bản thân mình mà thôi". Lạc Tử Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ, lần đầu tiên nàng ý thức được mình căn bản không xứng với người nằm bên gối của mình.

Tuy rằng không thấy được vẻ mặt của Lạc Tử Phong thế nhưng từ giọng nói thì Cảnh Dung có thể biết được tâm tình Lạc Tử Phong lúc này hạ thấp cỡ nào, nàng lắc lắc đầu, vươn tay phủ lên gò má Lạc Tử Phong, dựa vào cảm giác mà nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan đối phương.

"Ta cũng không biết làm sao lại thích ngươi nha, vì ngươi ta còn ăn bao nhiêu dấm chua, của Cố Hi Hoằng cũng chính là Trầm Ngạo Phong ta đã từng nếm qua, La Khải Văn ta cũng nếm qua, ngay cả dấm chua của Tuyết Ly công chúa ta cũng đã nếm qua. Lúc đó chỉ cần vừa nghĩ đến ngươi ở cùng với những người này thì ta sẽ đố kị đến phát điên, thế nhưng ta thân là Công chúa, ta còn chưa biểu lộ cõi lòng với ngươi thì ta có có tư cách gì muốn ngươi cách xa bọn họ? Vì vậy ta chỉ có thể kiếm từng cái cớ một, để ngươi cách xa Trầm Ngạo Phong, cách xa con trai La Khải Văn của cận thần của hắn, để ngươi cách xa Tuyết Ly công chúa muốn mang ta đến Hung Nô hòa thân. Bây giờ nghĩ lại thì thấy thật đúng, Lạc Tử Phong ngươi rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để ta làm như vậy nha?".

Càng nghe đến đoạn sau thì nụ cười trên mặt Lạc Tử Phong càng phóng lớn, không ngờ Cảnh Dung lại im lặng ăn dấm chua nhiều như vậy nha, nhưng mà câu cuối cùng lại trực tiếp đánh Lạc Tử Phong rơi từ đắc ý trên chín tầng mây xuống đất. Đúng nha, Lạc Tử Phong nàng có tài cán gì để có được thiên chi kiều nữ Cảnh Dung đây, mà Cảnh Dung lại còn phải chịu bao nhiêu oan ức trước khi cả hai hiểu rõ tâm ý của nhau.

"Xin lỗi, xin lỗi, Cảnh Dung, có lẽ lúc trước ta không nên vâng theo di ngôn của cha mà về kinh....".

Cảnh Dung nghe vậy thì bàn tay đang vuốt nhẹ má Lạc Tử Phong liền chuyển đến che lấy miệng nàng, "Không được nói xin lỗi với ta, bây giờ chúng ta là phu thê, là người thân cận nhất trên đời này của nhau, hơn nữa chuyện lúc nãy ta nói cũng chỉ là chuyện cười thôi. Tử Phong ngươi ưu tú như vậy, tài hoa hơn người không nói, còn có một trái tim lương thiện, nếu không có ngươi hết lần này đến lần khác hứa hẹn thủ hộ ta thì ta cũng sẽ không trong lúc vô tình mở ra nội tâm của mình. Ở trong kinh thành thị phi này có hạng người nào mà ta chưa từng gặp qua, có âm mưu nào chưa từng thấy? Nhưng mà ta vốn đã võ trang đầy đủ lại rơi vào trong tay ngươi, ta chưa bao giờ bị đánh bại đến tơi bời như vậy trước mặt một người khác, ta sợ, ta sợ trái tim của mình sẽ mở ra, quyết tâm mà đời này vất vả lắm mới quyết định sẽ dao động, cho nên ta lựa chọn trốn tránh, cũng lựa chọn coi thường trái tim của mình. Cũng may ngươi không hề từ bỏ, cũng may ngươi một lần lại một lần xuất hiện trong thế giới của ta, chờ đến lúc cả ta và ngươi cùng phát hiện thì hết thảy đã không thể quay về, ta cũng không thể cứ như vậy mà làm lơ ngươi. Vui mừng chính là, ta cũng không bởi vì yêu ngươi mà dao động tấm lòng muốn hộ quốc của mình, ngược lại bởi vì quốc gia này cho ta một người như ngươi mà ta càng kiên định tâm ý ban đầu hơn".

"Cảnh Dung....". Lạc Tử Phong đem bàn tay Cảnh Dung chỗ môi mình dời đi, đặt lên vị trí trái tim của mình, cảm ơn nàng, Cảnh Dung, thật sự cảm ơn nàng.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp khiến Cảnh Dung đột nhiên cười ra tiếng: "Tử Phong ngươi đây là đang làm gì đó? Không phải thúc phụ đã nói trước khi làm nghi thức chúng ta không được vượt quá quy củ sao? Ngươi bây giờ là đang câu dẫn người ta sao?".

"Ai, ai câu dẫn nàng, bớt nói bậy, muộn lắm rồi, chúng ta mau mau ngủ đi, mấy ngày nay cũng mệt ngất ngư rồi, Cảnh Dung lẽ nào không thấy mệt sao?". Lạc Tử Phong mau chóng dời bàn tay của Cảnh Dung ra chỗ khác, nói.

"Tử Phong vừa nói như thế thì ta liền cảm thấy buồn ngủ, vậy thì ngủ đi". Nói rồi, Cảnh Dung liền nghiêng người ôm lấy vòng eo của Lạc Tử Phong, nhắm mắt lại, dự định tiến vào mộng đẹp.

Thụy nhan của Cảnh Dung.... gương mặt điềm tĩnh mỹ lệ như vậy khiến Lạc Tử Phong gian nan nuốt nước bọt, cổ họng không hiểu sao lại khô khốc hơn. Đôi mi hơi run rẩy của Cảnh Dung, còn có đôi môi đỏ quá mức mỹ lệ chói mắt, phảng phất như mời gọi. Nàng hơi khuynh thân về phía trước, muốn hôn lên mắt đối phương thì Cảnh Dung liền thoáng ngửa đầu, đôi môi liền trượt đi, nhìn kĩ thì thấy trên mặt đối phương rõ ràng còn có ý cười, thế này mà là ngủ sao, vốn là đang chờ nàng chui đầu vào lưới đây mà. Có điều như vậy cũng tốt, món ngon đưa đến bên mép như vậy nào có đạo lí không thèm ăn?

"Được rồi, Tử Phong, tuy rằng chúng ta không nhất định phải tham gia nghi thức kia, thế nhưng vẫn không nên tiếp tục nữa....". Cảnh Dung nắm chặt vạt áo của mình đã bị đối phương cởi ra, nàng sao lại không muốn tiếp tục, nàng sao lại không biết đối phương nhẫn nhịn như vậy rất cực khổ, thế nhưng....

"Nói cũng đúng, vẫn là nên ngủ thôi". Lạc Tử Phong lưu luyến khép vạt áo của Cảnh Dung lại, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi kia không ngừng dụ dỗ nàng, thế nhưng thật sự không thể tiếp tục nữa, sư phụ đã nói nghi thức kia là cách duy nhất cứu Cảnh Dung, cho nên tuyệt đối không thể tự đoạn đường lui vào lúc này.

Hai người sau khi chỉnh chu y phục thì liền nặng nề rơi vào mộng đẹp, thuyền hoa lay động, mộng lay động....

Tiếng gà sớm vang lên Lạc Tử Phong liền mở mắt, bên cạnh là thụy nhan mê người của Cảnh Dung, nhớ đến đêm qua suýt chút nữa mất khống chế, Lạc Tử Phong vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác. Một lát sau thì bên ngoài bắt đầu có tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện, hai bên bờ sông cũng truyền đến tiếng tiểu thương rao hàng, người bên cạnh vẫn không có chút dấu hiệu muốn tỉnh. Nàng hơi nghi hoặc nhìn về phía Cảnh Dung, theo nàng biết thì Cảnh Dung luôn ngủ rất cạn, bây giờ bên ngoài ồn ào như vậy mà sao Cảnh Dung vẫn chưa tỉnh?

Lời trong nội tâm giống như truyền vào tai Cảnh Dung, giai nhân vẫn còn trong mộng nhíu nhíu mày, chỉ chốc lát sau liền tỉnh lại, mở hai mắt ra.

"Tử Phong?". Cảnh Dung giống như thường ngày, vừa mới tỉnh thì bắt đầu tìm kiếm Lạc Tử Phong.

"Ta ở đây", nắm lấy tay Cảnh Dung, Lạc Tử Phong ôm nàng vào lòng: "Ta ở chỗ này".

Cảnh Dung nghi hoặc nói: "Hả? Tử Phong, bây giờ là giờ nào?".

Lạc Tử Phong nghe vậy thì hơi sững sờ, lập tức trêu chọc: "Đã qua giờ Mão một lát rồi, làm sao vậy, tối qua sao lại ngủ trầm như thế? Ngay cả tiếng gà gáy giờ Mão cũng không nghe được".

"Tử Phong sao lại không trả lời câu hỏi của ta?". Cảnh Dung hơi nghi hoặc nói: "Là ta tỉnh dậy quá sớm sao? Tại sao bên ngoài yên tĩnh như vậy? Rõ ràng cảm thấy ngủ nhiều hơn thường ngày a".

"Cảnh Dung nàng....". Lạc Tử Phong một mặt sợ hãi ngồi bật dậy, vì xác minh suy nghĩ trong lòng mà nàng lớn giọng nói: "Cảnh Dung, ta đang gọi nàng, nàng nghe thấy không?".

"Hả? Tử Phong làm sao lại ngồi dậy? Tại sao không nói lời nào? Chẳng lẽ còn giận chuyện tối qua? Cái kia, không phải ta không muốn mà là thúc phụ hắn.....".

Trong lúc Cảnh Dung nói chuyện thì Lạc Tử Phong liền rút tay nàng ra khỏi chăn, sau đó viết lên bàn tay nàng, hỏi: "Cảnh Dung, ta vừa mới nói, nàng không nghe được sao? Đùa như vậy không vui chút nào đâu".

"..........". Cảnh Dung cảm nhận được có ngón tay di chuyển trên lòng bàn tay mình, lúc bắt đầu nàng còn không hiểu Lạc Tử Phong muốn làm gì, thế nhưng sau đó nàng rõ ràng cảm nhận được người kia đang viết chữ liền chuyên tâm phân tích chữ Lạc Tử Phong muốn viết, đợi khi đối phương viết xong thì hai người liền rơi vào trầm mặc....

"Cảnh Dung nói chuyện đi a, mau nói cho ta biết chuyện không phải như điều ta đang nghĩ, nàng chỉ đang đùa giỡn mà thôi". Lạc Tử Phong nhìn sắc mặt của Cảnh Dung ngày càng khó coi thì nàng cũng sốt ruột theo, nàng thực sự không cách nào tưởng tượng được mất đi hai mắt rồi còn mất đi thính giác sẽ là chuyện đã kích cỡ nào. Nàng cỡ nào hi vọng Cảnh Dung chỉ đang đùa giỡn nàng mà thôi.

"Ta không có nói đùa, Tử Phong, ta không nghe thấy tiếng của ngươi, ta không nghe thấy, ngay cả tiếng nước sông chảy rõ ràng như vậy ta cũng không nghe thấy....". So với Lạc Tử Phong kích thì ngữ khí của Cảnh Dung "bình tĩnh" không ít. "Cuối cùng thì cũng biết những lời sư phụ nói có nghĩa như thế nào, có lẽ không chỉ đơn giản là đôi mắt, haha, cỡ nào trào phúng. Thế giới của ta đã không còn ánh sáng, lúc này ngay cả thanh âm cũng bị tước đoạt, đây chính là hậu quả của việc sử dụng sức mạnh cấm kị đi, ta sớm nên nghĩ đến mới đúng, đầu tiên là đôi mắt, sau đó là đôi tai, sau đó nữa thì sao?".

"Cảnh Dung, sẽ không có sau đó, chúng ta bây giờ đi tìm sư phụ, chúng ta lập tức tham gia nghi thức".

"Tư Phong, đừng tiếp tục tốn công vô ích nữa, không phải chỉ là đôi mắt và đôi tai thôi sao, ta tình nguyện trở thành phế nhân hoàn toàn, cũng không muốn mạo hiểm một chút nào để ngươi trở thành tế phẩm sống. Trước đây ta còn ảo tưởng sau khi hoàn thành nghi thức thì sẽ khôi phục như ban đầu, thế nhưng bây giờ xem ra thị giác thính giác đều phải thông qua nghi thức, như vậy hậu quả của nó nhất định vô cùng đáng sợ. Sau khi đến đảo thì chữa khỏi tay của ngươi là được rồi, chi chứng thân thể yếu bẩm sinh này, haha, bệnh như vậy mà gọi là thân thể yếu bẩm sinh sao? Tổ tông dùng cái tên này để gọi nó chính là muốn chúng ta nhận mệnh đi, nếu là "bẩm sinh" thì có bất luận cố gắng thế nào cũng đều vô ích không phải sao?".

Cảnh Dung càng nói thì Lạc Tử Phong liền càng nghe ra ý tứ tự giận bản thân của nàng ấy, lần này bất luận thế nào cũng không nghe lời Cảnh Dung nữa, cho dù bỏ mình thì thế nào? Nếu như tính mạng của nàng có thể đổi lấy đôi mắt cùng hai tai của Cảnh Dung thì nàng có chết cũng có ý nghĩa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.