Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 82: Chuyện cũ chưa kể (7)




Chương 82: Chuyện cũ chưa kể (7)

Đổi lại là người khác thì là cách nói khác? Dựa theo tính cách và sở thích của Nguyệt Viên thì cũng không khó đoán ra Hoàng thượng đưa nàng ta đi đâu, nghĩ như vậy thì lòng Cảnh Dung cũng đỡ phiền muộn hơn rất nhiều.

Chỉ là cây trâm cài trong tay nàng bây giờ... Cảnh Dung siết chặt thứ đồ trong tay mình, có vài thứ nếu nắm chặt thì sẽ không mất đi sao? Nói thật vào giờ phút này ngay cả nàng cũng không hiểu nổi lòng mình, vốn định từ đây phân rõ giới hạn với Lạc Tử Phong, lui về ranh giới mức quan hệ bình thường như trước kia nhưng mà chỉ vỏn vẹn một cây trâm cài bình thường đã khiến cho nàng quân lính tan rã. Vốn nghĩ rằng kiếp trước bị cái gọi là huynh muội tình thâm làm cho bản thân ngu muội cực điểm, nhưng không ngờ rằng kiếp này lại xuất hiện một người khiến mình khó có thể chống cự lại như vậy. Kiếp trước sau khi nhìn rõ mọi chuyện nàng có thể đem tình cảm của mình chặt đứt, như vậy kiếp này thì sao? Cảnh Dung lắc đầu, có một số chuyện vẫn chưa bắt đầu nàng cũng đã rụt rè, không muốn lợi dụng Lạc Tử Phong đạt thành mục đích của mình, thế nhưng đối mặt với lòng tốt của đối phương, đối diện với nội tâm của mình, nàng vẫn phải thỏa hiệp sao?

"Thủ hộ, ta muốn thủ hộ nàng cả đời!". Đây là câu nói ngày hôm sau khi Lạc Tử Phong đến Như Nguyệt trai nói với Cảnh Dung, cũng là câu nói khiến nàng khắc sâu ấn tượng kể từ khi cả hai quen biết đến nay. Đột nhiên Cảnh Dung cảm giác như có ánh sáng rực rỡ chiếu vào, nghi hoặc mấy ngày liên tiếp đã có đáp án. Đúng rồi, bất luận lời của Lạc Tử Phong có thể kéo dài cả đời hay không thì quãng thời gian qua nàng xác thực được cảm giác mà đối phương muốn mang lại. Trước khi Lạc Tử Phong vì tư lợi mà bội ước thì Cảnh Dung nàng cũng có thể tin tưởng Lạc Tử Phong nàng không phải sao?

Gần đây xuất hiện một người khá phiền phức, tính khí của Công chúa mấy ngày này cũng nổi nóng hơn không ít, Thanh Nhi cùng Thúy Bình ở bên cạnh hầu hạ rõ ràng cảm nhận được điều này. Thời gian Thúy Bình đến Như Nguyệt trai cũng chưa lâu lắm, tất nhiên không có cách nào nhận ra được, thế nhưng Thanh Nhi vừa mới sáng sớm đã phát hiện nguyên nhân khiến gần đây Cảnh Dung thay đổi tính tình. Không ai khác chính là Lạc Tử Phong đang làm việc ở Lễ bộ, cũng như hảo bằng hữu tên La Khải Văn kia. Đối với Công chúa mà nói, mặc dù nhiều năm như vậy chưa bao giờ khẳng định ra lời, nhưng Thanh Nhi biết Công chúa nhà nàng căm ghét tất cả những vật hay người có quan hệ với Cố Hi Hoằng, mà phụ thân của La Khải Văn là La Lập Thành lại là người thuộc phe của Cố Hi Hoằng. Đương nhiên Công chúa không để tâm đến hắn, mà Lạc Tử Phong rõ ràng đã đáp ứng với Công chúa là phải tránh xa Cố Hi Hoằng thì lại đi xưng huynh gọi đệ với con trai của La Lập Thành. Đương nhiên, nguyên nhân không chỉ riêng chuyện này. Đừng nói là Công chúa, liền ngay cả một tỳ nữ nho nhỏ như nàng cũng phát hiện mỗi khi La Khải Văn nhìn Lạc Tử Phong thì ánh mắt đó đều khác biệt so với nhìn những người khác, mà người vốn không có thù hận gì với Công chúa như hắn nhiều ngày qua ánh mắt nhìn Công chúa cũng đã thay đổi, mang theo địch ý. Từ xưa không thiếu những chuyện tình đoạn tụ (tình yêu nam nam), tiền triều vong quốc cũng chính vì nguyên nhân này. Hoàng đế tiền triều bởi vì chuyên sủng hoạn quan mà mặc cho dân chúng kêu than, cuối cùng Cao Tông Hoàng đế thống lĩnh dân chúng khởi nghĩa. Bởi vì vậy nhiều đời vương triều Thanh Lam đều có quy định văn mình, các đời đế vương không dám nuôi nam sủng, cứ như thế từ sĩ tộc cho đến đại phu, từ quan cửu phẩm cho đến Thánh thượng, hiếm khi có lời đồn yêu thích đồng tính bị truyền ra ngoài. Mọi người còn chưa dám quên giáo huấn mấy trăm năm trước mà coi trời bằng vung. Mà bây giờ La Khải Văn đại nhân lại muốn trở thành người đầu tiên của vương triều Thanh Lam sao? Nếu thật là như vậy thì trong triều sẽ nổi sóng to gió lớn, đến lúc đó liên lụy đến Lạc Tử Phong không nói, mà quan trọng là Công chúa lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Nói gì mà Thế tử cũng chính là Phò mã gia tương lai tình nguyện bị một nam nhân độc chiếm cũng muốn chống lại sự thật sắp trở thành Phò mã tương lai, lời đồn này đã nổi như cồn trong kinh thành. Nếu không phải lúc trước Thế tử ở trên điện Kim Loan nói chắc như đinh đóng cột thì những lời bàn luận này càng huyên náo hơn nữa, chỉ một chốc đã truyền đến tai Tương Vương phủ. Ngược lại đáng thương cho Công chúa nhà mình, đối mặt với lời đồn như vậy cũng chỉ biết ở trong tẩm cung sinh hờn dỗi, cũng không biết Lạc Tử Phong kia khi nào mới phát hiện ra.

Gần đây có thể nói chuyện này chưa yên chuyện khác lại đến, lời đồn càng lúc càng náo nhiệt, truyền ra nói Lạc Tử Phong vì La Khải Văn cam nguyện ôm chuyện tiếp đón công chúa Hung Nô, khiến cho Thanh Nhi sau khi cẩn thận từng chút một báo cáo cho Cảnh Dung liền yên lặng lui ra khỏi phòng.

Lạc Tử Phong vì La Khải Văn cam nguyện nhận chuyện tiếp đón sứ giả Hung Nô? Cảnh Dung giơ tay sờ sờ cây trâm trên đầu mình, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười. Không nói tới chuyện La Khải Văn có mục đích không thể cho ai biết hay không, chỉ nói riêng chuyện tiếp đón công chúa Hung Nô lần này, lẽ nào Lạc Tử Phong không biết mục đích mà công chúa Hung Nô ngàn dặm xa xôi đến kinh thành ư? Thân là Phò mã của nàng mà lại đi đón tiếp sứ giả đến bàn chuyện hòa thân của nàng với Hung Nô, Lạc Tử Phong đây là đặt Cảnh Dung nàng ở nơi nào, lại đem bản thân nàng ấy đặt ở nơi nào? Lẽ nào thật sự như lời đồn, kì thật là Lạc Tử Phong thân nữ tử đã động tình với La Khải Văn rồi? Lạc Tử Phong, ngươi có còn nhớ vị Công chúa từng đứng trước cửa cung vứt bỏ rụt rè của mình, ở trước mặt mọi người cho ngươi một nụ hôn, lại còn nói đó không phải là bí thuật mẫu thân truyền lại hay không?

Chỉ chốc lát sau Thanh Nhi đứng lẳng lặng ngoài thư phòng nghe được âm thanh đồ đạc đổ bể bên trong phòng, không ngờ Công chúa lại tức giận đến mức này, nàng mau chóng đẩy cửa đi vào, kết quả lại nhìn thấy Cảnh Dung lúc này đã khôi phục bình tĩnh, cả người bất động ngồi trên ghế, trong ánh mắt tỏa ra sắc bén khiến người ta khó có thể ngó lơ.

"Thanh Nhi, dọn hết mảnh vỡ trên đất đi, đừng để người khác nhìn thấy, không lại thêm chuyện cười cho người ta".

Thanh Nhi gật đầu, suy nghĩ một lúc lại có chút không yên lòng hỏi: "Công chúa, người không sao chứ?".

Cảnh Dung nghe vậy chỉ khoác tay một cái nói: "Bản cung có thể có chuyện gì, chỉ là lúc nãy cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện bên trong có chuyện kì lạ thôi. Sau này chuyện liên quan đến La đại nhân và Thế tử không cần bẩm báo với bản cung, có người muốn khiến bản cung không thoải mái mà thôi, chúng ta cần gì phải làm vừa lòng người ta?". Nói xong lời cuối cùng, Cảnh Dung lại bật cười, thường nói quan tâm quá sẽ loạn thực không sai, một khi là chuyện liên quan đến Lạc Tử Phong thì sức phán đoán cùng sự nhẫn nại thường ngày của nàng liền biến mất không chút tăm hơi, rồi lại không nhìn thấy huyền cơ ẩn giấu bên trong. Lời đồn chung quy cũng chỉ là lời đồn, nếu như là sự thật hoặc là mọi người đều tin tưởng thì mọi chuyện đã không như bây giờ, giống như nàng đây, trên vai gánh chịu những lời đồn đại, mọi người tin tưởng, cho nên không kiêng nể gì mà ở trước mặt nàng nói những lời không nên nói. Mà người trong cuộc là La Khải Văn và Lạc Tử Phong có biết rõ chuyện này không? La Khải Văn thì nàng không hiểu lắm, thế nhưng Lạc Tử Phong thì nàng hiểu rất rõ, người này không phải là quả hồng mềm mặc người nhào nặn, nếu người ức hiếp nàng ấy đạt đến giới hạn thì nàng sẽ tiến hành phản kích không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà bây giờ ngôn luận quá đáng như vậy cũng đã truyền đến tai nàng rồi, nếu Lạc Tử Phong chưa biết được thì đại biểu cho điều gì? Có lẽ chuyện này ở kinh thành cũng đã xôn xao, thế nhưng rất rõ ràng là phần lớn mọi người chỉ hoài nghi mà thôi, nhưng mà tại sao đến nơi nàng và Thanh Nhi thì lại bị biến thành chuyện chắc chắc như vậy? Đáp án rất đơn giản, có người cố tình muốn cho nàng khó chịu, có ý định khiến nàng phân tâm trong khoảng thời gian này, sau đó thuận lợi làm chuyện khác.... Cho nên chuyện mình lén lút phái người đi điều tra Lễ bộ đã bị người khác phát hiện rồi? Tuy nói loại trừ các kết luận có thể, còn lại chỉ là tin tức không mấy tốt đẹp, thế nhưng quả nhiên là sau lưng chuyện này còn ẩn giấu nhiều âm mưu.

Nếu nói đến âm mưu sau chuyện này thì chuyện khiến cho mình không thể nhịn nổi, sau đó nổi trận lôi đình tất nhiên cũng là một trong số đó. Là vì muốn nhiễu loạn tâm tư của nàng, tạm thời che đậy ánh mắt của nàng, như vậy bọn họ mới có biện pháp trong vài ngày bù đắp lại chỗ thiếu hụt trong Lễ bộ. Chỉ cần nhìn từ điểm này có thể thấy đối thủ tựa hồ hiểu nàng rất rõ, thế nhưng lại hiểu không triệt để. Cảnh Dung lắc đầu, bây giờ cho dù là Cố Hi Hoằng ở kiếp trước hiểu nàng rất rõ cũng không thể đoán được tâm tư của nàng, huống chi là kiếp này, bắt đầu từ sáu năm trước hai người đã hoàn toàn không qua lại. Dựa vào ấn tượng khi còn bé và nhiều năm quan sát của nàng, có thể làm được đến mức này cũng không quá dễ dàng. Cố Hi Hoằng, có lẽ bản thân hắn cũng không phát hiện hắn có một khuyết điểm trí mạng, đó là đa tâm gấp gáp, mà thứ này lúc này lại có thể nhuần nhuyễn chọc giận nàng như vậy. Chỉ là không biết hắn còn có hậu chiêu gì hay không, dù sao tiếp đón công chúa Hung Nô không phải là chuyện tốt lành gì, một khi sai sót thì cho dù thế lực lớn như Tương Vương phủ cũng không thể gánh nổi hậu quả.

Lạc Tử Phong, ngươi có biết sự nhẹ dạ của ngươi sẽ tạo nên hậu quả gì không? Thế nhưng, bất luận hậu quả thế nào thì Cảnh Dung ta đều sẽ gánh chịu cùng ngươi, lời thề ước cùng nhau đến già, sao có thể sớm buông tay.

Đúng như dự đoán, thứ gì nên đến thì sẽ đến, đối mặt với Lạc Tử Phong nằm trong vũng máu thì lí trí của Cảnh Dung đã đứng bên bờ vực tan vỡ. Nhưng mà nàng không thể tan vỡ, cũng không được hoảng loạn, nơi này sắp có nhiều người, nàng nhất định phải thay Lạc Tử Phong che giấu thân thể của nàng ấy. Đến giờ phút này nàng mới hận bản thân sao lại gầy như vậy, yếu ớt như vậy, nếu không nàng sẽ không khó khăn thế này, cũng không biết Tuyết Ly công chúa có nhìn thấy gì hay không. Nếu người này nhìn thấy được, cho dù là sứ giả nghị hòa....

Cảnh Dung không nghĩ tiếp nữa, nàng cần phải nhanh chóng mang Lạc Tử Phong rời khỏi đây, cũng bức thiết muốn trốn khỏi luồng kệ khí đang dâng lên trong lòng lúc này. Nàng rất rõ ràng ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu nàng là gì, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào mà nàng cũng có một thân lệ khí như vậy, thế nhưng nếu tất cả là vì Lạc Tử Phong.... Cảnh Dung lắc đầu, nảy sinh ý định giết người là nàng, sao phải lôi người ngoài vào? Đúng, nàng là muốn bảo vệ Lạc Tử Phong, muốn bảo vệ người sắp trở thành Phò mã của mình, thế nhưng điều này không thể làm cái cớ cho mình muốn giết người, suy nghĩ là của mình, tuyệt đối không liên quan đến người khác, càng không liên quan đến Lạc Tử Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.