Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 70: Sóng lớn nổi lên




Chương 70: Sóng gió nổi lên

Hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi, Lạc Tử Phong dẫn theo đội ngũ đón dâu khổng lồ rước Cảnh Dung từ Như Nguyệt trai đến phủ Công chúa mới xây ở ngoài cung. Đám người Cảnh Thái đế cũng đã chờ ở phủ Công chúa, tiền viện cũng đã chuẩn bị xong yến tiệc, chỉ đợi giờ lành cho đôi người mới lên sàn.

Giờ Mùi ngày mười lăm tháng tám năm Vĩnh Nguyên ba mươi lăm, dưới sự chen chúc quan tâm của mọi ngừi, Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung cuối cùng cũng mặc hỉ phục cùng nhau xuất hiện. Mặt Cảnh Dung bị khăn voăn đỏ che khuất, không cách nào nhìn thấy tuyệt sắc bên trong, thế nhưng dáng người ý nhị mười phần vẫn khiến người ta kinh diễm không ngớt, ngay cả Lạc Tử Phong cũng có chút si mê nhìn Cảnh Dung. Đã sớm biết vóc người Cảnh Dung rất tốt, cho đến nay cũng chưa bao giờ thấy nàng ấy mặc trang phục diễm lệ như vậy, bây giờ xem ra, nàng ấy mặt một thân hồng y càng trở nên yêu dã hơn, không biết bên dưới lớp khăn voan sẽ kinh diễm cỡ nào.

Nếu nói vẻ đẹp của Cảnh Dung lúc này là nội liễm cùng mê hoặc thì Lạc Tử Phong lại không e dè chút nào khoe tư thế oai hùng của mình. Toàn bộ bộ lễ phục đều được thợ thủ công tỉ mỉ thêu sợi vàng, đằng trước là Cự Mãng được thêu chỉ tím đang giương nanh múa vuốt về phía mọi người, các công chúa phò mã bốn phía nhìn thấy đều đố kị tuôn trào. Suy nghĩ trong lòng mấy vị công chúa không cần phải nói, đại khái là muốn xông lên trước cướp đôi ngọc bội Phượng Hoàng kia xuống, còn các vị phò mã, nhìn vẻ mặt kia cũng biết được đang nghĩ làm thế nào để cào nát bản mặt đẹp trai hơn bọn họ của Lạc Tử Phong, đem hỉ phục quá mức hoa mỹ trên người nàng lột xuống mặc lên người mình. Đương nhiên trong số bọn họ không có ai muốn thay thế vị trí của Lạc Tử Phong bây giờ, trở thành Phò mã của Cảnh Dung. Trên đời này, người không thèm để ý đến "nguyền rủa" mà Cảnh Dung phải gánh chịu ngoại trừ Lạc Tử Phong thì chỉ có Vương tử Hung Nô đang ở nơi rất xa kia.

"Cảnh Dung, Lạc Tử Phong ta bây giờ ở trước mặt mọi người xin thề, cưới nàng làm thê, một đời một kiếp chỉ yêu duy nhất một người, nếu nàng không rời, ta cũng không bỏ, nàng có nguyện ý gả cho ta không?". Lạc Tử Phong dựa theo quy củ, tay nâng đóa hoa mẫu đơn sáng nay được mama hái ở Ngự hoa viên, một chân quỳ trên đất, tiến hành nghi thức "tặng hoa cầu hôn" được lưu truyền từ ngàn năm này (cái tập tục này ở đâu ra vậy, xưa giờ đọc cổ trang chưa bao giờ thấy nha, tác giả nhiễm hiện đại cmnr =.=)

Dựa theo quy củ thì Cảnh Dung lúc này tiếp nhận đóa hoa mà Lạc Tử Phong đưa đến, không nói lời nào, hoa liền được nhận như vậy. Một tầng nghi thức hoàn thành thì tiếp theo chính là tiệc rượu đón quần thần cho Hoàng thượng tổ chức, Cảnh Dung bị cung nữ và mama mang lùi ra sau tẩm điện phủ Công chúa, chờ sau khi tiệc rượu Lạc Tử Phong đến thì sẽ hoàn thành bước cuối cùng của hôn lễ này - động phòng hoa chúc.

Đều nói ba loại chuyện vui trong đời người chính là ghi tên bảng vàng, đêm động phòng hoa chúc và tha hương gặp cố nhân. Mà Lạc Tử Phong vào kinh được nửa năm đều đã trải qua tất cả ba điều này, tuy nói tha hương gặp cố nhân không mấy vui vẻ cho lắm, đặc biệt là lúc này nàng đi chúc rượu lại thấy bóng dáng Thạch Vân Phi.

"Hạ quan tham kiến Phò mã gia, không ngờ hạ quan lớn hơn Phò mã gia mấy tuổi mà người tổ chức tiệc mừng trước lại không phải là hạ quan. Xem ra hạ quan phải kính thêm một chén mới được". Bàn mà Thạch Vân Phi ngồi nàng không nhận ra ai cả, ngoại trừ cha con La Khải Văn và La Lập Thành. Lúc nhìn thấy hai người này thì mày Lạc Tử Phong nhíu lại thành chữ xuyên, tiệc rượu hôm nay lẽ nào có huyền cơ sao? Chẳng lẽ bây giờ Thạch Vân Phi đã đứng về phe Cố Hi Hoằng rồi? Có điều, chuyện này cũng không quá kinh ngạc, không phải Cảnh Dung đã nói rồi sao, kiếp trước Thạch Vân Phi đã cấu kết với Cố Hi Hoằng làm chuyện xấu, như vậy kiếp này tiếp tục như thế cũng không có gì lạ. Mục đích của ngụy quân tử dù bán cả quốc gia thiên hạ cũng muốn đứng về phía Cố Hi Hoằng nàng hiểu rất rõ, chính à muốn mạng của nàng ư? Lạc Tử Phong hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bỏ qua bàn này, rót một ly rượu khác tiếp tục đi chúc. Thạch Vân Phi bị coi thường cũng không tức giận, cười quỷ dị một lúc liền ngồi xuống ghế uống cạn ly rượu. Mà La Khải Văn vốn đang định đứng lên nhìn thấy Lạc Tử Phong quay người bỏ đi thì cũng im bặt, cô đơn tự rót rượu uống.

"Khải Văn, không sao chứ?". La Lập Thành nhìn La Khải Văn, có chút lo lắng hỏi.

La Khải Văn lắc đầu nói: "Phụ thân, con không sao, không cần lo lắng". Lúc nói chuyện đã trút mấy ly rượu vào bụng, trong chốc lát liền đỏ mặt, có mấy phần men say.

La Lập Thành cũng chỉ biết thở dài, không nói nữa, tùy ý La Khải Văn, lúc dời ánh mắt thì liền đối diện với tầm mắt Cảnh Thái đế đang ngồi trên cao, thấy tia hiểu rõ lóe lên trong mắt đối phương hắn liền vội vàng dời mắt, trong lòng bất an lo sợ lên. Hoàng thượng hắn đã phát hiện chuyện gì rồi sao?

Một vòng chúc rượu xong xuôi, Lạc Tử Phong không khỏi muốn nôn, cũng may được Tương Vương cho uống thuốc giải rượu, nếu không không biết lúc này sẽ thành thế nào. Dù tửu lượng của nàng siêu quần thì lúc này cũng cảm thấy lòng bàn chân có chút nhẹ hẫng, nếu công lực mạnh một chút thì thuốc cũng không phát huy tác dụng chậm như vậy, đến lúc này Lạc Tử Phong mới oán giận bản thân mình võ công quá kém.

"A.....". Đột nhiên Lạc Tử Phong cảm thấy đại huyệt sau lưng của mình bị ai đánh trúng, trong nháy mắt, thuốc giải rượu đang phát huy công dụng lúc này đình chỉ hoạt động, nội lực trong kinh kì bát mạch đảo lộn một phen sau đó lại tụ về đan điền, rồi lại không có bất kì động tĩnh nào. Lúc này Lạc Tử Phong mới chấn động tột cùng, hai mắt cảnh giác quét quanh hiện trường một phen, nhưng mà từ đầu đến cuối không hề phát hiện bất kì nhân vật khả nghi nào. Tương Vương nhận ra Lạc Tử Phong có chỗ không đúng liền mau chóng đứng dậy đi đến bên người Lạc Tử Phong, thấp giọng dò hỏi: "Tử Phong sao vậy?".

"Ngoại công, có người điểm đại huyệt của con, không thể dùng nội lực".

Nói rồi, trên mặt Lạc Tử Phong đột nhiên nổi lên màu đỏ bất thường, mùi rượu mãnh liệt xung kích đến Tương Vương đang đứng một bên, hắn kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Thế này sao có thể nói là bị điểm huyệt đạo, đây chính là mở ra phản phệ, thuốc giải rượu lúc trước của Lạc Tử Phong lúc này sợ là đã bị rượu trong cơ thể nàng chống lại, lấy tốc độ như vậy thì chỉ trong chốc lát liền say đến bất tỉnh nhân sự. Nhưng mà người kia rốt cuộc là ai, tại sao phải làm như vậy?

"Có thích khách!". Suy đi nghĩ lại, Tương Vương vẫn quyết định nói ra, nếu cứ tiếp tục yên lặng như vậy thì không biết cao thủ trong bóng tối còn muốn làm gì, không bằng phơi bày ra ánh sáng, nhiều người quan sát hơn thì sẽ tốt hơn.

Cố Hi Hoằng ngồi bên cạnh Cảnh Thái đế ngồi nghe thấy lời này thì trầm thấy nở nụ cười, quả nhiên không sai, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Lạc Tử Phong thì Tương Vương sẽ trở nên cực kì cẩn thận. Có điều, lẽ nào hắn chưa từng nghe qua câu này sao? Tốt quá hóa dở!

"Thích khách?", Cảnh Thái đế lập tức phản ứng lại: "Người đâu, mau bao vây phủ Công chúa cho trẫm, không có mệnh lệnh của trẫm thì bất luận kẻ nào cũng không được ra vào!".

Lời Cảnh Thái đế vừa nói ra, các thần tử rối loạn khi nghe được hai chữ "thích khách" cũng yên tĩnh trở lại, có điều vẫn xắn tay áo, một bộ như lâm đại địch. Bình thường loại tiệc rượu lớn như thế này, nếu xuất hiện thích khách thì chắc chắn rất đông, những người liều mạng sẽ không quản ngươi có phải người hoàng thất hay không, nhìn thấy liền chém, ở chỗ này lâu một khắc chính là càng thêm một phần nguy hiểm, ai cũng không muốn rơi xuống nước. Thế nhưng Cảnh Thái đế ở đây, mọi người cũng không dám cãi lời, giờ khắc này chỉ có thể cầu trời xanh, bọn họ không cần xui xẻo như vậy, thành oan hồn dưới đao người ta.

"Hahahaha, lão phu chỉ là đến nhìn đồ nhi của mình một chút mà thôi, Hoàng đế lão nhi không cần lao sư động chúng như vậy".

Người còn chưa hiện ra thì tiếng đã đến trước, giọng nói này rất quen.... Lạc Tử Phong thoát khỏi bàn tay đang đỡ nàng của Tương Vương, một mặt mừng rỡ hô lên: "Sư phụ, là sư phụ lão nhân gia ngài phải không?".

"Không sai, đúng là sư phụ".

Vừa dứt lời, Trương thần y liền bay từ trên cao xuống, đứng thẳng trong viện, mà vẻ mặt mừng rỡ của Lạc Tử Phong cũng biến thành hoảng loạn. Nàng nhìn thấy, sư phụ hắn không chỉ xuất hiện một mình mà bên cạnh còn có cả Cảnh Dung mà lúc này đúng ra nên ở phòng tân hôn chờ nàng.

"Sư phụ, vì sao người.....". Nhìn thấy cảnh này Lạc Tử Phong bị đả kích liên tục lui về sau vài bước, nếu không có Tương Vương chống đỡ thì sợ là đã ngã ra mặt đất.

"Đồ nhi ngoan là muốn hỏi sư phụ vì sao lại bắt thê tử bảo bối của con sao?". Trương thần y chỉ chỉ Cảnh Dung đã bị điểm huyệt đạo: "Nguyên nhân không phải con cũng rất rõ sao, yêu nữ này rốt cuộc đã từng làm chuyện gì....".

"Làm càn, nữ nhi của trẫm há có thể cho phép ngươi vu tội, cung tiễn thủ chuẩn bị!". Nghe được lời này, Cảnh Thái đế rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra là đến trả thù.

"Hoàng thượng, không được, hắn là sư phụ của ta, huống chi Cảnh Dung còn ở trong tay hắn". Sợ Cảnh Thái đế hạ lệnh một tiếng liền có vạn mũi tên cùng gươm đao tổn thương người trong lòng, Lạc Tử Phong mau chóng ngăn cản.

Cảnh Thái đến nghe vậy thì quát lên: "Không cần ngươi nói trẫm cũng biết nên làm thế nào!". Động tác này của hắn chỉ muốn uy hiếp đối phương mà thôi, cũng không thật sự muốn đội cung tiễn bắn tên.

Ưu sầu cùng quan tâm nơi đáy mắt Cảnh Thái đế khiến Lạc Tử Phong thở phào một hơi, xác định hắn sẽ không hạ lệnh thì mới quay lại nói chuyện với Trương thần y.

"Sư phụ....".

Lạc Tử Phong còn chưa nói hết câu thì đã bị đối phương đánh gãy....

"Tiểu Thi Kiều, không biết đồ nhi ngoan của ta còn nhớ danh xưng này hay không?".

Một câu đem Lạc Tử Phong đánh vào hầm băng, mà Cảnh Dung bị Trương thần y khống chế cũng mở to hai mắt, tiếc rằng đã bị điểm huyệt câm cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh này phát sinh. Đã từng tưởng tượng cảnh bại lộ sẽ như thế nào, thế nhưng ngàn lần không ngờ đến người dẫn lửa tất cả những thứ này đều là nàng, nếu nàng không giết Ngô thái y thì chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.

Một câu "Tiểu Thi Kiều" khiến những người đang nhỏ giọng nghị luận nơi đây đổi sắc mặt, tiếng bàn tán càng lớn hơn, cũng không biết là ai nói một câu "Phò mã gia say rượu đỏ mặt cực kì giống nữ tử" khiến cho mọi người tỉnh ngộ, "tiểu Thi Kiều" này lẽ nào là để gọi Tương Vương Thế tử, Phò mã gia bây giờ sao?

--------

Hôm nay là một ngày  vô cùng mệt và dài T.T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.