Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 61: Quyến luyến không rời




Chương 61: Quyến luyến không rời

"Có ta gả cho ngươi rồi, ngươi còn muốn gả cho người nào nữa?". Cảnh Dung trắng mắt liếc Lạc Tử Phong một cái, sau đó nhanh chóng cởi y sam trên người mình xuống, trước khi "cảnh xuân" bại lộ thì nhanh chóng khoác lên mình ngoại bào của Lạc Tử Phong. Nhìn thấy Lạc Tử Phong nhìn chòng chọc về phía mình, nhìn thấy thân thể của mình bị ngoại bào che lại thì lộ ra vẻ mặt thất vọng, Cảnh Dung nhịn không được bật cười ra tiếng, hất tay đem y phục trong tay mình ném về phía đối phương, lời nói mang theo tiếu ý: "Tử Phong, đáp ứng với ta rồi thì không được đổi ý, ta muốn nhìn dáng vẻ mặc nữ trang của ngươi".

Đối với yêu cầu của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong cũng không tiện từ chối, hơn nữa ở đây là địa bàn của Tương Vương phủ, mấy ngày nay Tương Vương đã hạ lệnh bắt buộc không cho phép hạ nhân nào đến quấy rầy, nghĩ như vậy nàng cũng thả lỏng, cầm quần áo trên tay dự định đi thay.

"Chờ đã!". Cảnh Dung đột nhiên nắm lấy y phục trong tay Lạc Tử Phong, ánh mắt thuận thế tìm kiếm rồi dừng lại trên phần ngực đã được Lạc Tử Phong quấn kĩ lúc rời giường sáng nay, "Cái này còn chưa cởi nha, hay là Tử Phong tự mình làm không tiện, nếu như vậy thì ta tình nguyện giúp một tay a".

"Ta.... tự mình cởi, Cảnh Dung nàng chớ làm loạn!". Nhìn ánh mắt càng lúc càng thâm sâu của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong lập tức bác bỏ đề nghị của đối phương. Đùa cái gì vậy, tuy nói lúc hôn mê mình đã bị Cảnh Dung xem hết, thế nhưng bây giờ thì khác, làm sao có thể để đối phương chiếm tiện nghi khi vết thương đã tốt rồi. Nàng ấy không phải là con cừu trắng nhỏ ngoan hiền, Cảnh Dung bây giờ vô cùng nguy hiểm, nàng vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.

Nghĩ như vậy, Lạc Tử Phong vẫn có chút không yên lòng vội vã trốn ra sau tấm bình phong thay y phục. Nhìn động tác này của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung cũng thở dài một hơi, thành thật mà nói, nếu cứ thẳng thắng thành khẩn đối mặt với đối phương như vậy thì đối với nàng là một chấn động quá lớn, nàng sợ chính mình sẽ không khống chế được, đến lúc đó nếu vượt giới hạn.... Được rồi, kì thực vượt giới hạn cũng không có gì không tốt, thế nhưng Cảnh Dung là nữ tử truyền thống từ trong xương cốt vẫn hi vọng lần đầu tiên các nàng tiếp xúc thân mật có thể giữ lại cho đến đêm tân hôn. Được rồi, nói thật thì nàng chưa bao giờ có kinh nghiệm cho nên cũng không am hiểu chuyện phòng the nên tiến hành như thế nào....

Nữ trang đối với Lạc Tử Phong cũng không phải đồ xa lạ gì, bởi vậy chỉ cần một lát liền mặc xong. Bước ra khỏi tấm bình phong, nhìn thấy Cảnh Dung cười với mình, ba ngàn tóc đen xõa tung, trong tay là dây buộc tóc màu vàng và cây trâm hồng ngọc mà nàng tặng cho nàng ấy. Liếc mắt nhìn một cái Lạc Tử Phong liền hiểu ý, tự động đến gần, nàng thông thạo vấn tóc, tiếp nhận dây buộc tóc trong tay Cảnh Dung đem tóc buộc chặt lại. Dây buộc tóc màu vàng không hề cầu kì chính là phong cách của Cảnh Dung, đơn giản nhưng lộ ra quý khí hoàng gia, làm cho người ta có cảm giác trang nghiêm thánh khiết, dùng trên tóc Lạc Tử Phong cũng không có gì thay đổi. Hôm nay Cảnh Dung mặc một bộ y phục màu tím nhạt, là màu sắc hào hòa phú quý mà xuất trần, giờ khắc này mặc trên người Lạc Tử Phong, ngoại trừ mép váy hơi ngắn thì cũng coi như vừa vặn, đặc biệt là bộ ngực đã lâu chưa được tiếp xúc với không khí lúc này cũng ngạo nghễ đứng vững, hoàn toàn được tôn lên bởi bộ y phục này. Lạc Tử Phong thân mang lụa tím mỏng, bên ngoài khoác một lớp sa mỏng giống như tiên nữ hạ phàm, một cái nhíu mày một nụ cười, tất cả đều là phong tình Cảnh Dung chưa từng gặp qua. Váy dài màu tím nhạt, bên trên tô điểm đóa mai vàng, loài hoa bất khuất trong đêm đông này rất tương xứng với tính cách bướng bỉnh của Lạc Tử Phong. Sau khi Cảnh Dung nhìn thấy thì không khỏi cảm thấy bộ váy này rất hợp với Lạc Tử Phong. Lại nhìn trên đầu Lạc Tử Phong chính là cây trâm hồng ngọc kia, phối với một thân trang phục như vậy, khiến Lạc Tử Phong nhìn bản thân trong gương đồng cũng một trận sững sờ, trong lúc hốt hoảng nàng như nhìn thấy Lạc Thi Kiều kiếp trước. Thế nhưng nàng hiểu rõ, Lạc Thi Kiều đã chết, người đứng ở đây giờ phút này là Lạc Tử Phong, là Lạc Tử Phong vì bảo vệ Cảnh Dung mà lần nữa lột xác, sau này những thứ nữ nhi hồng trang này chỉ có thể lén lút trốn trong phòng mặc một chút mà thôi.

Mà Cảnh Dung ở phía kia căn phòng sau khi Lạc Tử Phong thay đồ xong ra ngoài cũng không hề nhàn rỗi, tuy nói không có buộc ngực, chỉ mặc xong ngoại bào nam tử rồi thắt đai lưng, nhưng vẫn học theo dáng vẻ thường ngày của Lạc Tử Phong buộc tóc lên, ngọc quan tựa hồ như vì thay đổi chủ nhân mà không còn tỏa ra ánh sáng lấp lánh như thường ngày. Hôm nay y phục Lạc Tử Phong mặc chính là một bộ thanh sam, quả thực là tuấn lãng xuất trần, bây giờ mặc trên người Cảnh Dung thì có hơi rộng, nhưng cũng cho cảm giác giống như tiên đồng bước ra từ trong tranh, chỉ là trước ngực nhấp nhô khiến cho người ta cảm thấy có chút ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, khiến cho người ta phải bật cười thành tiếng.

"Phốc~ haha, Cảnh Dung, có cần ta cho nàng mượn dùng bố ngực một lát không?". Lạc Tử Phong bị dáng vẻ này của Cảnh Dung chọc cười, chỉ chỉ vải quấn ngực của mình, sau đó mô phỏng ngữ điệu trêu chọc của Cảnh Dung nói: "Nếu như Cảnh Dung không biết dùng thì ta không ngại giúp đỡ nha, giúp nàng quấn lại một chút".

Cảnh Dung nghe vậy chỉ lắc đầu, lắc người một cái liền nhào đến trong lòng Lạc Tử Phong, hai người chiều cao chênh lệch chừng nửa cái đầu, nàng thoáng khom lưng khụy gối liền đem gò má chôn trên "lồng ngực" đối phương, bày ra bộ dáng thiếu nữ hoài xuân, giọng nói ngọt nị phát ra từ miệng Cảnh Dung: "Lạc lang~".

Mà Lạc Tử Phong đang đứng cứng người vì động tác bất thình lình này của Cảnh Dung khiến cho khó xử, đôi tay để ở đâu cũng thấy không thích hợp, cuối cùng giống như từ bỏ mà buông hai tay không còn sức xuống bên người, tùy ý người này tùy hứng một hồi. Dù sao Cảnh Dung cũng mới mười lăm tuổi, tuy nói tuổi này đã có thể làm mẹ thế nhưng trong mắt Lạc Tử Phong đã sống hai kiếp thì cũng chỉ là một hài tử mà thôi.

Thấy Lạc Tử Phong một chút phản ứng cũng không có, Cảnh Dung không thể làm gì khác là đứng thẳng lên, lấy lại thân cao, đôi tay xuyên qua hai tay đang buông bên người của Lạc Tử Phong, nhẹ nhàng ôm lấy eo đối phương, mặt cũng chôn trong cổ Lạc Tử Phong, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Biến hóa của Cảnh Dung tất nhiên Lạc Tử Phong nhìn ra được, hai tay rốt cuộc cũng giơ lên, nhẹ nhàng đặt lên lưng Cảnh Dung, trong chớp mắt nàng liền hiểu rõ, người không nỡ không chỉ một mình mình, Cảnh Dung cũng không nỡ rời đi. Nhưng mà các nàng đều hiểu, không thể tùy hứng, Cảnh Thái đế đè ép dư luận được nhất thời chứ không thể cả đời.

"Nếu trung thu năm nay có thể đến sớm một chút thì tốt rồi". Cảnh Dung chôn mặt ở cổ Lạc Tử Phong đột nhiên nói như vậy, đương nhiên lời vừa ra khỏi miệng thì trên mặt nàng liền nhiễm một tầng ửng đỏ. Một nữ nhi gia sao có thể ở trước mặt đối tượng thành hôn nói ra lời như vậy nha.

"Nhanh thôi, còn chưa đến hai tháng nữa thôi phải không? Thời gian bốn tháng cũng đã qua một nửa, chúng ta rất nhanh liền có thể thành thân, đến lúc đó, không ai có thể tách nàng ra khỏi ta nữa". Lạc Tử Phong chậm rãi nói ra câu một lời hai nghĩa này, thành hôn rồi liền có thể không bị bên ngoài quấy rầy, có thể đối mặt nắm tay sao? Đổi lại trên những cặp tình nhân khác thì là như vậy, thế nhưng không hề dùng được trên người các nàng, bởi vì phần tình cảm đặc biệt này đối mặt với quá nhiều cách trở và nguy hiểm không lường trước được, các nàng phải nhanh chóng an bài tốt tất cả, mặc kệ là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn cũng được, hay là thẳng thắng rời đi chạy đến thiên nhai cũng được, chung quy cũng phải nghĩ ra cách ứng phó cần thiết với phong ba bão táp trong tương lai, bảo vệ cơ hội ở cùng nhau mà các nàng đã đợi từ lâu.

"Được rồi, đổi quần áo lại đi, sắp đến bữa trưa rồi, nếu để ngoại công đợi lâu cũng không tốt".

Vừa nghe Cảnh Dung cũng gọi Tương Vương là ngoại công thì Lạc Tử Phong liền nhớ đến vấn đề muốn hỏi từ lâu: "Đúng rồi Cảnh Dung, nàng đổi lại gọi ngoại công từ lúc nào thế?".

"Ngươi đoán thử....", Cảnh Dung nói rồi liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút đi quần áo trên người Lạc Tử Phong, cười duyên chạy đến sau tấm bình phòng thay quần áo, lưu lại Lạc Tử Phong đứng ngốc trong phòng ngủ rùng cả mình.

Lại nói đến bên kia, trời vừa sáng thì Tương Vương đã bị Cảnh Thái đế triệu vào cung, tiếp tục một tháng bị tẩy não liên tục.

"Lão ca, cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi, để trẫm chờ đợi một trận khổ sở a".

Tương Vương chân trước vừa bước vào Ngự thư phòng thì Cảnh Thái đế giành chân sau bày ra bộ dạng người chết khổ vì phiền muộn nghênh tiếp hắn, Tương Vương nhìn mà nổi da gà một trận, nhịn nửa ngày mới không quay đầu đi.

"Hoàng thượng, thu hồi dáng vẻ đó của ngươi đi được không? Nếu bị cung nữ thái giám đi lại trong cung hay là phi tần hoàng tử công chúa gì đó thấy được thì thật sự làm hỏng mặt mũi hoàng gia đấy". Tương Vương không có ý định lưu lại mặt mũi cho Cảnh Thái đế, lão già này đã buồn nôn với hắn một tháng rồi, hắn thế nào cũng phải ghét bỏ trả về một lần mới được.

"........", Cảnh Thái đế không nói gì, sờ sờ mặt mình, quả nhiên là đã qua tuổi thất tuần a, nhớ lúc ban đầu ánh mắt ưu buồn kia của hắn từng nắm giữ được bao nhiêu mỹ nhân quý tộc bây giờ mới chỉ bày ra dáng vẻ phiền muộn thì đã bị Tương Vương ghét bỏ dữ dội như vậy, đúng là năm tháng không buông tha con người, đúng là năm tháng không buông tha con người!

"Nói đi, hôm nay tìm ta đến vì chuyện gì?". Tương Vương vừa vào Ngự thư phòng liền phát hiện nơi này có chỗ khác thường, Trần công công luôn thiếp thân hầu hạ Cảnh Thái đế lại không có ở đây, lấy hiểu biết của hắn về lão già này, nếu không phải chuyện đại sự thì tuyệt đối sẽ không đẩy tâm phúc của mình ra.

"Haha, lão ca chính là lão ca, tiểu đệ có khó khăn, lão ca liếc mắt liền có thể nhìn ra, tiểu đệ khâm phục khâm phuc...".

Nhìn lão gia hỏa mặc long bào sáng loáng trước mắt còn học dáng vẻ chắp tay với mình như hồi còn làm Thái tử, Tương Vương liền ghét bỏ phất tay nói: "Hoàng thượng, bây giờ ngươi là quân ta là thần, cái chắp tay này vạn vạn không thể dùng, có chuyện cứ nói thẳng, thân là thần tử lẽ nào không hiểu chút lý lẽ đó sao?!".

"Cái kia.... Trẫm thật sự có chuyện muốn nhờ, có liên quan đến song bội Phượng Hoàng....".

Lời Cảnh Thái đế còn chưa nói hết, ánh mắt Tương Vương liền run lên, ánh nhìn như dao găm phóng qua: "Song bội Phượng Hoàng?". Ý vị trong ánh mắt đó không cần nói cũng biết, chỉ là tiểu tử ngươi còn dám ở trước mặt lão tử nhắc lại món đồ này, nếu như ngươi lại muốn dùng đôi ngọc bội này chia rẽ hai ông cháu ta, vậy thì tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

"A, lão ca đừng nóng giận, nghe trẫm nói hết đã". Cảnh Thái đế sờ sờ cái trán vốn không có chút mồ hôi nào, lúc này mới nói tiếp: "Chắc lão ca cũng mười phần hiểu rõ truyền thuyết liên quan đến ngọc bội Phượng Hoàng này, trước đây vài ngày trẫm có nhận được một ít tình báo, nói là trước đây ngọc bội Phượng Hoàng không phải vô cớ mất tích mà là do tổ tiên giao lại cho một gia tộc bảo quản, sau đó trôi qua trăm năm ngọc bội lại trở về trong tay Cố gia chúng ta, thế nhưng bí mật liên quan đến ngọc bội vẫn không thể nào biết được....".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.