Chương 23: Cái ôm đầu tiên
Kinh thành tháng tư có chuyện gì khiến người ta say sưa bàn luận nhất? Tất nhiên chính là chuyện Tương Vương Thế tử, Kim khoa trạng nguyên Lạc Tử Phong ở trên triều, trước mặt bá quan văn võ hướng về Hoàng thượng cầu thân trở thành Phò mã của công chúa. Chuyện này vừa truyền ra thì từ hoàng thân quốc thích cho đến bình dân kinh thành đều nổi lên bàn tán xôn xao về vị Thế tử từ khi về kinh chưa từng lộ diện trước mặt công chúng này.
Dù sao nửa tháng trước cũng chỉ liếc qua một chút, ký ức đã sớm phai tàn. Mà cái hôm ba người đứng đầu khoa thi cưỡi ngựa dạo phố đó thì trên đường đứng chật kín bách tính vây xem, chen chúc muốn đẩy người đứng trước ra sau. Tất cả mọi người đều muốn lại được nhìn thấy vị Tương Vương Thế tử một câu nói đã làm kinh động lòng người này. Hoàng thành quân năm nay rất vất vả, vì phải duy trì trị an mà phái ra số lượng quân lính bằng nhiều năm cộng lại, tất cả những ai đang ở nhà nghỉ ngơi theo phiên đều bị gọi trở lại cương vị công việc, thực đúng là một buổi sáng không yên bình.
"Mời ba vị đại nhân lên ngựa".
Lạc Tử Phong nghe vậy liền nhận dây cương trong tay đối phương, rất dễ dàng quen thuộc nhảy lên lưng ngựa, nhìn ánh mắt sùng bái của dân chúng xung quanh mà trong lòng dương dương tự đắc. Dáng vẻ soái ca này không khác ngoại công bao nhiêu a.
Trái lại hai người kia, Thạch Vân Phi và Dương Thiên không có tiêu sái như vậy, Dương Thiên thì còn may, giẫm lên lưng một thị vệ rất nhanh đã leo lên lưng ngựa. Còn Thạch Vân Phi thì không được như thế, nửa tháng được bị Lạc Tử Phong đánh một phen, bây giờ dù có thị vệ làm bục chân thì vẫn rất khó khăn. Cuối cùng bị một thị vệ vẻ mặt ghét bỏ ném lên lưng ngựa, dân chúng vây xem nhìn thấy thế thì cười vang không ngớt. Thạch Vân Phi bị người nhạo báng tất nhiên vẻ mặt không khá hơn chút nào, nhìn bóng lưng tiêu sái trước mặt, hận thù trong mắt càng thêm mãnh liệt. Lạc Tử Phong, sẽ có một ngày.....
"Thạch huynh, đang nghĩ gì vậy?". Lạc Tử Phong lại cố ý xoay ngựa vào lúc này, tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn vị trí bị thương của Thạch Vân Phi. Thương thế nửa tháng trước làm sao có thể lành lặn nhanh như vậy được? Buổi cưỡi ngựa dạo phố hôm nay đối với Thạch Vân Phi nhất định là một hồi dằn vặt, cả thân lẫn tâm.
"Không.... không có gì....". Thạch Vân Phi khiếp đảm giấu đi hận thù tràn ngập trong mắt, tuy rằng trong lòng rất hận nhưng thân thể vẫn rất thành thật. Nỗi đau tận xương cùng kết quả cuộc thi Đình* lúc nãy khiến hắn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt, lúc nãy đối phương không phát hiện ra ánh mắt đó của mình chứ?
*Thi Đình là cuộc thi cuối cùng do Hoàng đế ra đề, ở đây chính là chỉ câu hỏi đề bài ở trên triều lúc nãy, nói về chuyện hòa thân của Cảnh Dung.
"Không có gì thật sao?". Lạc Tử Phong khẽ cười một tiếng liền xoay người giục ngựa đi, còn chưa chờ Thạch Vân Phi thở ra một hơi thì liền nói: "Bản Thế tử còn tưởng rằng Thạch huynh sẽ vì chuyện lúc trước mà căm hận trong lòng đây".
"Sao có thể vậy được, Thế tử nói đùa". Thạch Vân Phi cười gượng trả lời, cho dù là hận thì người trước mặt chính là Tương Vương Thế tử, lại là Phò mã Lạc Tử Phong bây giờ, Thạch Vân Phi hắn có thể làm được gì?
Thật sao? Nếu không hận, vậy thì hãy để ngươi thật sự hận đi. Tiểu ác ma trong lòng Lạc Tử Phong như đang điên cuồng hô hào, chỉ chốc lát sau nàng liền thì thầm với thị vệ trưởng bên cạnh. Sau đó Thạch Vân Phi nhận được tin như sấm sét giữa trời quang. Xét thấy thịnh tình của dân chúng không thể chối từ, đổi từ đi dạo phố một vòng thành ba vòng, hơn nữa phạm vi cũng mở rộng từ thành nam sang thành đông, như vậy đoàn người có thể phân tán một chút, không đến nỗi vì đoạn đường quá ngắn mà chen chúc nhau, đồng thời cũng tránh khỏi phát sinh sự cố không cần thiết.
Thạch Vân Phi, phần đại lễ này không biết ngươi có nhận nổi không? Dạo phố ba vòng cùng lắm chỉ một canh giờ, Lạc Tử Phong nàng tất nhiên là không sao, nhưng mà Thạch Vân Phi có vết thương cũ chưa lành thì sao đây?
Tuy rằng không có cách nào nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Tử Phong đang quay lưng với mình, thế nhưng nhìn vào bóng lưng kia cũng có thể tưởng tượng ra đắc ý trên mặt đối phương lúc này. Thạch Vân Phi cắn răng liếc nhìn con ngựa của mình, chút đau đớn này có tính là gì, so với ngày đó bị đánh trước mặt mọi người thì cái này không có là gì hết.
Thời gian một canh rưỡi giờ đối với Lạc Tử Phong đã được huấn luyện thì chỉ là chuyện trong nháy mắt, thế nhưng đối với Dương Thiên thư sinh yếu đuối cùng Thạch Vân Phi thì chính là dằn vặt không chịu nổi. Nếu muốn tường tận thì xin hãy xem lại cảnh lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa. Đặc biệt là Thạch Vân Phi, thật vất vả được Tôn gia cấp cho một đống dược liệu điều dưỡng thì mới kết vảy vết thương, bây giờ đống da non đó đã khôi phục dáng vẻ máu thịt bê bết. Cuối cùng hắn còn phải để hạ nhân Tôn gia khiêng về khách điếm, thị vệ trưởng sững sờ nhìn cảnh này, muốn tìm bóng người khiến hắn có thể an tâm, nhưng mà lại nhìn thấy một màn vô cùng ấm áp.
Lạc Tử Phong từ xa đã nhìn thấy Cảnh Dung đang chờ trước cổng hoàng cung, vì sao lại lại đứng chờ ở đây vào lúc này? Nếu sớm biết như vậy thì nàng đã không nảy ra ý tưởng thêm thời gian dạo phố kia rồi. Vội vàng giục ngựa đến trước người Cảnh Dung, ghìm cương xuống ngựa, nàng tiện tay vứt dây cương cho hộ vệ đã sớm chờ một bên, đi đến trước mặt Cảnh Dung. "Cảnh Dung công chúa, sao nàng lại đến đây?".
Cảnh Dung không chút để ý đến câu hỏi của Lạc Tử Phong, chỉ đơn thuần đánh giá người trước mắt này. Thì ra cưỡi ngựa dạo phố cũng là chuyện khổ cực như vậy sao? Sợi tóc trên trán cũng đã bị mồ hôi thấm ướt. Nhìn thấy cảnh này, đôi chân mày thanh tú của Cảnh Dung hơi nhíu lại, rồi lại giống như một thê tử bình thường móc khăn gấm từ trong lòng, ôn nhu lau mồ hôi cho Lạc Tử Phong. Vẻ mặt nghiêm túc cùng trầm tĩnh kia khiến cho Lạc Tử Phong sững sờ, Cảnh Dung công chúa làm sao vậy? Các nàng tựa hồ cũng không thân quen đến mức độ này đi. Có điều, ở gần nhau như vậy khiến cho nàng càng cảm thấy Cảnh Dung đẹp không gì tả nổi, ngay cả đôi hồng mâu kia cũng lộ ra khí tức yêu dã khiến người ta khó có thể chống lại mê hoặc. Tại sao những người xung quanh lại không phát hiện vẻ đẹp của người này kia chứ? Giống như bây giờ, vì sao những cung nhân vừa đi ngang qua lại bày ra bộ dáng hoảng sợ cùng xa lánh? Lẽ nào bọn họ không biết ánh nhìn lạnh lẽo của mình có bao nhiêu tổn thương người sao? Cái này lại khiến nàng không rõ vì sao Cảnh Dung lại ở đây đợi nàng, mình còn trì hoãn lâu như vậy, vậy thì nàng đã chịu đựng ánh mắt như thế bao lâu rồi a? Nghĩ tới đây, Lạc Tử Phong liền cảm thấy mình thật khốn nạn, chỉ vì thỏa mãn bản thân mà lại để nữ tử yếu đuối này chịu đựng những thứ đó.
Nghĩ như vậy, Lạc Tử Phong càng có ý nghĩ muốn đi thương tiếc cùng bảo hộ người kia. Nghĩ đến nghĩ lui, dĩ nhiên trong lúc vô thức lại ôm lấy giai nhân chỉ cao đến lỗ tai mình vào lòng. Có lẽ chỉ là nàng muốn cái ôm của mình có thể tiếp thêm sức mạnh cho đối phương đi, bây giờ, thứ nàng có thể làm chỉ có vậy mà thôi.
Thị vệ trưởng muốn tìm kiếm sự che chở của Lạc Tử Phong vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy cảnh Lạc Tử Phong ôn nhu ôm Cảnh Dung vào lòng. Thị vệ trưởng có chút đỏ mặt gãi gãi đầu, trước đây sao lại không phát hiện Cảnh Dung công chúa cũng là một tiếu giai nhân hiếm thấy đây. Dáng người thướt tha, dung nhan xinh đẹp, một đôi con ngươi tuy có màu sắc khác người thường, thế nhưng lại có một phen ý nhị đặc biệt. Tuy rằng mới chỉ mười lăm tuổi thế nhưng một thân cung trang trên người không hề có cảm giác cách biệt, trong đoan trang không mất đi sức sống thanh xuân nên có ở tuổi này, rồi lại có thêm một chút ý nhị thành thục so với lứa bạn cùng tuổi.
Không được, sau hôm nay về nhà phải bảo nương đi thu xếp cho hắn, đã đến lúc nên cưới vợ rồi a.
"Xì ~".
Hả? Lạc Tử Phong còn đang không biết mình vừa ở trước mặt mọi người làm ra hành vi đáng e thẹn thì nghe được một tiếng cười nhạo truyền đến từ trong lòng. Tiếng cười gọi thần hồn của nàng quay về, rất nhanh sau đó vẻ mặt nghi vấn đã bị e thẹn đỏ bừng che lấp, nàng cuốn quýt buông lỏng cánh tay đang ôm Cảnh Dung ra, một bộ dáng vẻ luống cuống hoảng hốt nói: "Cảnh Dung công chúa, vi thần.... vi thần không phải cố ý....". Trời ạ, ánh mắt Lạc Tử Phong xoay tròn không dám nhìn đôi hồng mâu hiện ra sóng nước kia, nàng đây là làm sao vậy, rõ ràng thường ngày rất có bản lĩnh miệng lưỡi, sao chỉ trong chốc lát liền cảm thấy nếu mình mà mở miệng nói chuyện thì sẽ cắn phải đầu lưỡi như vậy? Còn có, nàng vừa làm cái gì thế, sao cứ như vậy liền ôm đối phương vào lòng, bỏ qua một bên thân phận nữ tử của nàng không nói, đối phương thế nhưng là Cảnh Dung công chúa a, là nữ nhân kiếp trước đoạt hạnh phúc của mình, nàng làm sao có thể.....
Cảnh Dung thấy vậy cũng nổi lên chi tâm trêu đùa, mặt còn có thể đỏ thành như vậy? Vậy thì nàng liền không ngại thả thêm một cây đuốc. "Vừa nãy rõ ràng Thế tử còn đang hỏi vì sao bản cung đứng chờ ở đây, kết quả không lâu lắm liền.... Thật đúng là xấu hổ muốn chết mà". Nói xong lời này, mặt cười của Cảnh Dung cực kì phối hợp hiện lên mây hồng, kỳ thực là do nghẹn cười mà nên.
"Chuyện này.....". Lạc Tử Phong luống cuống nhìn Cảnh Dung đang chìm trong vô hạn e thẹn, còn có ánh mắt ám muội truyền đến từ bốn phía, trong lòng cũng biết giờ này giải thích cũng vô dụng, chẳng bằng.... phá quán tử phá suất (vò đã mẻ lại sứt). Không có đạo lí chỉ có mình nàng mất mặt, tuy nói công chúa giống như e thẹn, thế nhưng trình độ này còn chưa đủ. Tiểu ác ma trong lòng Lạc Tử Phong lại bắt đầu kêu gào, Lạc Tử Phong bị tiểu ác ma giựt giây liền hạ quyết tâm, quả đoán ôm Cảnh Dung vào lòng. Không giống như cái ôm khi nãy mang theo an ủi, lần này nhiều hơn chính là hờn giận, dáng vẻ kia như muốn nói "lão tử chính là ôm Công chúa, người đang nhìn muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ, ngược lại nàng đã sớm được chọn làm Phò mã rồi a".
Cảnh Dung vốn còn muốn xem thêm dáng dấp thẹn thùng của Lạc Tử Phong thì đã đỏ mặt rúc vào trong lồng ngực ấm áp của đối phương. Xem ra người này không phải loại người có thể ép buộc quá gấp rồi. Được rồi, lần này mặt đỏ lên thật sự là vì thẹn thùng, đây có được xem là đùa với lửa, dẫn lửa tự thiêu không?
Thanh Nhi một mực đứng ở bên cạnh cũng đã bị hành động đôi nam nữ này làm cho mù mắt rồi.
"Thế tử còn định ôm như vậy đến khi nào?".
"Hả?". Tiếng của Cảnh Dung quá nhỏ, Lạc Tử Phong biểu thị không thể nghe thấy.
"Thế tử còn định ôm như vậy đến khi nào?". Lần này Cảnh Dung đề cao âm lượng, không chỉ Lạc Tử Phong mà ngay cả những cung nhân thỉnh thoảng đi qua cửa cung cũng nghe thấy. Nhìn dáng dấp nín cười của cung nhân, nàng liền cảm thấy tức giận, Lạc Tử Phong kẻ này tuyệt đối là cố ý.
Thật sự là xấu hổ muốn chết, Cảnh Dung cùng Lạc Tử Phong đồng thời nghĩ, ngay cả lỗ tai cũng nóng như lửa đốt.
"Thế tử, Công chúa, Hoàng thượng đã chuẩn bị xong yến hội, rất nhanh sẽ đến giờ rồi, nô tài nghĩ.....". Cảnh Thái đế thấy Cảnh Dung đi đón Lạc Tử Phong lâu như vậy còn chưa trở lại, rất không yên lòng phái Trần Nghĩa bên người đi kiểm tra, thuận tiện thúc giục một phen. Ai ngờ Trần công công vừa đến thì đã nhìn thấy một đôi "tiểu tình nhân" mặt mày đỏ ửng đang "lưu luyến không rời" không muốn buông ra ôm ấp lẫn nhau. Khụ khụ, người trẻ tuổi mà, Trần công công tỏ vẻ thấu hiểu, thế nhưng làm lỡ giờ lành cũng không tốt a.
---------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừ, vừa đến một giờ. Những người ồn ào muốn tuyến tình cảm bắt đầu khởi động giờ đã thỏa mãn rồi đi, hừ hừ!
Editor cũng có lời muốn nói: Ôi hai bạn, tém tém lại giùm tui với, giữa bàn dân thiên hạ mà làm cái trò gì vợi hả =))). Dễ thương quá đi à, huhu T_T
Tui cũng muốn ồn ào lắm nè tác giả ơi, ai đời chương 14 hai nhân vật chính mới gặp nhau, rồi mãi tới chương 23 mới có cảnh thứ 2 với nhau, tui edit hay độc giả của tui đọc cũng thấy nóng ruột lắm à, haha.