Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 04: Gặp Thạch Vân Phi




Chương 04: Gặp Thạch Vân Phi

Sáng sớm hôm sau, Lạc Tri Thu thu dọn một chút đồ đạc liền đi đến lớp dạy, vừa muốn ra ngoài thì lại ngửi thấy một mùi thơm xa lạ.

Có ai làm bữa sáng sao? Lạc Tri Thu vốn định đi thẳng ra cửa thì hơi điểu chỉnh bước chân, hướng về phòng khách. Khi nhìn thấy Lạc Thi Kiều cùng với một bàn thức ăn và cháo trắng, hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt mơ hồ, trong lòng biết mình thất thố, Lạc Tri Thu liền khôi phục tâm tình của mình, trở lại dáng vẻ ngày thường, thế nhưng vẫn lộ ra một chút khiếp sợ: "Kiều nhi, những thứ này đều do con làm sao?".

Không chấn động là giả, dù sao qua chừng ấy năm việc trong nhà đều do một tay hiền thê của hắn đảm nhận, hắn ở trên trấn nhỏ dạy học kiếm tiền. Cuộc sống tuy không thể nói là giàu có, thế nhưng vẫn có thể coi đủ ấm bụng, vẫn chưa từng để Lạc Thi Kiều làm bất kì công việc nặng nhọc trong nhà. Nhưng mà, mùi thơm mê người này là đã xảy ra chuyện gì? Tựa hồ nữ nhi của mình sau khi tỉnh lại liền liên tục khiến hắn bất ngờ, đầu tiên là đi học y, bây giờ là làm một bàn điểm tâm hương sắc đầy đủ, tiếp đến sẽ là gì nữa đây?

"Tất nhiên, cha nhanh ngồi xuống đi, ăn xong chúng ta còn phải đến lớp học", nói rồi, Lạc Thi Kiều liền kéo Lạc Tri Thu vẫn đứng ngốc bên cạnh đến bàn cơm, một mặt mong chờ nhìn hắn. Đây vẫn là lần đầu làm cơm cho cha ăn, Lạc Thi Kiều một lòng chờ đợi khen ngợi căn bản không nghĩ đến, vẻ mặt của mình bây giờ cực kì đáng yêu.

"Ai, được rồi, Kiều nhi lớn rồi a", không hiểu sao Lạc Tri Thu có cảm giác "nhà có con gái lớn" kì diệu như vậy. Hơn nữa, tựa như có chỗ nào là lạ, thế nhưng nhìn biểu tình đáng yêu này của con gái, hắn dứt khoát quyết định, vẫn là ăn xong rồi nói sau.

Dựa theo thói quen cũ của mình, Lạc Tri Thu nhét một khối hoa quế cao vào miệng, vốn đã chuẩn bị tinh thần những món ăn này sẽ không ngon lắm, thế nhưng khi nếm rồi hắn liền bị mỹ vị này làm cho kinh ngạc. Còn ngon hơn Cầm nhi làm nữa, mùi vị này, quả thực sánh ngang bánh ngọt ở quán đệ nhất kinh thành năm đó. Hài tử này, sao có thể làm được?

"Làm sao vậy? Ăn không ngon sao?", nhìn sắc mặt biến hóa thất thường của Lạc Tri Thu, Lạc Thi Kiều có chút thấp thỏm siết vạt áo của mình. Mặc dù rất tự tin với tài nấu nướng của bản thân, nhưng nàng vẫn cứ lo lắng, nhỡ may cha không thích thì làm sao bây giờ?

Nhìn biểu tình vô cùng trẻ con của Lạc Thi Kiều, thân là một người cha hiền, Lạc Tri Thu làm sao lại không biết nên đánh giá thế nào?

"Món này rất ngon, so với mẹ của con làm càng ngon hơn".

Đông lạnh. Bầu không khí của hai cha con trong lúc đó vì một tiếng "mẹ của con" này mà nháy mắt trở nên cứng ngắc. Thấy vậy, Lạc Tri Thu chỉ có thể cười khổ, hắn là một thư sinh, nắm giữ năng lực lí luận quần hùng sao lại có thể nói như vậy? Quả nhiên vẫn là một phụ thân không biết cách nói chuyện mà thôi, hài tử này, sẽ thương tâm chứ?

Lạc Thi Kiều giống như dự đoán của Lạc Tri Thu, vành mắt ửng đỏ, nhưng mà Lạc Thi Kiều quật cường không cho nước mắt rơi xuống, thoáng ngẩng đầu, ép nước mắt nơi vành mi trở vể, thản nhiên nói: "Làm sao cũng không không thể ngon như của mẹ, làm sao cũng không thể....".

"Thật sao?", lúc này Lạc Tri Thu không biết nên nói thế nào, nhìn Lạc Thi Kiều kiên cường như thế, hắn thật sự rất vui mừng, Cầm nhi nhìn thấy cũng sẽ rất vui vẻ đúng không? Nữ nhi của bọn họ cũng không quá đắm chìm trong bi thương quá độ, đây là một chuyện tốt.

Sau khi ăn xong bánh ngọt, Lạc Tri Thu bưng chén cháo ngô, thăm dò tính ăn một ngụm, độ ấm vừa phải, nên liền yên tâm dùng. Một chén cháo rất nhanh đã thấy đáy.

"Cha, có muốn thêm một chén không?".

Lạc Tri Thu lắc đầu một cái, "Thời gian không còn sớm, cha phải đến lớp học trước. Kiều nhi ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, buổi trưa cha sẽ trở lại".

"Chờ đã, cha, Kiều nhi cùng cha đến lớp học".

Lạc Tri Thu hơi nghi hoặc nhìn Lạc Thi Kiều, nên biết rằng, ở một nơi nhỏ như vậy, nữ tử căn bản không được phép đến lớp học. Có điều, sau khi nhìn thấy tiểu tử này mặc một thân nam trang, hắn liền hiểu rồi, yêu cầu của nữ nhi nhà mình, hắn làm lại không đáp ứng?

"Được!", Lạc Tri Thu ôn nhu sờ đầu Lạc Thi Kiều, "Chỉ cần là yêu cầu của Kiều nhi, cha đều sẽ tận lực hoàn thành".

"Vậy, nếu Kiều nhi muốn cha vẫn luôn ở bên Kiều nhi thì sao?". Lạc Tri Thu chớp đôi mắt trong veo như nước, hỏi một vấn đề không ai dám đảm bảo. Kiếp trước Lạc Tri Thu không thể làm bạn với nàng lâu dài, còn kiếp này thì sao? Đáp án chính trong lòng Lạc Thi Kiều biết rõ, chỉ cần nàng học thành y thuật rồi, liền có thể cứu cha không phải sao? Vì lẽ đó, nàng muốn đi theo đến lớp học, như vậy, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể cứu chữa. Chỉ là hi vọng ông trời có thể cho nàng thêm một chút thời gian, hai năm quá mức miễn cưỡng, tuyệt đối không nên đến sớm hơn.

Lạc Tri Thu bị vấn đề này của Lạc Thi Kiều làm khó, vốn muốn cười ứng phó vài câu, lại bị ánh mắt chăm chú của nữ nhi làm sợ hãi. Hắn biết, cha mẹ không có cách nào mãi làm bạn với con cái, thế nhưng, rồi lại không đành lòng tổn thương hài tử này, một lát sau mới nói: "Cha nhất định sẽ ở bên bồi Kiều nhi, mãi đến ngày Kiều nhi trưởng thành mới thôi".

Lạc Thi Kiều bĩu môi, đáp án này nàng rất không vừa ý, quyệt miệng, đi ra ngoài trước Lạc Tri Thu một bước. Sao có thể giảo hoạt như vậy cơ chứ? Lẽ nào thật sự không thể đi đến cuối cùng với nàng sao? Từng có lúc, nàng cho rằng người kia mới là người mình dựa vào cả đời, kết quả thì sao đây? Đợi cả đời, quay đầu lại chính là một chuyện cười lớn. Cha, tại sao lại vậy chứ? Tại sao ngay cả người cha nàng tín nhiệm nhất cũng không thể đi đến cuối đời với nàng chứ?

Nhìn thân ảnh nho nhỏ nổi giận đùng đùng đi đằng trước, Lạc Tri Thu chỉ lắc đầu cười, sau khi khóa kĩ cửa viện liền đuổi theo. Chân dài là tốt nhất, hắn buồn cười nhìn Lạc Thi Kiều bị mình đuổi kịp tức giận quay mặt đi, sau đó liền bắt đầu bỏ chạy, gương mặt mập mạp nhỏ nhắn vì thế mà đỏ bừng, nhìn rất là đáng yêu. Đây chính là nữ nhi của Lạc Tri Thu hắn a~

"Ồ? Lạc tiên sinh, hài tử này là?".

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lạc Tri Thu cùng Lạc Thi Kiều đều dừng chân, không giống chính là người đứng trước một mặt ôn hòa, người đứng sau cắn môi không nói, trong mắt ẩn nhẫn chứa đựng sự phẫn nộ.

"Đây là của ta.....", hai tiếng "nữ nhi" còn chưa ra khỏi miệng thì người đằng sau đã chạy lên trước, không báo trước lớn tiếng nói: "Ta là nhi tử của hắn, tên của ta là Lạc Tử Phong".

Đã từng nghĩ qua rất nhiều cảnh tượng gặp lại người này, Lạc Thi Kiều sớm đã chuẩn bị lời cần giải thích, như vậy không phải tốt rồi sao? Nàng là nhi tử Lạc Tử Phong của Lạc Tri Thu, không phải là Lạc Thi Kiều mười tuổi mất mẹ, mười hai tuổi mất cha, không còn là Lạc Thi Kiều bị Thạch Vân Phi kia đối đã tệ bạc nữa.

"Lạc tiên sinh, chuyện này......", Thạch Vân Phi chỉ vào Lạc Thi Kiều đang nổi giận đùng đùng, có chút lúng túng gãi đầu, sao có cảm giác nhi tử của tiên sinh không thích mình vậy? Có điều, người này rất dễ nhìn, nếu là một nữ tử thì..... Nghĩ nghĩ, Thạch Vân Phi đột nhiên đỏ mặt, ảo não vỗ đầu mình. Nghĩ cái gì vậy, đối phương là con trai của Lạc tiên sinh mình tôn kính nhất, sao có thể có ý nghĩ kì quái như vậy được?.

"Cái này khiến Vân Phi chê cười rồi, tiểu khuyển không thích tiếp xúc với người lạ cho lắm", tuy rằng không biết tại sao Lạc Thi Kiều lại có địch ý sâu sắc với Thạch Vân Phi như vậy, thế nhưng Lạc Tri Thu vẫn thuận theo ý nàng. Lạc Tử Phong sao? Hài tử này rốt cuộc đang tính toán gì vậy a? không được, hôm nay về nhà phải tra hỏi một phen rõ ràng mới được.

Thạch Vân Phi mang theo nghi hoặc đối diện với ánh mắt của Lạc Thi Kiều, chưa được một chốc đã sợ hãi dời mắt, vô cùng không xác định hỏi lại: "Là như vậy sao?". Không, không hẳn như vậy, ánh mắt như thế, là hận sao? Tuy rằng chưa từng hận người khác cũng chưa từng bị bất kì ai hận thù nhưng khiến người ta có cảm giác sởn gai ốc như vậy, tuyệt đối không sai. Nhưng mà sao mình phải sợ, còn không hiểu sao lại cảm thấy hổ thẹn, rốt cuộc là làm sao vậy? Đối phương chỉ là một nam hài tử vắt mũi chưa sạch, tại sao lại cho hắn cảm giác như đã từng quen biết? Thực sự là.... quá kì quái!

"Được rồi, không còn sớm nữa, nếu Vân Phi không ngại thì cùng đi chứ?".

"Không ngại, tất nhiên không ngại", vừa dứt lời, Thạch Vân Phi liền cảm giác một ánh mắt cừu hận truyền đến, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn cố gắng dũng cảm tự nói với mình, đối phương chỉ là một hài tử mà thôi, Thạch Vân Phi hắn đường đường là nam nhi, sợ cái gì mà sợ!

Năm này, Thạch Vân Phi mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi.

May mà chỗ ba người gặp nhau cách trường học không xa, nếu không Thạch Vân Phi cảm thấy mình sắp bị ánh mắt lạnh như băng của nam hài tử tên Lạc Tử Phong đó đông chết. Hài tử này thật là con trai của Lạc tiên sinh ôn văn nhĩ nhã sao? Thấy thế nào cũng không giống a. Tính toán một chút, lần sau gặp tiểu Diêm Vương này nên tự động đi đường vòng là tốt nhất.

"Cha, con không thích hắn", Lạc Thi Kiều kéo kéo ống tay áo Lạc Tri Thu, không hề để ý có Thạch Vân Phi ở đây, nói thẳng ra cảm thụ trong lòng.

Tiểu quỷ này..... Thạch Vân Phi tận lực ổn định tâm tình, trên mặt cũng không còn nụ cười như nắng ấm nữa. Mặc dù là người có tính khí tốt đến cực hạn, tự nhận là rất có khí chất quân tử như hắn thì cũng bị một câu trắng trợn giữa đám đông này của Lạc Tử Phong phá hết, cứng ngắc quay đầu chắp tay với Lạc Tri Thu. "Lạc tiên sinh, môn sinh đi trước một bước".

"Ừ, được", Lạc Tri Thu ôn hòa cười, mãi đến tận lúc Thạch Vân Phi vào lớp, hoàn toàn không thấy nữa thì lúc này mới thu hồi nụ cười vừa nãy, khí thế lập tức thay đổi. Đến Lạc Thi Kiều vẫn tóm chặt ống tay áo của hắn cũng có chút sợ sệt mà buông lỏng tay.

Lạc Tri Thu nhìn Lạc Thi Kiều không có chút tâm ý hối cải nào đang rụt rè cúi đầu thì trong lòng lóe lên tia không đành. Nhưng mà hành vi vô lễ như vậy hắn tuyệt đối không để yên. Thôi thôi, hết thảy đợi về nhà rồi nói, hôm nay thật sự cần phải tâm sự cho rõ ràng. Thạch Vân Phi kia là một thanh niên tuấn kiệt, tuy nói bây giờ vẫn là Giao long lặn dưới nước, nhưng mà cuối cùng cũng sẽ có ngày bay lượn phía chân trời. Một người nhân trung long phượng như vậy, rốt cuộc có chỗ nào chọc đến nữ nhi của mình? Lạc Tri Thu biết rất rõ, Lạc Thi Kiều không phải là kiểu hài tử vô duyên vô cớ ghét bỏ người khác, thế nhưng theo hắn biết, giữa hai người họ chưa từng gặp nhau. Chẳng lẽ lúc hắn không biết gì đã xảy ra chuyện nào đó mà đứa nhỏ này không nói với hắn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.