Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 01: Chuyện cũ kiếp trước




Chương 01: Chuyện cũ kiếp trước

Vương triều Thanh Lam từ khi kiến quốc đến nay đã trải qua hơn hai trăm năm mưa gió, từ Hoàng đế khai quốc cho đến Cảnh Thái đế đang tại vị, một mảnh giang sơn đạt đến thời kì cường thịnh. Nhưng mà, "vật cực tất phản, thế thịnh tất suy"*, vì không để cho chuyện phát triển đến mức độ như vậy, Cảnh Thái đế một đời vất vả, nhưng mà dù có khí hùng nhưng tiếc là tuổi đã cao. Một Hoàng đế có thể sống đến tuổi thất tuần như hắn cũng đã được xem là trường thọ, ở thời khắc gần đất xa trời, hắn cũng có những khó khăn giống đời trước, đó là chờ sau khi hắn trăm tuổi, ngôi vị hoàng đế này rốt cuộc sẽ để cho ai kế vị? Ngược lại cũng không phải là không có người nối nghiệp, Cảnh Thái đế lên ngôi năm bốn mươi tuổi, lúc đó đã có ba trai năm gái. Đến bây giờ dưới gối cũng đã có chín Hoàng tử, mười hai Công chúa. Trong số chín vị Hoàng Tử này chỉ có bốn người thích hợp kế thừa ngai vị, gồm lão tam, lão tứ, lão lục và lão bát. Cũng bởi vì bốn người này mà Cảnh Thái đế mới rơi vào thế khó xử. Môi hở răng lạnh, lập trưởng không lập ấu, nhưng Hoàng trưởng tử lại một mực vô tâm triều chính, vì vậy việc chọn ứng cử viên cho ngôi vị Hoàng đến chính là vấn đề khó khăn nhất lúc này của lão Hoàng đế.

*vật cực tất phản, thế thịnh tất suy: vật đến cùng thì sẽ trở lại như cũ, thế cuộc có lúc mạnh thì cũng có lúc yếu

Cũng không biết có phải trời cao phù hộ cho lão Hoàng đế hay không mà dĩ nhiên phái một vị "quân sư" đến cho hắn. Người này chính là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của hắn, Cảnh Dung công chúa. Cảnh Dung công chúa sinh vào năm Vĩnh Nguyên thứ hai mươi, bây giờ đã là Vĩnh Nguyên thứ ba lăm, nói cách khác, vị "quân sư" này của Cảnh Thái đế vừa tròn mười lăm tuổi, cũng đã đến tuổi lập gia đình.

Trong hoàng cung không có bức tường nào không lọt gió, chuyện Cảnh Thái đế đem quyền lực lựa chọn người kế vị giao cho Cảnh Dung công chúa rất nhanh đã bị bốn vị tam, tứ, lục, bát Hoàng tử biết được. Bốn người vẫn luôn để tâm đến biến đổi triều cuộc làm sao lại quan tâm đến vị tiểu hoàng muội này? Lại không phải cùng một mẹ sinh ra, mãi đến lúc này bọn hắn mới biết được hóa ra còn có sự tồn tại của vị công chúa này. Kỳ thực Cảnh Dung công chúa mới vừa nhận được sự sủng ái của Cảnh Thái đế gần đây mà thôi. Bị những chuyện hoàng gia kia làm phiền, Cảnh Thái đế mỗi ngày không có chuyện gì làm thì liền chạy đến Ngự hoa viên giải sầu, ai ngờ lại đụng phải nữ nhi nhỏ tuổi nhất của hắn. Trong lúc giật mình, theo bản năng gọi nàng một tiếng "Kiều Dung", thế nhưng lập tức nhớ ra Kiều Dung vì khó sinh nên đã mất từ mười lăm năm trước. Mỹ nhân hậu cung của Cảnh Thái đến nhiều đến vạn người, nhưng động chân tình chỉ có duy nhất một người này. Vì vậy khi tiểu nữ nhi vừa được sinh ra Cảnh Thái đế liền dùng chữ Cảnh trong niên hiệu của mình và chữ Dung trong Kiều Dung để ban phong hào cho nàng, Cảnh Dung. Có điều quốc sự bận rộn, hắn cũng không có nhiều tinh lực đi bồi nữ nhi, bây giờ tính ra cũng đã hai ba năm chưa gặp mặt. Cảnh Dung lớn lên trổ mã có tám phần mười giống Kiều Dung năm đó, cứ như vậy, Cảnh Thái đế đối với tiểu nữ nhi lâu ngày không gặp này càng thêm yêu thích, một phen điều tra càng thấy được tiểu Cảnh Dung thiên tư thông minh, rất có phong phạm năm đó của hắn và Kiều Dung, cho nên mới đem chuyện chọn người kế vị lần này giao cho nàng. Kỳ thật với Cảnh Thái đế mà nói, giao quyền lực này cho Cảnh Dung không bằng nói là vì muốn tham khảo ý kiến cho hắn, không nghĩ đến vì chuyện này mà đẩy tiểu nữ nhi âu yếm đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Vĩnh Nguyên năm ba mươi lăm, Hung Nô phương bắc xâm lấn, vương triều Thanh Lam an nhàn nhiều năm dần dần lộ ra dấu hiệu suy tàn. Đúng lúc này, đại thần trong triều đưa ra ý kiến kết giao, mà bốn vị Hoàng tử cũng phụ họa theo. Đối mặt với chuyện này, Cảnh Thái đế mới nhận ra mình đã hại Cảnh Dung, tuy rằng hắn có mười hai nhi nữ nhưng chỉ còn một mình Cảnh Dung là chưa có hôn phối. Ý tứ của bốn vị Hoàng tử rất rõ ràng, muốn đưa tiểu nhi nữ này của hắn gả đến vùng đất Hung Nô chưa được khai hoang đó. Nhưng mà Cảnh Thái đế làm sao chịu đáp ứng, vừa hay khoa cử vừa xong, Cảnh Thái đế liền mở kim khẩu, đem Cảnh Dung hứa gả cho kim khoa Trạng nguyên Thạch Vân Phi. Thạch Vân Phi này hắn đã từng nhìn qua một lần trên điện Kim Loan, lớn lên là nhân tài, lớn hơn Cảnh Dung mười tuổi, mới hai mươi lăm tuổi liền đậu Trạng nguyên. Tư liệu Hộ bộ trình lên cho thấy bây giờ vẫn chưa cưới thê sinh con, mà trong nhà không có người thân, gia thế trong sạch như vậy, cũng miễn sau này Cảnh Dung bị kéo vào phân tranh đảng phái trong triều. Đối với việc Cảnh Thái đế đột nhiên tứ hôn, các vị đại thần không dám có bất kì dị nghị gì, mà Thạch Vân Phi kia cũng thiên ân vạn tạ lĩnh chỉ. Nhưng mà, đây chính là nguyên nhân của chuyện cũ.

Vĩnh Nguyên năm bốn mươi, Cảnh Thái đế băng hà, Tứ Hoàng tử lên ngôi, niên hiệu Quang Võ đế, quốc hiệu Tân Nguyên.

Tân Nguyên năm thứ mười ba, ở một trấn nhỏ Giang Nam của vương triều Thanh Lam, một phụ nhân đang đứng trên cây cầu mái vòm. Mười tám năm, nàng mỗi ngày đều đến cây cầu này nhìn dòng thuyền đến lui, từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, chỉ sợ bỏ lỡ phu quân trở về. Từ mấy năm trước, hàng xóm láng giềng còn có thể khuyên nàng rằng người kia sẽ không trở về, để cho nàng tìm một người tốt hơn gả đi, cho dù là nhà giàu có thì cũng sẽ dùng đại kiệu tám người khiêng rước nàng vào cửa. Thế nhưng nàng vẫn như cũ nhớ đến lời thề trên cây cầu mái vòm, nàng đã từng thề sẽ đợi hắn cả đời. Bây giờ đã mười tám năm trôi qua, nàng mỗi ngày cõi lòng chờ mong, nhưng mỗi ngày đều tuyệt vọng rời đi. Buổi tối, lúc không chờ người kia, nàng sẽ cầm lấy tứ thư ngũ kinh người đó lưu lại. Bởi vì hắn đã nói, lúc nhớ đến hắn thì hãy nhìn những quyển sách này, như vậy sẽ để nàng hồi tưởng lại những đêm chong đèn làm bạn đọc sách với hắn, cho nên nàng liền làm theo, một lần làm chính là mười tám năm.

Ngày hôm đó, nàng vẫn đi đến cây cầu mái vòm, nhìn từng chiếc thuyền nhỏ ẩn hiện phương xa, trong lòng dâng lên hi vọng tràn đầy. Lần này, nhất định chính là hắn. Một chiếc thuyền hoa lệ cập bến, quả nhiên như ước nguyện nhìn thấy bóng người áo xanh quen thuộc trên bờ. Mười tám năm chờ đợi cũng chính vì lần gặp lại này... Thế nhưng, nàng miễn cưỡng dừng bước chân đang tiến về phía hắn, bởi vì nàng nhìn thấy phía sau hắn còn có một nữ nhân xiêm y sang trọng, khí chất cao nhã.

"Vị đại tỷ này, rượu của ngươi bán thế nào?". trong lúc vô tình, người trước mắt đã đi đến, hắn đang nói gì vậy? Muốn mua rượu sao?

Nghe được giọng nói xa cách mười tám năm, nàng mới nhớ ra từ nhiều năm qua nàng vẫn luôn đứng trên đầu cầu này bán những bầu rượu trái cây tự làm kiếm kế sinh nhai. Xoay người, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, thành thục nhưng không thay đổi, nàng không trả lời, mà là động tay thu dọn. Rượu này, nàng không bán! Làm sao có thể đối xử với nàng như vậy? Làm sao có thể?

Nhìn gương mặt đối phương, Thạch Vân Phi hơi run, vì sao lại cảm thấy có chút quen thuộc? Nhìn dáng dấp kia, phụ nhân này tuổi không nhỏ, thế nhưng vẫn nhìn ra phong thái xinh đẹp thời thiếu nữ, liền lập tức tán dương: "Mới vừa nhìn qua còn tưởng là một đại tẩu, bây giờ xem ra càng đúng là một vị mỹ phụ. Không biết nam nhân nào có thể có phúc phận như vậy?".

Nàng dừng động tác thu dọn, lên tiếng nói: "Ta còn chưa gả cho người". lời vừa ra khỏi miệng đã khó khăn khô khốc, nhưng mà, nàng không thể để hắn nghĩ rằng nàng đã được gả đi. Mười tám năm qua, nàng vẫn tuân thủ hứa hẹn của mình, nhưng mà, người nam nhân này thì sao?

Nàng vừa nói thế, Thạch Vân Phi lúc này mới phát hiện đối phương thực sự còn để kiểu tóc nữ tử chưa xuất giá, trong lòng còn đang nghi ngờ nữ nhân này sao lớn tuổi như vậy mà còn chưa lập gia đình thì người kia đã thu dọn xong đồ đạc rời đi.

"Phò mã, rượu ta muốn đâu?", Cảnh Dung công chúa nhìn Thạch Vân Phi hai tay trống trơn qua về, lập tức tiếc hận lắc đầu nói: "Lúc nãy ở trên thuyền bản cung đã ngửi thấy mùi rượu, trong lòng biết được đó nhất định là rượu trái cây thượng hạng. Bây giờ xem ra, bản cung không có phúc phận thưởng thức nó".

Cho rằng công chúa tức giận, Thạch Vân Phi vội vàng lên tiếng: "Công chúa sao có thể, rượu một phụ nhân hương dã ủ thì có ngon bao nhiêu đâu. Bây giờ ta liền dẫn nàng đến quán rượu ngon nhất trong trấn, đảm bảo ngon hơn rượu kia rất nhiều".

"Thật sao?", lần này Cảnh Dùng vẫn một gương mặt lạnh lùng. Biểu hiện của phụ nhân lúc nãy nàng nhìn thấy rất rõ ràng, xem ra, nàng tất phải điều tra quá khứ của vị phò mã gia này rồi.

"Đó là tất nhiên!", nói xong, Thạch Vân Phi liền dẫn Cảnh Dung rời đi, còn phụ nhân vừa mới gặp kia, đã sớm bị hắn lãng quên.

Mười tám năm qua, lần đầu tiên hàng xóm xung quanh thấy mặt trời còn chưa xuống núi mà nàng đã về nhà, trong lúc nhất thời đều không đón được xảy ra chuyện gì. Nếu đã đợi được người kia thì hắn đâu? Nếu không đợi được, lấy tính khí của nữ nhân này thì ai có thể khiến nàng không đứng trên cầu mà bỏ về nhà? Phát hiện ra khác thường, một gã sai vặt tức tốc lén lút về dinh thự báo tin, chỉ chốc lát sau, một nam nhân trung niên liền đi đến trước cửa tiểu viện, do dự không biết có nên đi vào hay không.

"Lạc cô nương", do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không khống chế được lo lắng trong lòng, nam nhân trung niên liền đứng trước cửa gọi.

Lạc cô nương? Lạc Thi Kiều vừa nghe liền biết người bên ngoài là ai, phóng tầm mắt khắp trấn nhỏ bên sông Thanh Hà này, còn ai có thể gọi nàng là Lạc cô nương ngoại trừ Tôn lão gia?

Lạc Thi Kiều một phen chỉnh chu dung nhan của mình, đảm bảo nàng không có gì thất thố thì mới đi ra mở cửa. Cửa vừa mở thì ngữ khí so với trước đây càng lành lạnh hơn: "Tôn lão gia có chuyện gì sao?".

Quả nhiên đã xảy ra chuyện? Tôn Hân nhất thời trong tình thế cấp bách, dĩ nhiên trực tiếp hỏi lên nghi vấn trong lòng mình: "Lạc cô nương, sao ngươi lại về sớm như thế?".

"Xem ra nhiều năm qua Tôn lão gia đối với hành tung của tiểu nữ tử đều rõ như lòng bàn tay a". Lạc Thi Kiều mặt không cảm xúc nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt này. Tính ra, Tôn Hân này cũng đã ngoài bốn mươi, Tôn gia ở trấn nhỏ Thanh Hà cũng được xem là phú gia số một, số hai, nhưng mà hắn đến giờ vẫn một thân một mình. Mà nàng nhiều năm như vậy vẫn không có bất kì người nào dám đến quấy rầy, những nguyên nhân trong này nàng đều biết rõ, thế nhưng một viên chân tâm như vậy, biết rồi thì làm sao? Bây giờ nàng biết chân tâm của mình đã bị người kia giẫm đạp, lẽ nào liền muốn gả cho người trước mặt này?

"Tôn lão gia, ngài mau trở về đi, đừng tiếp tục lãng phí thời gian trên người Thi Kiều nữa. Ta có hôm nay là gieo gió gặp bão thôi, không oán trách người khác được", dứt lời, Lạc Thi Kiều liền muốn đóng cửa, bản thân nàng muốn yên tĩnh một chút.

"Ngươi cũng đã biết.....".

Một câu này của Tôn Hân nhưng lại khiến động tác đóng của của Lạc Thi Kiều miễn cưỡng dừng lại, "Thì ra Tôn lão gia đã sớm biết....".

"Lạc cô nương, ta.....", Tôn Hân lo lắng Lạc Thi Kiều hiểu lầm, cho nên vội vàng lên tiếng giải thích.

Lạc Thi Kiều khẽ thở dài, nói: "Có chuyện gì vào nhà rồi nói sau".

---------

Editor vẫn sẽ edit bộ cũ trước, còn bộ mới đợi khi nào tác giả hoàn rồi mình mới tính tới việc đụng đến nó :).

Vì hơn mười chương đầu là nói về quá trình trọng sinh và lớn lên của Lạc Tử Phong (Lạc Thi Kiều), khá buồn tẻ cho nên mình sẽ đẩy nhanh đoạn này lên, một ngày 2 chương :)

Tối vui vẻ <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.