Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 39: Ngọc tốt chưa mài




Trần Lê không chú ý tới, không có nghĩa là Ngụy Sâm không chú ý tới, khi bạn thân của Chu Trác Nhiên bước từng bước đến phía Trần Lê, Ngụy Sâm liền chắn trước mặt của Trần Lê, lạnh lùng nhìn bạn thân của Chu Trác Nhiên.

Tuy nói Ngụy Sâm diện mạo tuấn lãng, nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, hay bởi vì ánh mắt lạnh như băng, bạn thân của Chu Trác Nhiên bị nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, trên mặt lại vênh váo, quát tháo Ngụy Sâm: "Cút đi."

Ngụy Sâm không nói, bất động như núi.

"Tôi bảo anh cút mà, anh có nghe không hả?" Bạn thân của Chu Trác Nhiên bộ mặt dữ tợn, lại đột nhiên bình tĩnh trở lại, cười lạnh nói: "Tôi bảo này Ngụy đại thiếu gia, bởi vì thằng ngốc này anh mất đi quyền thừa kế Ngụy gia, bây giờ che chở thằng ngốc này để làm chi, chẳng lẽ anh không cảm thấy thằng ngốc này là gánh nặng của anh à?"

"Tôi ra sao, không nhọc cậu phí tâm." Ngụy Sâm nói, ánh mắt không thay đổi.

"Hơ hơ, ha ha ha." Bạn thân của Chu Trác Nhiên cười ha hả, "Tôi nói này Ngụy đại thiếu gia, anh cũng bất lực quá nhỉ, trong nhà bắt anh kết hôn với một thằng ngốc thì anh liền kết hôn cùng với thằng ngốc thật luôn, ai cũng cưới, anh còn tưởng bở rằng thằng ngốc này có thể mang tới ích lợi Trần gia cho anh à? Anh đừng có mà..."

Lời của người này còn chưa dứt, một chậu nước liền hắt thẳng vào mặt của hắn, còn mang theo mùi mực, hiển nhiên là nước rửa cọ vẽ.

Lần này ánh mắt của mọi người nhìn tới tay của người tạt nước vừa rồi, người tạt nước lại là Trần Lê, cũng không biết câu nói kia của Chu Trác Nhiên chạm tới lòng của Trần Lê hay sao, Trần Lê trực tiếp ném cọ, gần như là động tác theo bản năng, nước dùng để rửa cọ trên bàn liền bị Trần Lê hắt thẳng ra.

Vốn là tiệm yên ắng đến mức kim rơi có thể nghe, hai mắt của mỗi người đều nhìn vào mặt Trần Lê, giống như muốn nhìn xuyên qua biểu cảm của Trần Lê để thấu nội tâm.

Ánh mắt của Ngụy Sâm co rụt lại, trong lòng dù có lửa giận muốn bốc lên, nhưng lại lo lắng hơn chính là tình trạng tinh thần của Trần Lê, không biết có phải vừa nãy Trần Lê nghe được lời người kia nói không nữa. Y quay đầu nhìn Trần Lê, Trần Lê luôn luôn nhìn y chằm chằm lần này lại nghiêng đầu tránh ánh mắt của y, trong lòng Ngụy Sâm nguội lạnh, vội đi đến, muốn đưa tay nắm tay của Trần Lê, Trần Lê lại tránh ra.

"Lê Lê..." Ngụy Sâm lo lắng gọi.

Trần Lê ngẩn mặt ra, không có phản ứng.

Bạn thân của Chu Trác Nhiên bị Trần Lê tạt cho một mặt nước lửa trong lòng tất nhiên xông thẳng ra ngoài mặt, một người ngu thế mà lại dám đối xử như thế với hắn, vừa nãy có phải hắn nể mặt thằng ngốc này quá rồi!

Mặt của bạn thân Chu Trác Nhiên dữ tợn, vung mạnh nắm tay vào Trần Lê, cũng may tuy rằng Ngụy Sâm lo cho trạng thái của Trần Lê, nhưng cũng chú ý tới tình hình xung quanh, khi nắm tay của bạn thân của Chu Trác Nhiên vung tới, Ngụy Sâm quay người cho một đá, lúc này cũng không coi nặng nhẹ, một đá này trực tiếp đá bạn thân Chu Trác Nhiên đụng vào cái bàn phía sau.

Xung đột bỗng xuất hiện khiến cửa tiệm lập tức ồn ào.

"Cút!" Ngụy Sâm nhìn chằm chằm bạn thân của Chu Trác Nhiên, trên mặt có hơi run, hơn nữa ánh mắt như hồ băng kia, nhìn qua đúng là vô cùng khủng bố, khi nhả ra một từ cút, trong tiệm liền yên tĩnh ngay, chỉ nghe được tiếng ôm bụng kêu rên của người bị Ngụy Sâm đạp trên mặt đất.

Lúc này, quản lí đã gọi bảo vệ tới, cũng không biết có phải là quản lí châm mắm thêm muối gì không mà bảo vệ không lôi Ngụy Sâm đánh người đi ra ngoài, ngược lại tóm lấy bạn của Chu Trác Nhiên.

"Chúng tôi nhận được thông báo, nói cậu gây sự trong tiệm, bây giờ thức thời thì đi ra ngoài đi, bằng không đừng trách chúng tôi quăng cậu ra." Chú bảo vệ cầm đầu lớn mập làm như mù, làm như không thấy thương thế của bạn Chu Trác Nhiên, lớn tiếng nói.

Lúc này Chu Trác Nhiên mới phản ứng, bước lên phía trước đỡ bạn thân dậy, cũng không biết sao lại thế này, chỉ cảm thấy ánh mắt người chung quanh nhìn họ tràn đầy cười nhạo, mặt của gã lập tức như lửa đốt, để bảo vệ giúp đỡ, cùng nhau mang bạn thân đi ra ngoài, đi tới bệnh viện gần đó.

Một đá này của Ngụy Sâm không có lực khống chế, chắc có lẽ là bị thương không nhẹ, sắc mặt người nọ trắng toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng cũng không ai đồng tình với người này, rõ ràng chính là tìm đường chết, dám đụng tới nghịch lân của người ta, nếu đổi thành một người điên, ắt hẳn không phải là bị đạp một đạp đơn giản như vậy.

Lôi người gây rối đi rồi, người vây xem cũng liền tản đi, quản lí và nhân viên bán hàng cảm nhận được không khí kì dị giữa Trần Lê và Ngụy Sâm, cũng không tới gần, yên lặng lui ra.

Lúc này không gian chỉ còn lại hai người Trần Lê và Ngụy Sâm, ác độc trong ánh mắt của Ngụy Sâm đều rút đi, vẻ mặt dịu dàng nhìn Trần Lê, nhẹ giọng nói: "Lê Lê..."

Trần Lê lại như là không nghe thấy, đứng ngơ ngác, lại vây mình trong một thế giới cô độc, từ chối tất cả cảm xúc bên ngoài, kể cả ánh sáng xua đi bóng tối.

Người bệnh tự kỉ, mãi mẫn cảm và yếu ớt, Ngụy Sâm không biết câu nói mà người nọ vừa mới nói kia chạm đến điểm nhạy cảm của Trần Lê, khiến cửa lòng mà Trần Lê mở ra cho y chợt đóng lại. Cho nên lúc này Ngụy Sâm cũng không dám tự tiện an ủi Trần Lê gì cả, chỉ có thể dịu dàng nhìn Trần Lê, hy vọng Trần Lê có thể thông qua ánh mắt của mình, cảm nhận được tình cảm chân chính từ trong nội tâm mình.

Trần Lê đứng đó, ánh mắt đờ đẫn, đứng trước mặt của Ngụy Sâm, thế nhưng Ngụy Sâm cảm giác ngay lúc này, Trần Lê cách mình cực xa, rõ ràng đưa tay thì có thể đụng, nhưng lại gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Ngụy Sâm biết rõ đây không phải chỗ nói chuyện, y bước lên trước, dè dặt tới gần Trần Lê, Trần Lê không có đẩy ra, nhưng ánh mắt cũng không chống lại mắt của Ngụy Sâm nữa.

"Lê Lê, chúng ta về nhà trước được không?" Ngụy Sâm tới gần Trần Lê, nói nhẹ giọng lại thêm dịu dàng.

Trần Lê thu mắt, không nói.

Ngụy Sâm thử chạm vào tay của Trần Lê, tay của Trần Lê run run, nhưng không né.

Điều này làm cho trong lòng Ngụy Sâm vui vẻ, không có né tránh mình, đã nói lên Trần Lê vẫn chưa hoàn toàn từ chối.

"Lê Lê, chúng ta về nhà." Ngụy Sâm nắm tay của Trần Lê thật chặt, dịu dàng nói lại, hơn nữa thử dẫn Trần Lê đi về phía trước từng bước. Lúc mới bắt đầu Trần Lê cũng không có hành động, Ngụy Sâm cũng không thúc giục, chỉ dịu dàng, kiên nhẫn mười phần nhìn Trần Lê, Trần Lê mới do do dự dự bước ra một bước nhỏ.

Ý cười trong mắt Ngụy Sâm lan ra ngay, từ từ dắt Trần Lê đi, cũng không để ý người chung quanh ném ánh mắt kinh ngạc đến.

Cho tới khi Ngụy Sâm và Trần Lê rời đi, Gia Cát Dư và Silvestre mới đi đến vị trí Trần Lê vừa mới vẽ.

Ban nãy nếu không phải do hai người bọn họ bày mưu đặt kế, quản lí cũng sẽ không chỉ đuổi một người trong đó đi, đen mặt với người kia.

Cũng ngay lúc này quản lí đi tới, ánh mắt dừng ở trên bức tranh mà Trần Lê vẽ, sau đó ánh mắt cũng biến đổi.

Người có tình trạng giống quản lí, làm sao chỉ có một mình quản lí, Gia Cát Dư và Silvestre cũng giống vậy, tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh bị Trần Lê tô vẽ giống như là được ban cho ma lực, hấp dẫn toàn bộ tâm thần của họ.

Quốc hoạ nhấn mạnh "Ngoại sư tạo hóa, trung đắc tâm nguyên", đòi hỏi "Ý tồn bút tiên, họa tẫn ý tại", nhấn mạnh hòa vật với ta, dựng nên quan niệm nghệ thuật, đạt tới dĩ hình tả thần, hình thần gồm nhiều mặt, nội dung sống động.

*Ngoại sư tạo hóa, trung đắc tâm nguyên: Bên ngoài học từ thiên nhiên, tôn tự nhiên làm thầy nhưng bên trong lại xuất phát từ lòng mình.

*Ý tồn bút tiên, họa tẫn ý tại: Ý tồn tại trong nét bút, bức tranh vừa vẽ đã có ý sẵn.

*Dĩ hình tả thần: Vẽ ngoại hình/ bề ngoài mà thể hiện được thần thái.

Mà quốc hoạ này của Trần Lê, thật sự nắm được tinh túy của quốc hoạ, chỉ cần liếc mắt một cái, đã bị quan niệm nghệ thuật hiện trong tranh cuốn hút sâu sắc.

Trời rét, tuyết lớn, cành khô, chính là ba ý đồ trong bức họa.

Vào đông trời rét, tuyết lớn bay tán loạn, ập lên cành khô, xếp từng chồng lên trên cành khô, cành khô vốn thẳng lại bị tuyết đè cong. Tuyết còn đang rơi, hình như có gió mạnh tới, cả thế giới đều bị trận tuyết bay tán loạn bao phủ, giữa đất trời bao la, chỉ có cành cây khô kia đang chịu đựng sự tàn phá của bão tuyết.

Người xem tranh, không tự chủ được sinh ra cảm xúc lo lắng, rất sợ cành khô không chịu nổi nữa, dưới sự tàn phá của bão tuyết sẽ bị gãy ngang, lòng mình cũng thấp thỏm theo cành khô.

Nhưng mà nhìn lâu, cảm giác hiu quạnh từ trong lòng dâng lên, như phụ cốt chi thư, sinh lòng đau thương.

*Phụ cốt chi thư: giòi bọ trong xương.

Trong cơn tuyết lớn mù mịt, cành khô tàn yếu một mình chống lại sự tàn sát bừa bãi của bão tuyết, cô độc lại yếu đuối, tràn đầy bất lực.

Cũng không biết qua bao lâu, ba người xem tranh mới hoàn hồn từ trong quan niệm nghệ thuật mà tranh mang tới, đều nặng nề thở dài một hơi.

Silvestre lặp xem đi xem lại bức tranh nhiều lần, cuối cùng mới nói: "Gia Cát, bây giờ tôi có thể hiểu lòng tiếc tài của ông, tôi cũng muốn thu thiên sứ vẽ bức tranh này vào dưới trướng mình. Nhưng mà, tôi chỉ biết da lông về quốc hoạ của mấy ông thôi, cũng không thể dạy cậu ấy gì cả. Nếu cậu thiên sứ này vẽ là tranh sơn dầu, Gia Cát, cho dù phải châm tình hữu nghị của chúng mình vào nữa, thì tôi cũng muốn để cậu ấy làm học trò của tôi. Đây là một thiên tài, một thiên tài sẽ mau chóng vượt qua chúng ta!"

Có thể nói là Silvestre kinh ngạc, bức tranh này gây cho ông sự rung động thật sự là quá lớn, vài nét bút ít ỏi lại buộc vòng quanh một thế giới tĩnh lặng, không những không chỉ có hiện thế giới tĩnh lặng ra trên giấy mà còn lại hiện ra trong lòng người xem, khiến cho người xem cũng có thể cảm động lây, thậm chí nước mắt chảy ròng.

Silvestre kinh ngạc, Gia Cát Dư làm sao mà không kinh ngạc, ngày đó nhìn thấy bức tranh mà Trần Lê vẽ ở cửa bệnh viện, ông chỉ cảm thấy Trần Lê có thiên phú trác tuyệt về phương diện vẽ, nhưng hôm nay nhìn lại, làm sao mà Trần Lê chỉ có thiên phú trác tuyệt về phương diện vẽ được, ở phương diện quốc hoạ cũng là sự tồn tại nghịch thiên!

Đối với lời của Silvestre, Gia Cát Dư cũng không đáp trả, bây giờ trong lòng ông đã trồi ra một kế hoạch.

Trần Lê là một khối mỹ ngọc không cần gọt giũa cũng đã vô cùng chói mắt, nếu lại qua gọt giũa, khối ngọc này sẽ càng toát thêm vẻ hào quang chói mắt. Ngay hôm nay, Gia Cát Dư cảm thấy ông hoàn toàn có năng lực mài giũa khối mỹ ngọc Trần Lê này.

Nhưng bây giờ, Gia Cát Dư lại phủ nhận ý nghĩ này, ông vẫn chưa hoàn toàn có năng lực mài giũa Trần Lê, nếu như muốn Trần Lê nở rộ ánh sáng nổi bật nhất, còn cần những người khác giúp đỡ, mà ông tin rằng, ông già đó sẽ xuống núi.

Không ai nhìn thấy một khối mỹ ngọc như vậy mà không động lòng.

Gia Cát Dư bảo quản lí cẩn thận trang hoàng bức tranh, cũng không để ý Silvestre đang gọi mình phía sau, ôm bức tranh vào trong ngực coi như bảo bối, hận không thể bay tới trước mặt ông già kia ngay lập tức, để ổng nhìn coi mình mang bảo bối như nào đến cho ổng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.