Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 3: 3: Trần Lê Nở Nụ Cười




Trong phòng bệnh, không biết từ lúc nào có thêm hai người, khi Ngụy Sâm nhìn đến hai người kia, oán khí trên người đột nhiên đậm lên, như muốn ngưng tụ thành thực chất.

Trần Thanh, Ngũ Tử Khang.

Một người y từng dùng cả tấm lòng để yêu, con một người là anh em tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên với y, bạn thân.

Mà kết quả, chính là hai người kia, đẩy y về phía vực thẳm.

Ánh mắt của Ngụy Sâm nhìn chăm chú Trần Thanh và Ngũ Tử Khang, hận lúc này không thể hóa thành lệ quỷ, ăn thịt uống máu.

"Các người! Đi ra ngoài!"

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên, Ngụy Sâm dừng suy nghĩ, y khó tin mà nhìn về phía Trần Lê, xác nhận người vừa mới nói câu nói này, là Trần Lê.

Như muốn đáp lại xác nhận của Ngụy Sâm, Trần Lê mở miệng lần nữa, "Đi ra ngoài! Cút! Cút ra ngoài!"

Xưa nay không lộ vẻ mặt gì, lúc này lại tràn đầy phẫn nộ, đây là lần đầu tiên Ngụy Sâm nhìn thấy ngoại trừ tâm tình nhát gan của Trần Lê ra, đây cũng là lần đầu tiên Ngụy Sâm thấy được Trần Lê mở miệng nói chuyện.

Thì ra, Trần Lê cũng sẽ biểu đạt tâm tình, cũng sẽ mở miệng nói chuyện, mà điều này cũng là vì mình.

Trong lòng Ngụy Sâm dâng lên một dòng nước ấm, bay tới bên người Trần Lê, tự tay chạm nhẹ vào mặt của Trần Lê, muốn nâng khóe miệng của cậu lên, nói cho cậu cười, nói cho cậu biết không cần tranh cãi với hai thằng súc sinh này.

"Thằng ngu cũng biết nói nữa à?" Hiển nhiên, coi như Trần Lê tức giận, nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có, biểu tình cười nhạo trên mặt Trần Thanh và Ngũ Tử Khang càng tăng thêm, Trần Thanh đi tới trước mặt Trần Lê, vỗ vỗ mặt của Trần Lê, tàn nhẫn nói.

"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!" Trần Lê dường như chưa phát giác ra động tác mang theo vũ nhục của Trần Thanh, gần như cố chấp lặp lại hai chữ* đi ra ngoài.

*出去 - hai chữ.

"Em cãi với một thằng ngu làm gì? Đừng quên mục đích lần này chúng ta tới.

" Ngũ Tử Khang phát ra một câu chế nhạo, sau đó từ từ tiếp cận Ngụy Sâm trên giường bệnh.

Hiển nhiên là Trần Thanh biết mục đích lần này của mình, lại vỗ vỗ mặt của Trần Lê, chỉ cười âm hiểm đi tới giường bệnh, lần này họ tới, chính là làm cho Ngụy Sâm chết tốt nhất là chết triệt để, chút dấu vết cũng không để lại.

"Mấy người! Đi ra ngoài!" Trần Lê chăm chú nhìn chằm chằm bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và vẻ đề phòng, cho đến khi thấy tay của Trần Thanh và Ngũ Tử Khang mò tới máy hô hấp của Ngụy Sâm, Trần Lê phát điên!

Đúng vậy, Trần Lê điên rồi, tuy lúc này trên mặt của cậu không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng mà Ngụy Sâm từ sau khi hôn mê vẫn lấy trạng thái linh hồn ngây người trong phòng bệnh này cũng không biết khi nào Trần Lê lại giấu một con dao trong phòng bệnh.

Cho đến khi Trần Lê móc dao ra, đâm tới Trần Thanh bên trên giường bệnh, Ngụy Sâm mới phản ứng được, lập tức tiến lên chắn trước mặt Trần Lê, vì người như Trần Thanh và Ngũ Tử Khang, đền cuộc đời của mình, không đáng, mà mình cũng không đáng cho Trần Lê cư xử như thế.

Dưới cơn sốt ruột, Ngụy Sâm quên mình là một linh hồn, không hề có cách nào ngăn cản Trần Lê, trơ mắt nhìn Trần Lê xuyên qua người mình, hung hăng đâm dao vào lưng Trần Thanh.

Trần Thanh và Ngũ Tử Khang vốn không nghĩ tới Trần Lê lại to gan như thế, tạm thời không kịp phản ứng, Trần Thanh đã bị Trần Lê đâm bị thương.

Phản ứng của Ngũ Tử Khang cũng nhanh, bước nhanh từ trên giường bệnh qua, khoá tay Trần Lê, cho rằng có thể chế phục Trần Lê dễ như trở bàn tay, dù sao nhìn qua thì Trần Lê ốm yếu như vậy mà.

Nhưng mà sự thật lại ngoài dự liệu của Ngũ Tử Khang, cho dù hắn đã giữ lại tay của Trần Lê, nhưng con dao kia, lại đâm sâu hơn vào trong da thịt của Trần Thanh, máu tươi phun ra, văng lên mặt Trần Lê.

Một khuôn mặt mặt không thay đổi dính máu tươi, nhìn thấy mà giật mình, tim của Ngũ Tử Khang không khỏi đập nhanh một hồi, tay buông lỏng, Trần Lê mượn cơ hội này, rút dao gọt trái cây ra, ngược lại liền đâm tới Ngũ Tử Khang.

Tay Trần Lê không có trình tự, kèm theo hận ý tràn đầy, hung hăng vung dao gọt trái cây trên tay, Ngũ Tử Khang hơi sợ, muốn né xa công kích điên cuồng của Trần Lê nhưng Trần Lê lại liều chết nhào tới hắn.

"Bang!"

Một tiếng vang thật lớn vang lên, thân thể Trần Lê lung lay, cuối cùng cũng nhịn không được, ngã xuống mặt đất, sau ót máu tràn ra, rất nhanh thì nhiễm đỏ cả sàn nhà.

Trần Thanh nhịn đau, trong nháy mắt đó sức lực bùng phát, bình dưỡng khí trên tay rơi xuống mặt đất, phía trên còn dính máu của Trần Lê.

Nhưng mà Trần Thanh lại không cách nào trút hết cơn tức trong lòng, ngồi xổm người xuống nhặt lên dao gọt trái cây Trần Lê không cầm được, đâm từng nhát vào người Trần Lê.

"Để mày giết tao? Mày một thằng ngu mà cũng dám giết tao hả?" Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh vặn vẹo, máu tươi tràn ra từ trên người Trần Lê bắn lên mặt của Trần Thanh, tăng thêm bệnh trạng điên cuồng.

Trần Lê không có la đau, ánh mắt của cậu đờ đẫn nhìn trời, một khắc khi ý thức biến mất, dường như Trần Lê thấy được Ngụy Sâm, cậu cong khóe miệng lên với Ngụy Sâm.

Trần Lê nở nụ cười, lúc cậu chỉ sống hơn hai mươi năm ngắn ngủi trong cuộc đời, nở nụ cười đầu tiên.

TH: Đôi lúc mình dùng từ bản kẹp vẽ là giá vẽ nhá, tại trong raw nó là giá vẽ mà trong truyện thì nó kẹp mỗi giấy chứ không phải cái giá gỗ, sau này sống lại giàu sang anh mới mua giá gỗ cho em dùng:)) cho nên nói chung cũng chả biết edit sao nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.