Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 21: 21: Một Cái Tát




"Bắt người lại!" Được mệnh lệnh của Đỗ Lệ Tầm, cảnh sát Trịnh mới để cho cấp dưới của mình chộp người hầu lại, trong lòng lại sầu không thôi, bắt người của Trần gia, mặc dù chỉ là một người hầu không quan trọng gì, suy cho cùng thì cũng phật mặt Trần gia, vẫn đắc tội Trần gia.

Người hầu bị bắt, mọi người ở đây cho rằng việc cứ như vậy mà kết thúc, Ngụy Sâm lại lấy lại túi văn kiện từ cảnh sát Trịnh.

Cảnh sát Trịnh không hiểu nổi, "Ngụy thiếu gia, đây là căn cứ lên án người hiềm nghi chính xác, sao anh lại lấy lại?"

Ngụy Sâm dương dương tự đắc túi văn kiện trong tay, nói: "Nào có báo cáo nghiệm thương gì, chỉ là thủ đoạn mà tôi dụ người hiềm nghi theo sự chi phối mà thôi, bên trong cùng lắm chỉ là một tờ giấy trắng."

Đỗ Lệ Tầm nhíu mày, nhưng lại dãn ra nhanh chóng, chỉ là tầm nhìn về phía trên người Ngụy Sâm cũng có chút lạnh lẽo.

Cảnh sát Trịnh biết rõ chuyện hai nhà Trần Ngụy không phải việc mà mình có thể vây xem, bắt người hầu xong, lập tức liền từ biệt rồi rời khỏi đó, một nhân vật nhỏ như hắn sao có thể động vào quái vật lớn cỡ hai nhà Trần Ngụy này.

Cảnh sát Trịnh đi tới cửa, vừa lúc nghe được giọng nói lạnh lẽo của Ngụy Sâm vang lên, "Lần này phải cảm ơn Trần phu nhân vì nước quên thân, mới có thể bắt được đầu sỏ ngược đãi Trần Lê." Châm chọc trong lời nói, cảnh sát Trịnh cách một cánh cửa, cũng có thể cảm thụ thanh thanh sở sở.

Đúng vậy, sao lại không châm chọc? Thiếu gia Trần gia lại bị người hầu ngược đãi nằm viện, mà người Trần gia lại không hề suy xét, nếu như truyền đi, còn không chắc bị người khác chê cười ra sao, không biết nghĩ cái gì nữa.

Vì nước quên thân? Có mà diệt thân ấy chứ, sao lại đại nghĩa chứ? Quả là châm chọc vô cùng.

"Chậc chậc, cho dù không phải con ruột, cũng không thể trơ mắt nhìn người khác bị người hầu ngược đãi chứ? Không chừng không phải người hầu ngược đãi, mà là bà ta chỉ điểm, ai cũng nói Trần phu nhân từ bi, mà tôi thì chỉ thấy một người đàn bà rắn rết!" Một cảnh sát thực tập sau tất cả sự việc, một bên nhỏ giọng nói thầm với đàn anh.

Đàn anh không nhẹ không nặng đạp cảnh sát thực tập một đạp, nhẹ giọng quát lớn: "Câm miệng, quản tốt bản thân cậu là được!"

Cảnh sát Trịnh nghe được cuộc trog chuyện của hai cấp dưới, mặt không nói gì, tâm trạng lại có vài phần kính trọng với Ngụy Sâm.

Thiếu gia Ngụy gia này không chỉ có dùng tờ giấy trắng đùa bỡn người Trần gia không nói, còn phá vỡ hình tượng người lương thiện mà phu nhân Trần gia Đỗ Lệ Tầm nỗ lực duy trì nhiều năm.

Nếu việc này truyền đi, phỏng chừng người khác cũng sẽ nghĩ như cảnh sát thực tập vậy, cho rằng là Đỗ Lệ Tầm cố ý để người hầu ngược đãi Trần Lê.

Chuyện này Ngụy Sâm làm được, chỉ bắt người hầu không quan trọng gì trong Trần gia, nhìn như không có tính thương tổn thực chất gì với Trần gia, thế nhưng lại có một bàn tay vô hình hung hăng dừng lại trên mặt người Trần gia, đặc biệt là trên mặt của Trần phu nhân, còn khiến cho người khác không bắt được một chút sai sót, đứng ở đỉnh cao tình và lí.

Chậc chậc, thật đúng là không đánh mà thắng!

Chuyện mà cảnh sát Trịnh có thể nghĩ tới, đương nhiên Đỗ Lệ Tầm cũng có thể nghĩ đến, thế nhưng bà chỉ có thể miễn cưỡng nuốt răng đã gãy vào trong bụng*, ngực thì tức, nét mặt vẫn còn hình dạng mưa gió đạm nhạt.

*ráng nuốt cục tức xuống bụng.

"Ngụy Sâm à, chuyện lần này tới đây thôi, con cũng đừng trách bác gái của con, chuyện bọn hầu, bác gái của con cũng có lúc không quản được, Trần Lê không có việc gì thì tốt rồi." Trần Vân Sinh vẫn cười híp mắt, lên tiếng làm hòa hoãn bầu không khí trong phòng khách, thuận tiện để lại cho hai bên một bậc thang.

Ngụy Sâm lại không muốn thuận thế đi xuống bậc thang này, nhìn thoáng qua Trần Vân Sinh, lãnh đạm nói: "Trần gia các người không tha cho Trần Lê, Ngụy Sâm tôi sẽ đặt ở đầu tim làm bảo bối.

Sau này nếu Trần Lê lại vì mấy người mà chịu một tí thương tổn, Ngụy Sâm tôi dù liều cái mạng này, cũng sẽ kéo đám các người cùng nhau xuống địa ngục!" Ngụy Sâm y đã là người từng chết một lần, sao lại sợ chết nữa chứ?

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, bầu trời giống như là cái sàng bị rỉ, hạt mưa tựa đạn châu lớn nhỏ rơi xuống từng hạt từng hạt một, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm nổ vang, bóng sáng chớp tắt, tiếng mưa rơi ào ào và tiếng sấm nổ vang, đã quấy rầy giấc ngủ của toàn bộ thế giới.

Ngụy Sâm nói, đồng thời tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên, nói có khí phách, lại điên cuồng quyết tuyệt.

"Ngụy Sâm!" Cuối cùng Trần Thanh không kềm chế được cơn tức trong lòng, hô to một tiếng: "Rốt cuộc là hôm nay anh tới làm chi? Nếu anh không muốn kết hôn với Trần Lê thật thì anh phải nói rõ, không cần thiết phải quanh co lòng vòng làm mấy cái thủ đoạn này.

Việc này rất khó coi, anh biết không?" Trần Thanh nhíu chặt mày, nói lời thành khẩn.

"Nếu đã nói vậy rồi, tiện thể tôi nói một câu, tôi và Trần Lê định ngày mai đi lãnh giấy kết hôn, mấy người có tới làm chứng hay không đều không quan trọng, chỉ cần mang hộ khẩu của Trần Lê qua cho tôi là được." Ngụy Sâm nhìn lại Trần Thanh đang tức giận, giọng mang ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh giá.

"Nói vậy thôi, tôi đi trước, hy vọng ngày mai lúc tôi tới, mấy người đã chuẩn bị cho tốt bản hộ khẩu của Trần Lê." Dứt lời, Ngụy Sâm cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, không có một ý lưu niệm, giống như lần này xé rách mặt với Trần gia.

Ngụy Sâm đi khỏi, bầu không khí trong phòng khách Trần gia đọng lại một lúc lâu, cuối cùng Trần Du nhịn không được mở miệng nói rằng: "Nói thế chúng ta sẽ không để Ngụy Sâm kết hôn với thằng ngốc Trần Lê kia, coi Ngụy Sâm còn có thể đắc ý tới khi nào!"

"Không." Đỗ Lệ Tầm lạnh lùng nói: "Y càng biểu hiện quan tâm Trần Lê, lại càng phải để cho y và Trần Lê kết hôn."

"Vì sao?" Trần Du không giải thích được, Ngụy Sâm quan tâm Trần Lê như thế, còn để Trần Lê gả cho Ngụy Sâm, không phải là Ngụy Sâm như nguyện sao?

Đỗ Lệ Tầm không giải thích, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Trần Vân Sinh, xoay người quay về trên lầu.

Trần Vân Sinh sờ mũi một cái, không dám thở mạnh một tiếng.

Trần Du sao cũng nghĩ không ra, liền đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần Thanh, Trần Thanh không còn biểu hiện phẫn nộ như nãy nữa, cười sờ sờ đầu Trần Du, cũng không giải thích, chỉ nói: "Ngụy Sâm, y không ngốc."

Đúng vậy, Ngụy Sâm không ngốc, kết hôn với Trần Lê, cũng không có hậu đại Ngụy gia, cũng liền chắc chắn ý mất đi tư cách kế thừa Ngụy gia.

Ngày hôm nay Ngụy Sâm làm tất cả bất quá chỉ là phản lại, từ chối chuyện kết hôn với Trần Lê, y cho là Trần gia bọn họ không muốn để cho Trần Lê có bến đỗ tốt, liền biểu hiện bộ dáng quan tâm Trần Lê, thậm chí làm Trần gia bọn họ tức giận, chỉ vì khiến họ giải trừ hôn ước giữa y và Trần Lê.

Chiêu này thông minh đúng thông minh thế nhưng Ngụy Sâm lại coi họ thành lũ ngốc, cho rằng họ nhìn không thấu mánh khóe này của y..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.