Trốn Thê Của Thất Vương

Chương 86: Phiếm khinh chu




Nửa canh giờ sau, hai nam nhân ngồi sau thuyền chèo thuyền nói chuyện.

-“Ta tốt xấu cũng là một tướng quân nhị phẩm thế nhưng bị coi thành thuyền phu ( người chèo thuyền thuê)?” Khẩu khí thập phần không chịu.

Một nam tử còn lại nhàn nhã nhận được –“Ta đây là thái tử a! Tính đi, Trong lòng nàng chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường thôi, không có thân phận cao thấp. Dùng lời nói của nàng, đây là vinh hạnh của chúng ta”

-“Thái tử điện hạ, ta chỉ có thể nói’yêu phục có” “

-“Có ý tứ gì?” Hiên Viên Táp có chút buồn bực.

-“Đây là phiên ngữ của vương phi, ý là bái phục”

-“Nga~~” Hiên Viên Táp lúc này mới giật mình hiểu ra.

Trong khoang thuyền truyền ra một ít thanh âm kì quái, như là thanh âm ma xát của kim loại còn có một ít từ ngữ cổ quái-“Bảy điều biệt động, ta bính” Này không phải thanh âm của thái hậu sao chứ?

-“Ba vạn” Thanh âm của Kinh Dao, tuy nhiên có chút áp lực, nhưng rõ ràng hưng phấn.

-“Nga a a a!” Nữ nào đó cười vang lên –“Thanh nhất sắc đúng đúng bính, ta hồ. Lấy tiền, lấy tiền” Kinh Dao này như thế nào thật đúng ý ta a! Nga nga a a

(Kẹo:*nhăn nhó*xin có chút lời đó là mọi người đang đánh bài, mà ta thì không hiểu ngôn ngữ từ ngữ trong bài này, ta dịch ko ổn tí nào, mọi người thông cảm. ~.~)

-“Các nàng đang làm gì?”

-“Haizz, Này người cũng không biết?” Vân Dật một bên nhìn trời –“Này gọi là mạt trượt, là do nữ chủ tử nhà ta nghĩ ra. Trong Thất vương phủ không ai không biết a”

-“Rất thú vị sao chứ?” Hiên Viên Táp có chút tò mò.

-“Này thôi, người sẽ không biết nha! Kỳ thật cách chơi mạt trượt này đơn giản, dễ dàng học, nhưng biến hóa trong đó lại rất nhiều, phức tạp mà thú vị. Đây chính là vương phi nghĩ ra, những người này tất nhiên không phải đối thủ của vương phi, trừ vương gia ra, chẳng qua vương gia nhường vương phi, cho nên vương phi là vô địch”

-“Ngươi nói Thất đệ cũng chơi?”

-“Đương nhiên, thần là đồ đệ của Vương gia a! Bọn họ hiện tại có bộ mạt trượt bằng vàng thuần, chính là lễ vật vương gia đưa cho vương phi. Chiếu theo ý tứ của vương phi vẽ tổng cộng có ba bộ một vàng, một bạc, một bạch ngọc, bình thường ít dùng bộ bạch ngọc.”

-“Xem ra Thất đệ đối với Thất đệ muội rất sủng ái nha”

-“Đâu chỉ sủng ái! Qủa thực chính là…Nói như thế nào, dù sao chính là không có nguyên tắc. Người còn nhớ rõ Thiên Long lệnh do tiên hoàng ngự ban sao chứ, chính là lệnh bài có thể điều động cấm vệ quân” Vân Dật nói –“Hiện tại đang nằm trong tay vương phi làm ngọc bội a”Hiên Viên Táp nhìn nhìn, thật đúng là. Xem ra tiểu cô nương này còn không biết tác dụng của Thiên Long lệnh còn dùng nó làm đồ trang sức a!

-“Ngươi nói chỉ một người vương gia thì thôi, đằng này cố tình vương phi trong Thất vương phủ lớn nhỏ thông ăn, ngay cả Lỗi thúc cũng nhắm một mắt mặc nàng…” Vân Dật còn không ngừng ai oán.

-“Vân Dật” Trong khoang thuyền truyền đến tiếng hô của nữ tử nào đó. Vân Dật bỏ mái chèo, lấy tốc độ nhanh nhất đến.

-“Bụng của ta”

-“Bụng…bụng làm sao vậy, nương nương người không cần dọa ta”

-‘Không phải, là bụng đói” Vân Dật lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

-“Ngươi giúp ta tìm ít đồ ăn đến”

-“Nga!”

Hiên Viên Táp cười, kì thật Vân Dật không phải là một trong những người đó sao?

Một mình đứng ở đầu thuyền, nhìn đóa hoa sen dưới ánh trăng. Hồ nước bình tĩnh không gợn sóng phản chiếu ra cái bóng của ta. Ảnh, ngươi đang ở nơi nào. Đã đến Đông Xuyên quốc sao? Nghe nói Đông Xuyên quốc chính là nơi bắc hàn cực lạnh, ngươi cần phải mặc ấm một chút mới được. Rõ ràng nói với chính mình không nhớ ngươi, nhưng là không được, ngươi luôn tại trong đầu ta xua không đi. Hiên Viên Ảnh, ngươi này bại hoại, rốt cuộc hạ yêu thuật gì với ta.

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.