Trốn Thê Của Thất Vương

Chương 67: Tam hại




-“Tiểu thư, viên thuốc kia thực sự lợi hại như vậy? Ngay cả tóc này cũng rụng?” Tiểu Lục hỏi.

-“Lại không phải cao tẩy lông, nào có lợi hại như vậy” Ta một bàn tay chụp đầu nàng.

-‘Kia người,…là lừa nàng? Vậy sao toàn thân nàng phát ngứa?” Ta xem thường một cái,

-“Tầm ma tán mà thôi”

-‘Kia giải dược?” Kinh Dao cũng rất tò mò.

Còn lừa nàng ăn liên tiếp một trăm quả trứng gà, Kinh Dao rùng mình một cái, khó trách Vân Dật nói Vương phi là tiểu ma nữ nguyên lai là có nguyên nhân, xem ra về sau ít gây sự với nàng là tốt.

Hàn phủ.

-“Các ngươi này một đám phế vật, rốt cuộc là như thế nào bảo hộ tiểu thư. Một cái nữ nhân cũng không đối phó được, bổn quan bỏ nhiều tiền bạc nuôi các ngươi như vậy. A! Cho các ngươi ăn uống không a! Kết quả người ta nhẹ ra tay liền đem các ngươi đánh bay.Còn làm tiểu thư bị khi dễ thành như vậy, Các ngươi để mặt bổn quan ở đâu?” Nữ nhi này chính là do tiểu thiếp hắn yêu thương nhất sinh, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nâng niu trong tay sợ sơ sót. Lần này chịu quá nhục này, liền bệnh không dậy nổi. Nhìn thấy tâm can bảo bối nằm trên giường không dậy được, Hàn Sanh Liễu đau lòng muốn chết.

“phanh” Lại một cái bình hoa cổ hương tiêu ngọc vẫn.

-“Rốt cuộc là ai? Nếu như bị bổn quan bắt được nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.” Nói xong lại đối đám tùy tùng kia vừa đánh vừa đá.

-“Phế vật, tất cả đều là phế vật, ngay cả tên cũng không hỏi”

-“Hắt xì, người kia lại mắng ta?” Ta nhu nhu cái mũi. Ân, thơm quá, ta theo hướng mùi hương mà đi.

-“Nhường một chút, nhường một chút, đừng đẩy, ưu tiên phụ nữ có thai” Ta vuốt nhìn cái bụng có chút nổi lên. Đối với mọi người ngọt ngào cười –“Còn nhìn không rõ lắm”

-“Chủ tử…”

-“Tiểu thư…” Hai người thập phần ăn ý đồng thời xem thường, không phải vừa nếm qua cơm sao chứ?

Ta nghĩ bọn họ thật sự là có điểm chịu không được, nhưng người ta thật là muốn ăn thôi.

-“Lão bản, cho ta hai cái bánh mỳ, bốn cái bánh bao, phải còn nóng nha”

-“Được, hai cái bánh mỳ, bốn cái bánh bao…” Lão bản mở ra nồi chưng nóng hôi hổi. Hắc hắc, thật trắng nha! Nước miếng của ta bắt đầu chảy.

Oa! Thật nóng nha! Ta không kịp nghĩ cắn một ngụm, mở miệng ra không ngừng thổi khí. Nga, rất ngon –“Lão bản, làm ngon lắm”

Lão bản đắc ý nói –“Đương nhiên” Sau đó lấy ngón tay chỉ tấm biển của chính mình.

Ta ngẩng đầu thấy “Bánh mỳ bánh bao tuyệt ngon” Thật sự là một cái tên bộc trực a. Đủ để ta hãn ba cái –“Ngày mai ta lại đến” Ta cười mị mắt, cầm lấy bánh mỳ bước đi.

-“Cô nương, ngươi còn không trả tiền”

-“Trong này, trong này!” Tiểu Lục nhanh chóng lấy ra vài đồng tiền –“Tiểu thư, Kinh Dao, từ từ chờ ta”

Sự thật chứng minh đi đường cũng phải thực chuyên tâm, không thể giống ta vừa đi vừa ăn. Khi ta đi đến ngõ tắt nhỏ thì có vài đại hán nghênh ngang đi tới, thiếu chút nữa chạm vào ta, may mắn Kinh Dao nhanh tay đỡ ta.

-“Đi dường không có mắt a! Ai dám đụng vào trên người Hàn đại gia? Muốn chết a!”Người nọ ác thanh hướng ta rống.

Hắc! Sao nơi này đầy người họ Hàn vậy. Nhìn thấy bánh bao dính đầy bụi rơi trên đất lòng ta quặn đau.

-“Lão nương không có mắt thì thôi, sao ngươi cũng không có mắt?” Bằng không bánh bao của ta cũng sẽ không rơi trên mặt đất.

-‘Hắc, nghe thấy không.” Người nọ vẻ lưu manh cười, không có ý tốt đánh giá ta –“Tiểu cô nương, lớn lên rất được thôi, đem nàng trói lại cho ta”

Hắn nói cái gì, ta không có nghe lầm đi?

-“giữa ban ngày ban mặt dám cường thưởng dân nữ, có hay không vương pháp?”

-“Vương pháp? Cha ta chính là vương pháp, ta chính là vương pháp”

-“Được a! Có giỏi liền đến”

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.