Trốn Thê Của Thất Vương

Chương 61: Lược thi tiểu kế




-“Hắt-xì” Ta nhu nhu cái mũi, khẳng định là Hiên Viên Ảnh mắng ta. Lật người, ta tiếp tục ngủ như chết trên giường.

Hừ! dám ở trước mặt ta nắm tay nữ nhân khác. Cho dù là hiểu lầm, chính là tội chết có thể miễn, tội sống khó tránh khỏi. Nội dung lá thư này đều là cảm thụ chân thật trong nội tâm ta. Đau lòng đi! Hừ! Ai dám làm bổn tiểu thư không vui vẻ, bổn tiểu thư sẽ khiến hắn đau khổ gấp mười lần.

-“Tiểu thư, người rốt cuộc viết thư gì nha! Vương gia tức giận đến xanh hết cả mặt, cũng không quay đầu lại liền rời đi, còn mang đi rất nhiều thị vệ trong phủ”

-“Hì, nói đến trọng điểm, hắn mang đi thị vệ” Như vậy ta mới có thừa dịp trốn đi a! Nếu không ta còn không có bước ra được cửa phủ sẽ bị Hiên Viên Ảnh linh như linh con gà mang trở về. Đúng vậy, tại lúc vương gia đại nhân bên ngoài lục soát toàn bộ tòa thành đuổi theo ta, kỳ thật ta còn tại Luyến Ảnh hiên ngủ trên chiếc giường ấm áp.

Ai! Tâm tình đột nhiên trở nên thật tốt! bình thường mà nói thời điểm tính tình ta không tốt, vừa thấy người khác cao hứng, ta liền càng thêm mất hứng. Cho nên ta muốn làm người khác mất hứng, nhìn người khác thống khổ, ta đặc biệt cao hứng. ( đúng là ác ma mà)

Khoái hoạt, vốn chính là đứng trên nỗi khổ của người khác.

-“Tiểu Lục, thu thập hành lý, chúng ta muốn đi du lịch!”

-“A…”

-“A cái gì A…mau a! Đợi đến khi Hiên Viên Ảnh phản ứng thì đã không còn kịp rồi!”Ta một bên chỉ huy Tiểu Lục thu thập mọi thứ, một bên mặc vào áo lông hồ, đem chính mình bao kín cẩn thận.

-“Cái kia, quần áo mang một bộ là có thể, ngân phiếu mang nhiều một chút. Còn có bạc nga!..”

“chi nha” Cửa bị mở ra, ta gian nan nâng lên hai con mắt. Ta có điểm buồn bực. Các vị xem ai đang đứng ở cửa?

Trong truyền thuyết xú mặt giáo chủ—-Kinh Dao. Ta đây không phải là lấy đá ném chân mình sao? Sớm biết như vậy sẽ không cứu nàng.

Ta giả trang không thấy nàng, bổn tiểu thư đi đường vòng sẽ được đi!

Hắc! Tên không hiểu phong tình này, ta muốn phát hỏa nha! Còn dám cản ta?

-“Tốt xấu ta cũng tính là ân nhân cứu mạng của ngươi đi! Ngươi chỉ cần giả trang không thấy mặt ta là được!” Ta dùng khuôn mặt đáng thương, ánh mắt cầu xin nhìn nàng –“Ngươi cũng là nữ nhân, ngươi liền nhẫn tâm nhìn ta tiếp tục thống khổ như vậy sao? Ta chính là muốn điều tiết tâm tình một chút, hơn nữa… Ngươi đưa lỗ tai tới” Trên mặt nàng hơi trầm ngâm –“Xe ngựa ở đằng cửa sau”

-“Kinh Dao! Ngươi thật sự tốt quá! Cám ơn ngươi” ta cho nàng một cái ôm.

-“Nhưng là thuộc hạ phải đi theo bảo hộ vương phi!”

-“A!…”

-“Vương phi không có lựa chọn!”

Ti bỉ!

-“Kia không chuẩn ngươi quản nhiều chuyện nha!”

-“Ngài là chủ tử, ta là nô tài!” Lại tới nữa

-“Ngươi nào có bộ dạng nô tài a! Ngươi so với ta còn giống chủ nhân! Không có lựa chọn sao?”

Nhấc chân đối nàng làm cái mặt quỷ.

-“Vương phi! Ngài không nên làm cái biểu tình này!”

Xem đi! Lại lên mặt, cái gì chủ tử, nô tài. Rõ ràng nàng ta là thầy, ta là đệ tử thôi, buồn bực.

“giá” ngoài cửa sổ bông tuyết bay tán loạn, đọng lại thật dày trên các nhánh cây.

-“Vương phi, chúng ta đi nơi nào?”

Nơi nào? Mùa đông đến đây, ngày xuân còn xa xôi. Hoa lê cũng nên nở đi?

-“Đi nơi hoa lê nở”

Có khi, tách ra cũng là một loại triền miên, cho ngươi nhớ ta.

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.