Trốn Thê Của Thất Vương

Chương 52: Hồi xuân lục




-“Thầy thuốc đến đây”

Chỉ thấy người tới khoắc một chiếc áo choàng màu đỏ, không rõ là người dạng gì. Trên chòm râu còn dính vài bông tuyết, có vẻ như là lão nhân.

Hắn thân thủ tìm kiếm xem xét xong thế nhưng cả kinh ngã ngồi mông trên tuyết. Vẻ mặt không dám tin nói –“Diễm nương!”

Cái gì? Diễm nương?

-“Thầy thuốc…” Lỗi thúc nhìn lão nhân luống cuống.

-“Nga! Lão phu có một viên đan dược có thể bảo trụ mệnh ba ngày, lão phu vô năng, thỉnh tìm cao minh khác.!”

-“Địch tiên sinh” Lỗi thúc vẻ mặt ngưng trọng.

-“Thứ lão phu nói thẳng, nếu không phải lúc trước có người vì nàng phóng độc, giờ phút này cô nương này chỉ sợ…” Sau đó giúp Kinh Dao ăn vào dược đan.

-“Lão phu chỉ có thể làm vậy thôi.”

-“Chính là rắn cắn mà thôi, chẳng lẽ không thể giải?” Nhìn thấy vẻ mặt tro tàn của Kinh Dao ta buồn buồn mở miệng.

-“Kim tiểu thư!” Hắn vẻ mặt hưng phấn.

-“Ngươi nhận thức ta?” Có lẽ ta thực thành danh? Ta nhìn qua suy nghĩ một chút, đáp án là ta quả thực không biết hắn.

-“Là lão phu! Ngài quên sao chứ? Ngày ấy tại Sở phủ ngài cứu Sở công tử một mạng. Lão phu ngưỡng mộ trong lòng, y thuật của cô nương quả nhiên cao thâm, diệu thủ hồi xuân. Lão phu có tâm hướng cô nương thỉnh giáo một chút, đáng tiếc cô nương đi vội vàng, như thế nào cô nương xuất hiện tại kinh thành, không phải tại Thần Châu sao? Này sao còn lão nhân đến, hẳn là cô nương…”

-“Địch tiên sinh!” Lỗi thúc vẻ mặt không vui mở miệng –“Đây là nữ chủ nhà ta—Thất vương phi nương nương!” Nhìn miệng hắn run rẩy, xem ra ẩn nhẫn đã lâu.

-“A!” Địch tiên sinh biểu tình thực ngốc nhìn về phía ta, ta cười gật đầu.

-“Lão phu có mắt không tròng, thỉnh nương nương tha tội!”

-“Miễn! Trước tiên xem vết thương đi!”

-“Bẩm nương nương, này…Lão phu quả thật vô năng. Xin hỏi nương nương xà này có phải hay không hồng như máu?” Ta gật đầu.

-“Xà này tên là Diễm Nương, còn gọi Huyết Linh Phúc, là loài rắn hiếm thấy, người trúng độc…không thuốc giải.”

-“Tiểu thư…”Tiểu Lục khóc.

-“Đừng khóc! Không có việc gì, sẽ có biện pháp!” Ta nói ra lời ngay cả chính mình cũng không quá tin, an ủi Tiểu Lục.

-“Địch tiên sinh, thỉnh ngài vô luận như thế nào cũng đem độc xà khống chế.” Cho ta một chút thời gian! Sẽ có biện pháp.

Tuyết không ngừng rơi xuống, một loại cảm giác vô lực thật sâu vây lấy ta. Làm một thầy thuốc, trơ mắt nhìn sinh mệnh người bệnh dần dần biến mất lại cái gì cũng không thể làm. Nếu tại hiện đại chỉ cần một ít huyết thanh kháng độc rắn là có thể giải quyết vấn đề. Đáng tiếc là ở cổ đại, một cái tây y ở cổ đại. Tại cổ đại ta chính là vô năng. Nhớ tới lúc mới gặp Kinh Dao sinh long hoạt hổ lấy kiếm muốn chém ta, nhớ tới nàng lau mồ hôi như mưa tiếp tục nướng chân gà…giờ phút này chính là im lặng nằm một nơi. Không được! không được! mau nghĩ biện pháp, trong lòng ta bất an đi lại trong phòng.

-“Tây y không được, vậy trung y, trung y…”

-“Ba!” Cái gì vậy,Là một quyển sách dính đầy tro bụi, nhẹ nhàng phủi đi tro bụi –“hồi xuân lục “. Này không phải y thư Tư Đồ Khâm cho ta sao?

-“Y thư…”

-“Y thư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.