Trọn Đời Bên Nhau

Chương 9




Sáng hôm sau, ở cửa hàng Violet...

"Tiểu Lộ à, mau chuẩn bị chút đi, lát nữa khách sẽ tới lấy số đo và lựa vải".

"Dạ! Em biết rồi".

Phân phó cho Tần Lộ Lộ xong xuôi, Thẩm Linh đi lên phòng làm việc của mình, nhìn bản thiết kế trước mặt, trong lòng cô lại có chút không vui.Mẫu thiết kế này chính là tâm quyết của cô, cũng là nơi cô gửi gấm tâm tư của mình vào đó.

Chiếc váy màu trắng, hoạ tiết trang trí là hoa tử đinh hương tím được làm thủ công xếp dọc theo thân váy. Tử đinh hương tím chính là loài hoa mà người kia thích và cô...cũng thích bởi nó tượng trưng cho sự chân thành và chung thủy trong tình yêu. Thẩm Linh đã thiết kế nó từ rất lâu, rất lâu rồi, từ lúc cô bắt đầu thích Mạc Thanh Phong thì cô đã bắt đầu vẽ nó. Cô muốn mặc chiếc váy cưới đó để gả cho anh, nhưng đáng tiếc là cô không có cơ hội.

Ngày hôm nay, cô lại mang nó ra để may váy cưới cho cô ấy - Đỗ Hạ Vy, người con gái mà người đàn ông cô nhất mực yêu thương luôn trân quý như báu vật. Hạ Vy sắp cùng anh kết hôn, cứ xem như nó là một món quà nhỏ thay cho lời chúc phúc của cô gửi đến anh vậy.

09 : 27 '

Có người gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Linh, cô đoán là Đỗ Hạ Vy và Mạc Thanh Phong đã tới nên Tần Lộ Lộ lên để gọi cô. Thẩm Linh đặt bút xuống, rời khỏi chiếc ghế đi mở cửa.

Cánh cửa mở ra, một vòng tay mang theo sự lạnh lẽo quen thuộc ôm chặt lấy cô, cánh cửa cũng bị đóng lại. Thẩm Linh bất ngờ bị ôm thì liền hoảng hốt, trước khi tiếng hét của cô kịp phát ra, một đôi môi lạnh lẽo đã hôn xuống cánh môi đỏ mọng của cô khiến những từ ngữ kia đành phải trôi ngược trở lại. Thẩm Linh kinh hãi khi ngửi được một mùi hương nước hoa nam tính quen thuộc. Giây phút đó, đồng tử trong mắt cô co rút lại, trên gương mặt là biểu cảm không dám tin. Người trước mặt chẳng ai khác chính là Mạc Thanh Phong!

Thẩm Linh dùng hết toàn bộ sức lực mình có để cố gắng đẩy anh ra. Thế nhưng cái ôm của Mạc Thanh Phong quá chặt, với sức lực nhỏ bé của cô thì chẳng thấm vào đâu.

Mạc Thanh Phong hôn Thẩm Linh rất lâu, giống như anh đang trút hết nỗi nhớ mong bao năm qua vào cái hôn này vậy. Đến khi hơi thở của Thẩm Linh trở nên gấp gáp, Mạc Thanh Phong mới rời khỏi môi cô, bực dọc gằn nhẹ một câu.

"Chết tiệt! Em không biết hôn sao?"

Thẩm Linh lúc này như cá mắc cạn, ra sức hít thở giống như là sắp chết ngạt đến nơi rồi. Mạc Thanh Phong nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình như thế liền thấy có chút mềm mại. Người phụ nữ này... thật sự không biết cách hôn.

Anh và Thẩm Linh kết hôn ba năm nhưng lại chỉ chung giường với nhau một đêm duy nhất lúc ở khách sạn. Đối với chuyện chăn gối mà nói, Dạ Thẩm Linh quả thật chẳng có chút kinh nghiệm gì, đến cả việc làm thế nào để lấy hơi khi hôn cô cũng không biết. Sáu năm trước như vậy, sáu năm sau cũng vậy, điều đó chứng tỏ thời gian qua, cô chưa từng gần đàn ông. Nghĩ đến điều này Mạc Thanh Phong liền thấy vô cùng hài lòng, người phụ nữ của anh vẫn luôn sạch sẽ.

Chát!

Một tiếng động chói tai vang lên, gương mặt điển trai của Mạc Thanh Phong bị đánh cho lệch qua một bên. Khi kịp định thần lại, Mạc Thanh Phong nhìn thấy gương mặt khả ái của Thẩm Linh tràn đầy lửa giận. Cô tức giận sao? Tức giận vì anh đã hôn cô sao?

"Anh có biết tự trọng là gì không vậy?"

Mạc Thanh Phong đưa tay lên ôm lấy một bên mặt vừa bị cô đánh, ánh mắt anh chẳng những không giận mà lại tràn ngập sự nhớ nhung nhìn cô. Xem ra cái tát này, cô đã dồn hết sức lực của mình vào đó.

"Khốn nạn ".

Thẩm Linh lớn tiếng chửi rủa, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên lau qua lau lại cái miệng nhỏ của mình. Mạc Thanh Phong nhíu mày nhìn cô, hành động này của cô chính là đang ghét bỏ anh sao?

Cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn mình, Thẩm Linh ngước đôi mắt lạnh lùng lên, đối diện với ánh mắt tử thần kia.

"Ngại quá, tôi không thích dùng chung đồ với người khác, dơ lắm".

Biểu cảm trên gương mặt điển trai của Mạc Thanh Phong lập tức đen lại, người phụ nữ này từ lúc nào mà lại dám to gan như vậy? Cô dám chê anh bẩn sao... Được thôi!

Thẩm Linh vẫn còn đang vui vẻ chiêm ngưỡng biểu cảm tức giận trên mặt Mạc Thanh Phong thì giây tiếp theo cô lại khóc không ra nước mắt. Mạc Thanh Phong ép cô dựa vào tường, bàn tay to lớn đỡ phía sau đầu cô, đôi môi mỏng lại tham lam hôn xuống. Bị công kích bất ngờ khiến Dạ Thẩm Linh rơi vào thế bị động không thể phản kháng, chỉ đành bất lực nhìn người đàn ông trước mặt đang dày vò đôi môi nhỏ của mình.

"Ưm..."

Mạc Thanh Phong đột ngột cắn nhẹ vào cánh môi nhỏ khiến Thẩm Linh kêu lên vì đau, lúc này anh mới hài lòng buông cô ra, ánh mắt dịu dàng nhìn biểu cảm vừa tức giận lại vừa bất lực trên gương mặt của cô gái nhỏ.

"Còn dám chê tôi bẩn nữa không?"

"..."

"Để tôi nói cho em nghe một bí mật"

Mạc Thanh Phong cúi xuống, đôi mắt lạnh lẽo kiên định đối diện với ánh mắt long lanh nhưng lại có chút u buồn của Thẩm Linh. Hơi thở nam tính mạnh mẽ vây lấy cô, xung quanh Thẩm Linh bây giờ đều tràn ngập mùi hương của cơ thể anh khiến cô có chút xấu hổ mà đỏ mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.