Trọn Đời Bên Nhau

Chương 14




Phải! Trường Tam anh ta điên rồi.

Không! Cả cô nữa, cô cũng... điên rồi.

Cô mong chờ điều gì ở con người trước mặt này chứ? Mong chờ anh nói với cô rằng anh thích cô sao? Thật là điên rồ! Cô và anh chỉ mới gặp nhau, chỉ mới gặp nhau thôi, ảo tưởng cái gì chứ. Điên khùng.

Trong đáy mắt cô gái nhỏ thấp thoáng chút thất vọng. Trong đôi mắt của ai đó lại có chút đau lòng. Lộ Lộ nói với anh bằng chất giọng mất mát.

"Tôi đưa anh đi bệnh viện".

Lộ Lộ bắt taxi đưa Trường Tam đến bệnh viện. Suốt cả chặng đường không ai nói với ai thêm một lời nào nữa. Bầu không khí quái dị trong xe khiến bác tài có chút buồn cười, chắc là đôi vợ chồng trẻ đang giận nhau đây mà. Thế là ông không đành lòng nhìn cô gái nhỏ chịu ấm ức mà nói với Trường Tam.

"Nè cậu trai trẻ! Vợ cậu có vẻ rất buồn đó, cậu làm gì có lỗi với cô ấy rồi đúng không?"

"Hả".

Hai giọng nói của anh và cô cùng vang lên, biểu cảm bất ngờ nhìn bác tài xế đã có tuổi. Bác tài xế tốt bụng ha hả cười lớn bồi thêm một câu.

"Tôi nói cậu đó, thắng ai thì thắng chứ đừng bao giờ muốn thắng vợ mình. Không đáng mặt đàn ông chút nào".

Cả hai nhìn bác tài, biểu cảm trên gương mặt trở nên cứng nhắc, không nói được một câu nào.

Cô và anh có nói hai người là vợ chồng lúc nào vậy?

Bác tài à...

Tiểu Lộ thở dài, lấy điện thoại nhắn cho Thấm Linh một tin nhắn. Suốt cả buổi chiều hôm đó, cô ở bên cạnh Trường Tam, cùng anh vào bệnh viện rồi đi đến đồn cảnh sát để giải quyết đống rắc rối kia.

_____________

Mộ Ninh Uyển tìm được Cố Dạ Bạch đã là bốn giờ chiều. Anh ngồi trên bãi biển, đôi mắt đầy tâm sự hướng tầm nhìn về phía đại dương rộng lớn. Ninh Uyển im lặng đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

"Tìm được anh rồi".

Cố Dạ Bạch dời tầm mắt lên khuôn mặt non nớt của Ninh Uyển. Cô gái này luôn có cách tìm được anh dù cho anh có trốn ở đâu đi nữa thì cũng không thể trốn thoát khỏi cô.

Mộ Ninh Uyển nở nụ cười rạng rỡ nhìn Cố Dạ Bạch, cô híp đôi mắt để che đi sự xót xa bên trong nó. Anh đâu có biết trong lòng cô lúc này có bao nhiêu đau lòng.

"Sao em lại tới đây".

"Thì tìm anh đó".

"Là Thẩm Linh gọi cho em".

Không có câu trả lời, Cố Dạ Bạch cố gắng kéo ra một nụ cười giả tạo, giả tạo đến mức xấu xí.

Mộ Ninh Uyển nhìn thấy nụ cười đó, trái tim cô lại đau lên từng hồi. Cô bất giác đưa tay ôm lấy anh, chiếc cằm nhỏ đặt lên vai anh, hai dòng lệ ấm nóng đã bắt đầu chảy xuống. Cô đau, cô đau lòng lắm. Nhìn anh như thế, cô thật sự đau lòng lắm.

"Sao vây?"

"Không có gì! Cho em ôm anh một lát".

Vòng tay cô ôm anh siết chặt thêm một chút, cơ thể cô khẽ run lên. Ninh Uyển cắn chặt môi dưới, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng khóc. Vài tiếng trước không tìm được anh, cô đã hoảng loạn vô cùng, cô sợ, rất sợ. Sợ sẽ không tìm thấy anh nữa.

Cố Dạ Bạch cảm nhận được sự run rẩy của cô gái nhỏ, anh đưa tay muốn kéo cô ra, Mộ Ninh Uyển lại càng siết chặt hơn. Trong lúc vô tình anh nghe được tiếng nấc. Không chút chần chừ, anh dùng sức kéo cô ra, ánh mắt anh nhìn cô, chỉ thấy gương mặt cô đẫm lệ.

"Em..."

"Không sao! Chỉ là có chút chuyện".

"Uyển Uyển".

"Trời trở lạnh rồi, chúng ta về thôi".

"Em về trước đi. Anh muốn ở đây một chút nữa".

"Được! Em ở lại với anh".

Cuối cùng thì Cố Dạ Bạch vẫn không thể nhẫn tâm để Ninh Uyển ở đây chịu lạnh, đành thoả hiệp trở về cùng cô.

Mộ Ninh Uyển lái xe đưa anh về nhà, tiện thể ghé vào siêu thị mua ít đồ tươi sống về để nấu bữa tối.

Bầu trời lúc này đã tối mịt, một bàn thức ăn thịnh soạn được cô bày ra bàn, cùng với chai rượu vang.

Rất hiếm khi cô có dịp cùng anh ăn tối, chỉ riêng hai người, không có sự hiện diện của bất kỳ một người nào khác.

Mộ Ninh Uyển ngồi xuống, đối diện với cô là Cố Dạ Bạch. Cô nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.

"Rượu ngon ".

______________

20:27'

Thẩm Linh sau khi thoát khỏi Mạc Thanh Phong thì liền đón Tiểu Ngôn cùng nhau về nhà. Đang loay hoay trong bếp thì cô nhận được tin nhắn của Đỗ Hạ Vy. Cô ta gửi cho cô một địa chỉ...

"Em về rồi ".

Tiểu Lộ mở cửa đi vào, mệt mỏi ngồi bệch xuống đất, bất lực thở dài một cái. Cô...sắp điên thật rồi.

"Em về đúng lúc lắm. Chị có hẹn với khách, em ở nhà trông Tiểu Ngôn giúp chị. Thức ăn đều đã nấu xong rồi ".

Thẩm Linh lên phòng, sửa soạn, thay đồ, trang điểm một chút rồi chuẩn bị đi đến điểm hẹn. Như vẫn chưa yên tâm về cô gái đó, Thẩm Linh gửi địa chỉ vào điện thoại cho Lộ Lộ, dặn cô nếu qua mười giờ đêm mà vẫn không thấy cô trở lại thì đến đó tìm cô.

Nhận được cái gật đầu của Lộ Lộ, Thẩm Linh yên tâm mà rời đi.

_____________

Nhà hàng khách sạn Light party

"Đã chuẩn bị xong chưa, mồi ngon sắp tới rồi".

"Chậc! Cô làm tôi phấn khích quá".

Một gã đàn ông mặt mày thô kệch, ánh mắt dữ tợn ngồi đối diện Đỗ Hạ Vy. Hắn ta vô cùng, vô cùng phấn khích khi nghe tin được "phục vụ" Jenny, một mỹ nhân trong làng thiết kế. Hắn đã ái mộ cô từ lâu, từ rất lâu rồi, hôm nay quả thật là rất may mắn.

"Tới rồi! Anh tránh mặt trước đi".

Gã kia nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng người nhỏ bé đang bước vào. Nữ thần của hắn, người mà hắn luôn khao khát lâu nay, cô ấy ...hắn sắp có được cô ấy rồi.

"Jenny, ở bên này".

Đỗ Hạ Vy đứng lên, vẫy vẫy tay với Thẩm Linh kèm theo nụ cười rạng rỡ. Thẩm Linh bước vội về phía cô ta, nở nụ cười dịu dàng.

"Cô Đỗ, xin lỗi đã để cô đợi lâu".

"Không đâu, cô đến là tôi vui rồi. Tôi còn sợ cô sẽ không chịu đến".

"Làm gì có chứ ".

Vài câu xả giao mà thôi.

Người phục vụ đặt quyển menu xuống, Thẩm Linh không nhận lấy, chỉ yêu cầu một ly sinh tố bơ. Đỗ Hạ Vy gật đầu, mỉm cười với người phục vụ.

"Bạn của cô chưa đến sao?"

"Cũng sắp rồi".

Vừa lúc đó, người phục vụ bưng ly sinh tố bơ lên, đặt xuống trước mặt cô.

"Nào! Cô uống nước đi".

Thẩm Linh uống một ngụm, rồi lại một ngụm nữa, lại thêm một ngụm nữa,..Cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.