Tần Lộ Lộ nhìn người đàn ông trước mặt, nỗi sợ hãi lúc nãy cũng biến đâu mất, cô nhăn mặt, biểu cảm không hề vui. Đây là lần thứ hai trong ngày cô gặp anh ta.
Trường Tam nhìn cô gái nhỏ không nói năn gì, trong lòng có chút lo lắng, không phải là cô bị gì rồi chứ.
"Nè, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Lần đầu tiên trong đời, Trường Tam lo lắng cho một cô gái.
"Không... Không sao! Cảm ơn anh".
Dù sao đi nữa thì anh ta cũng đã cứu cô một mạng, dù muốn dù không vẫn phải cảm ơn anh ta, đó là phép lịch sự tối thiểu, Tần Lộ Lộ cô là người sống rất biết điều.
Một người đàn ông đùng đùng sát khí đang đi về phía hai người, anh ta chính là người lái xe mô tô khi nãy.
"Nè con kia, mày không có mắt nhìn đường sao?"
"Tôi...Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý".
"Tao không cần biết mày có cố ý hay không nhưng mày phải bồi thường tinh thần cho ông đây".
"Gì chứ!"
Lộ Lộ nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu. Dù sao thì anh ta cũng không tông vào cô, cũng không có bất kì tổn hại nào, dựa vào đâu mà đòi cô bồi thường. Xem ra là cố tình gây sự đây mà.
"Nhìn mày cũng ngon phết, chi bằng đi với tao một lát tao sẽ không làm khó mày nữa".
Kèm theo lời nói thô thiển đó là một nụ cười biến thái. Gã kia vừa cười vừa nắm lấy cổ tay Lộ Lộ kéo đi. Tiểu Lộ lúc này mặt cắt không còn chút máu, nhìn gã đàn ông trước mặt mà kinh hãi.Ngay khi gã ta định lôi cô đi thì một bàn tay khác nắm chặt lấy cổ tay gã. Trường Tam lạnh lùng nhìn gã, giọng nói không chút độ ấm nào.
"Buông ra ".
"Mày là thằng nào, dám xen vào chuyện của tao sao, mày chán sống rồi phải không?"
"Có lẽ! Tao thật sự thấy cuộc sống này quá nhàm chán. Đặc biệt là khi gặp phải thứ cặn bã như mày".
Gã kia thật sự bị chọc cho tức giận rồi, sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt dữ tợn nhìn Trường Tam.
Trường Tam cũng không to con lắm, dáng người cũng khá là nhỏ bé, đối lập hoàn toàn với gã ta, thân hình cao to, cơ bắp cuồn cuộn. So sánh hai người giống như là một người thư sinh và một gã đầu gấu vậy.
"À...Muốn diễn anh hùng cứu mỹ nhân. Còn không nhìn lại xem bản thân mình có năng lực đó không".
Một cú đấm trực tiếp bay về phía Trường Tam, Tiểu Lộ nhắm mắt sợ hãi, lần này cô lại hại anh ta rồi. Thế nhưng mà lại không có chuyện gì xảy ra cả. Cú đấm của gã trực tiếp bị Trường Tam giữ lại chỉ bằng một bàn tay. Gã mở to đôi mắt không dám tin nhìn người đàn ông nhỏ bé kia, anh lấy đâu ra sức mạnh phi thường thế.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Trường Tam liền đáp trả, cú đấm của anh trực tiếp đấm vào mặt hắn ta một cái, cả thân hình to lớn lão đảo ngã ra sau. Trường Tam nắm tay Tiểu Lộ kéo cô về phía sau, dùng thân mình đứng chắn phía trước bảo vệ cô. Lộ Lộ nhìn cảnh tượng này, trong lòng liền cảm động rồi. Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời cô được một người đàn ông bảo vệ, cảm giác này sao mà tuyệt vời đến vậy.
"Con mẹ nó. Thằng c.h.ó".
Gã ta đứng dậy, hung hăng lao đến, Trường Tam nhíu mày, xem ra anh lại phải vận động một chút rồi. Anh buông tay Lộ Lộ ra, nhìn cô trấn an.
"Ở đây đợi tôi".
Sau đó là một màn đánh nhau ầm ĩ diễn ra, kéo theo sự tò mò của tất cả những người đi đường. Chẳng mấy chốc, đám người buôn dưa lê đã bao quanh tạo thành một vòng tròn lớn xem đánh nhau mà giống như đang coi hội đô vật vậy. Mà ở trong đám người đó, có một cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe sắp khóc, cô lo lắng cho anh ta, cái người có chút xíu con kia mà lại dám đối đầu với gã đàn ông to lớn. Trái tim cô cũng sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
Thế nhưng mà chỉ trong chốc lát, gã đàn ông cao lớn kia đã bị anh hạ rồi, điều này khiến tất cả những người chứng kiến đều phải trầm trồ khen ngợi. Trường Tam sắc mặt không đổi, đưa tay lên phủi phủi bụi trên ngực áo, xoay lưng đi về phía Lộ Lộ.
"Coi chừng".
Lộ Lộ hét lên, thân hình nhỏ nhắn của cô chạy nhanh về phía Trường Tam rồi dang tay ôm lấy người đàn ông trước mặt, xoay người lại. Trường Tam mặt biến sắc, nhìn mũi dao nhọn đang tiến tới, anh tức giận gằn lên một tiếng.
"Mẹ kiếp".
Lộ Lộ ôm chặt lấy người kia, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch chờ đợi một nhát dao kia. Thế nhưng trong vài giây ngắn ngủi, ai đó đã nhanh chóng ôm cô, đỡ thay cô một nhát dao.
Những người có mặt ở đó đều hoảng sợ, một vài người đàn ông khác đã xông đến bắt giữ tên kia, cảnh sát cũng mau chóng xuất hiện, đám đông được giải tán. Một vị cảnh sát hướng về phía hai người nói.
"Anh bị thương rồi. Mau đi bệnh viện đi, sau đó chúng tôi sẽ đến lấy lời khai".
Nói rồi anh ta rời đi, căn bản là không nhìn thấy cô gái nhỏ đang run rẩy trong lòng anh. Trường Tam cũng bị cô gái này hù cho hồn vía lên mây cả rồi. Cô lấy đâu ra cái dũng khí để chạy tới muốn đỡ nhát dao đó thay anh kia chứ. Thật là...
"Không sao rồi".
Trường Tam đưa tay lên vỗ nhẹ lên lưng cô, Lộ Lộ lúc này mới ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp của cô đã ngập tràn nước mắt. Trường Tam bối rối nhìn cô, cái cô này tại sao lại khóc, người bị đâm là anh, người chịu đau cũng là anh, vậy thì cô khóc cái gì chứ.
"X...xi...xin ...xin lỗi! Là tôi hại anh rồi".
Thì ra là cô đang cảm thấy có lỗi nên mới khóc sao. Haizzz! Hù chết anh rồi, anh còn tưởng rằng cô bị gì nữa cơ đấy.
"Nhưng mà...tại sao lại giúp tôi? Tại sao lại bảo vệ tôi?"
Lời nói thốt ra nhất thời khiến cả hai rơi vào im lặng. Lộ Lộ thật sự không biết tại sao anh lại giúp cô, bảo vệ cô khi mà hai người chỉ mới gặp nhau có hai lần.
Phải! Tại sao anh lại làm vậy?