Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 91: Thành thân




Lúc này đây, không còn là mệnh của phụ mẫu, cho nên dù có sai lầm cũng không thể thoái thác;

Lúc này đây, không còn là hoàng chỉ tứ hôn, cho nên thiếu đi chút lễ nghi tôn quý, nhưng lại hơn vài phần ấm áp bình thản;

Trước mắt một mảnh đỏ rực, Kỳ An an tĩnh ngồi.

Đợi hắn đến, cũng là đợi khát vọng hai kiếp người của nàng: một mái nhà.

Trường Lan giúp nàng bước ra ngoài.

Đi ra khỏi khuê phòng, qua đình viện dài thật dài, cũng là đi qua quá khứ.

Trong đại sảnh, Tiêu Lục ngồi trên ghế chủ vị. Cha mẹ mất, trưởng huynh không còn, hắn là thân nhân duy nhất của tiểu Thất, cũng là đường lui duy nhất của nàng. Lặng lẽ xiết chặt bàn tay nhìn muội muội đang đi tới.

Lặng yên khẩn trương còn có Hiên Viên Sam. Mặt ngoài vân đạm phong thanh cũng không giấu được hai tay ướt mồ hôi dưới áo.

Hắn từng trải qua vô số chuyện, trong hoàng cung cũng nhìn cảnh giết người không thấy máu thành quen, sau khi lớn lên, làm vương, có đất phong, đối mặt với bao chuyện khó khăn, vất vả có, phiền lòng có, nhưng hắn chưa từng khẩn trương bao giờ.

Nhưng hôm nay, hắn khẩn trương tới mức như không bước đi được.

“Mạc Nhược, ngươi nói lúc này có phải là điểm đến cuối cùng của tiểu Thất?” Thái tử nhìn vương thúc ngọc thụ lâm phong đứng trong đám người, nhàn nhạt hỏi một câu.

Mạc Nhược cười khẽ, tao nhã thay đổi tư thế,  “Lúc này nếu như lại là sai lầm thì để ta cưới nàng thôi!”

Thái tứ liếc hắn một cái, “Hắn sẽ đội đất lên liều mạng với ngươi!”

Mạc Nhược gãi đầu, mắt cũng không chớp, “Ta cầu còn không được!”

Đại sảnh ồn ào sau khi Kỳ An tiến vào thì đột nhiên tĩnh lại.

Gả y đỏ thắm, dáng người mềm mại thướt tha, lúc bước đi uyển chuyển duyên dáng.

Thái tử ngắm nhìn, đột nhiên cong khóe miệng.

Tiểu Thất tươi cười sáng lạn, người trước mặt bị nụ cười của nàng hấp dẫn. Không nén được khẩn trương trong lòng, cơ hồ ngay lúc Kỳ An bước vào, Hiên Viên Sam đã bước tới phía nàng.

Muốn giữ nàng trong tay mới có cảm giác hạnh phúc này chân thật.

Kỳ An sau khi giật mình thì không nhịn được hé miệng cười khẽ. Nam nhân kia, từ trước tới giờ luôn lạnh lùng, lại đổ mồ hôi ướt cả tay.

Không có cao đường, Kỳ An chỉ xoay người hành lễ với Tiêu Lục, Hiên Viên Sam cũng cúi người thật sâu. Cảm tạ người Tiêu gia lúc không có hắn đã chăm sóc nàng thành một nữ tử tinh tế sâu sắc như vậy;

Đợi Kỳ An xoay người lại, Tiêu Vinh cùng chúng tướng đã quỳ xuống làm Kỳ An sợ tới mức chân mềm nhũn, nếu không có Hiên Viên Sam nhanh tay đỡ lại, phỏng chừng nàng cũng đã quỳ xuống.

Động tác này của nàng cũng khiến Hiên Viên Sam toát mồ hôi, cứ theo tư thế kia, nàng mà quỳ sụp xuống chắc cũng sẽ làm hài tử trong bụng chóng mặt mất.

Mọi người quỳ quay người về hướng bắc.

Tiêu Vinh sau khi quỳ xuống, chưa nói gì đã “thùng thùng thùng” khấu đầu ba cái, mới cao giọng, “Tướng quân, phu nhân, trước kia không tính, tiểu thư hiện giờ mới là chân chính lấy chồng. Xin tướng quân yên tâm, A Vinh sẽ bảo vệ tốt cho tiểu thư.”

Tay vừa nhấc, mọi người lại đồng loạt đứng dậy, động tác đơn giản gọn gàng không có chút lộn xộn.

“Tiểu thư!” Tiêu Vinh hơi cúi người, “Chúng ta tiễn tiểu thư!”

Kỳ An nghĩ hắn nói tiễn, là tiễn nàng ra cửa. Nàng lại không biết lại là tiễn thế này.

Nàng ngồi trong kiệu, thật vất vả mới không khóc thành tiếng. Nàng ngồi rất vững vàng, giống như ngồi trên mặt đất vậy, bởi vì kiệu phu của nàng chính là tứ đại tướng lãnh đi theo Tiêu Dục lúc trước.

Ngoại trừ Tiêu Quý được thay thế bởi Trường Khanh, không thiếu một ai.

Tiêu Vinh, Tiêu Phú, Tiêu Hoa, Tiêu Trường Khanh, không hề nhìn nhau, động tác lại cực kỳ ăn ý.

Bằng vào tu vi của bọn họ, cho dù có nâng một cỗ kiệu trên đường núi cũng như giẫm trên đất bằng, huống chi trong kiệu chính là tiểu thư của bọn họ.

Giờ này khắc này bọn họ không phải là tướng quân danh chấn một phương, bọn họ chỉ là những thiếu niên bên người lão tướng quân năm đó.

Lão tướng quân không còn, bọn họ tiếp tục che chở tiểu thư, tiễn tiểu thư trên đường về nhà chồng.

Trong mắt Tiêu Vinh có lệ quang nhưng không hề khóc. Hắn là đang nhớ tới năm đó, tướng quân từ chiến trường trở về, để nguyên áo giáp tới hôn nhẹ lên gương mặt tiểu nữ nhân đang ngủ say rồi mới đi tắm rửa thay quần áo.

Lại nhớ tới vị tướng quân luôn bình tĩnh, lâm nguy mà không loạn nhưng gặp khi tiểu thư oa oa khóc lớn thì lại sợ tới mức tay chân luống cuống, không ngừng dỗ dành, “Tiểu Thất, tiểu Thất à, con muốn gì thì nói đi, cha sẽ nghe lời con, con đừng khóc nữa!”

Nếu dỗ không được thì sẽ lau mồ hôi trên trán, quay đầu quát, “A Vinh, mau đưa sáu tên tiểu tử thối kia lại đây, nói rằng muội muội đang khóc.”

Sau đó một lát, sáu công tử sẽ người cầm thương người mang kiếm từ sáu nơi chạy lại.

Sau một trận rối loạn, tiểu thư sụt sịt mũi, ngừng khóc, lão tướng quân mới có thể vỗ lưng hắn mà nói, “A Vinh, ngươi nhớ để ý tiểu Thất giúp ta, nàng khóc thì ngươi hò hét giúp ta, được không?”

Giờ phút này, lão tướng quân, người có nhìn thấy không, tiểu thư mà A Vinh che chở đang đi đến hạnh phúc của nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.