Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 84




Hiên Viên Sam không biết bọn họ thảo luận chuyện gì, hắn đứng trong sân nghe thấy tiếng ghế dựa đổ xuống đất đánh rầm.

Hắn khẩn trương bước vài bước về phía phòng, lại ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, tựa hồ có tiếng gì khác.

Tuy nhiên, một lát sau lại vang lên thanh âm Hồ thái y, cực kỳ kinh ngạc, “Cái gì?”

Nửa ngày sau, cửa phòng mở ra, Hồ thái y quả thực nhảy từ trong phòng ra, “Không được! Không đồng ý! Lão phu tuyệt đối không đồng ý!”

Hiên Viên Sam mở to hai mắt nhìn, bởi vì Kỳ An còn không đi giày cũng đuổi theo ra, túm lấy tay áo Hồ thái y, lắc lắc, “Sư phụ, người đừng có xúc động như vậy. Sư phụ cẩn thận nghĩ mà xem, có sư phụ ở đó, ta làm sao có chuyện gì được?”

Mặt Hồ thái y đỏ lên, “Không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý!”

Một bên giật áo ra khỏi tay Kỳ An, một bên đi ra ngoài.

Lúc đối diện với Hiên Viên Sam, khí huyết trên mặt lại càng cuồn cuộn dâng trào, chỉ vào mặt Hiên Viên Sam mà mắng, “Lúc trước nhìn thấy đã không vừa mắt, hiện giờ nhìn thấy, hừ hừ, cũng không khá hơn chút nào!”

Hiên Viên Sam sờ sờ mặt, có chút mờ mịt, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, tiến lên ôm lấy Kỳ An, dùng áo dài che chân nàng, liếc mắt nhìn nàng vẻ không đồng ý.

Kỳ An cũng không kịp nói gì với hắn, hai mắt chỉ ngóng theo Hồ thái y ngoài cửa, “Sư phụ, người dùng góc độ người làm y nhìn xem sao!”

“Ta trước tiên vẫn là sư phụ ngươi!” Hồ thái y quát, tức giận chạy ra ngoài.

“Sư phụ!” Kỳ An ở phía sau kêu to, nhìn hắn vẫn đi ra không quay đầu lại, thở dài một tiếng, “Hóa ra có chút tiếc nuối, đúng là cả đời không thể bù lại. Sư phụ, ta chỉ là làm sai một lần, người lại muốn cuộc sống sau này của ta mỗi lần đối mặt đều thấy áy náy!”

Cước bộ Hồ thái y chậm lại.

Kỳ An tiếp tục nói, “Mà thôi, mà thôi, nửa đời trôi qua, tuổi già sẽ nhanh đến. Nhiều nhất là về sau nén giận, ngoan ngoãn phục tùng, coi như là thiếu nợ hắn!”

Hồ thái y cũng từ từ quay lại, đứng trước mặt Kỳ An, râu vẫn còn run run, hiển nhiên là tức giận. Thở hổn hển một hồi, mới quát, “Ai nói ngươi thiếu nợ hắn? Ngươi không thiếu nợ ai hết, ai dám để ngươi oan ức?”

Rồi đẩy cửa đi vào, quay đầu bảo, “Ngươi còn không lại đây từ từ giảng cho lão phu?”

Kỳ An cười, giật nhẹ ống tay áo Hiên Viên Sam, “Để ta xuống!”

Hiên Viên Sam mơ hồ đặt Kỳ An lên giường, lại bị Hồ thái y đuổi ra ngoài.

“Bọn họ làm cái quỷ gì trong đó vậy?” Hiên Viên Sam hỏi Khinh Ngũ.

Khinh Ngũ sờ sờ mũi, quay đầu hỏi Trường Khanh bên cạnh, “Bọn họ làm cái quỷ gì trong đó vậy?”

Trường Khanh liếc hắn một cái, “Tiểu thư đang nói chuyện, Hồ thái y đang nghe!”

Khinh Ngũ nhất thời chết đứng.

Trong lúc đó, Hồ thái y tiếp tục xem mạch Kỳ An, xác nhận rồi lại xác nhận, mới nói, “Ngươi khẳng định không sao?”

Kỳ An cười, vỗ về bụng, “Cục cưng chưa thành hình, sinh chung sẽ không bám vào, lại cùng cốt nhục với hắn, lúc này dẫn sinh chung trong cơ thể hắn ra là tốt nhất.”

Hồ thái y thở dài, “Thân thể ngươi vốn khỏe mạnh, cũng không có gì đáng lo, nhưng trải qua chuyện hôm qua, thai vị sai lệch, có chút hung hiểm.”

Kỳ An lắc đầu, “Không sao. Chúng ta phong bế huyệt trên tay, tự nhiên sẽ không ảnh hưởng đến cục cưng.”

“Vậy còn ngươi, dẫn sinh chung sẽ chịu đau đớn toàn tâm, ngươi có thể chịu được, giữ cho lòng thanh tĩnh? Nhất là lúc này ngươi đang mang thai, sẽ yếu đi.”

Kỳ An cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ ảm đạm, “Ta chịu được.”

“Tiểu Thất, ngươi cũng biết, nếu ngươi bị động, chẳng những không dẫn sinh chung ra được mà còn ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.”

Kỳ An xiết chặt tay, “Sư phụ, ta từng chịu đau thương hơn thế này nhiều, ta đương nhiên chịu được.”

Ánh mắt Hồ thái y ngưng trụ.

Kỳ An nhìn đầu ngón tay đã trắng bệch, “Sư phụ, ta chịu được.”

Nàng đương nhiên chịu được đau đớn, cho dù đau tới khắc cốt, nàng vẫn có thể mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.