Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 58: Rơi xuống nước




Từ sau khi vào thành, hiếm lắm mới có lúc Lãng nhi không ở cạnh bên người, Kỳ An rốt cục nhớ ra nàng có thể tận hứng đi dạo phố.

Nhưng mà, cái gì cũng có nhưng mà. Trường Lan đang ở bên Tiêu Lục, Trường Khanh đưa Lãng nhi tới Lạc phủ, Phượng Định đi cùng Hiên Viên Sam vào cung, lúc Kỳ An muốn xuất môn thì quản gia vương phủ nước mắt lưng tròng nhìn nàng, bộ dáng khổ sở.

Kỳ An thừa nhận là nàng mềm lòng, vì thế hai người mới đứng ở cửa giằng co khôn dứt.

Kỳ An không thể làm như không thấy bộ dạng khó xử của lão nhân gia này. Quản gia thì trong lòng âm thầm kêu khổ, địa vị của tiểu thư ở trong lòng Vương gia bọn họ đều rõ ràng. Tuy rằng Vương gia đã phân phó không được can thiệp vào việc của tiểu thư, nhưng hôm nay tất cả các vị hộ vệ đều không có mặt, vạn nhất tiểu thư có gì bất trắc, hắn làm sao có thể sống nổi.

Lúc Mạc Nhược tới, thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ thì ngạc nhiên nói, “Tiểu Thất, ngươi và Ly quản gia đang đọ nhãn lực sao?”

“Mạc đại ca!” Hai mắt Kỳ An sáng ngời, kêu to một tiếng, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, “Đi dạo phố với ta!”

Mạc Nhược nhướng mi, “Vương gia cấm ngươi sao?”

Kỳ An không để ý lời trêu chọc của hắn, chỉ cười cười lấy lòng với Ly quản gia, “Ly thúc, giờ ta có thể ra ngoài chưa?”

Ly quản gia như trút được gánh nặng, vẻ mặt tươi cười, “Tiểu thư và Mạc Nhược đại nhân ra ngoài, không thể tốt hơn.”

Đúng là không thể tốt hơn. Mạc Nhược võ nghệ không thấp, quan trọng hơn là hắn đối với tiểu thư giống như với muội muội ruột thịt, sẽ không làm cho Vương gia không vui.

Phố xá sầm uất, người đến người đi náo nhiệt.

Mạc Nhược thấy tâm tình Kỳ An vui vẻ, không khỏi bật cười, “Tiểu Thất, ngươi chỉ cần nói một tiếng muốn đi dạo phố, vị Vương gia kia của ngươi sẽ cùng ngươi đi từ hừng đông tới tối mịt.”

Kỳ An quay đầu nhìn hắn, lắc đầu thở dài, “Hắn không thích đi dạo phố!”

Mạc Nhược liếc nhìn nàng đầy thâm ý, “Hắn không muốn đi cùng ngươi?”

“Không phải!” Kỳ An nghĩ nghĩ, “Hắn tất nhiên là nguyện ý đi cùng ta, chẳng qua là hình như hắn không quen chỗ đông người, tuy rằng mặt ngoài vẫn mang bộ dáng tự nhiên tao nhã.”

Trong lòng nàng chậm rãi dâng lên vài tia đau lòng, nam tử kia đã từng chịu tịch mịch lâu rồi.

Mạc Nhược không nói gì, cứ thế đi về phía trước một hồi lâu mới mở miệng, “Sao tiểu Thất biết Vương gia không quen chỗ đông người mà không phải là lãnh tình cao ngạo?”

Kỳ An chớp mắt, “Nếu ta nói đơn giản là ta biết, Mạc đại ca có tiếp tục hỏi tới không?”

Mạc Nhược cười không đáp, nhìn Kỳ An vui vẻ chạy từ cửa hàng nọ sang cửa hàng kia.

“Tiểu Thất, đối với ngươi mà nói, Chiến Liệt quan trọng đến mức nào?” Lúc ăn trưa, Mạc Nhược thình lình hỏi.

Kỳ An sửng sốt, đồ ăn vừa được gắp lên lại rơi xuống.

Mạc Nhược làm như không thấy, nhẹ nhàng gắp đồ ăn nàng làm rơi xuống, đặt vào bát mình, chậm rãi hỏi, “Liệu có quan trọng hơn so với thái tử và ta?”

Kỳ An giương mắt nhìn hắn, “Mạc đại ca, ngươi muốn nói gì vậy?”

Mạc Nhược khoan thai uống một ngụm trà, “Chẳng qua là muốn nói cho ngươi biết, Chiến Liệt và chúng ta, không phải ta chết thì là hắn vong.”

Trong lòng chấn động, Kỳ An vụt đứng dậy.

Sắc mặt Mạc Nhược khẽ biến, cũng chậm rãi đứng dậy, chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, “Tiểu Thất, ta muốn đáp án chính xác.”

Trong phút chốc, đầu óc nàng nhoáng động. Thiếu niên hồng y như máu ấy là thiếu niên đứng giữa rừng đào hoa mỉm cười gọi “Kỳ An, Kỳ An!”. Tiếng gọi mang theo tin cậy đó giống như còn vang vọng bên tai, làm sao nàng có thể tưởng tượng hắn chìm trong máu tươi, hai mắt nhắm lại, không thể mở ra?

Đó là người, vào lúc nàng tuyệt vọng, ở trong thân phận Kỳ An, vẫn nguyện ý thả tâm tin tưởng.

Đó là người, sau khi nàng bị vứt bỏ, đã nói sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng.

Lúc đó, nàng dù không tin Hiên Viên Sam vương gia kia, lại tin hắn.

Đơn giản là khi đó, đôi mắt hắn trong suốt như nước, không vướng bận thế sự.

Cho dù nàng biết mọi thứ đều thay đổi, hắn cũng sẽ thay đổi nhưng vẫn muốn tin tưởng vào thời khắc ấm áp kia.

“Tại sao?” thanh âm nàng có chút run rẩy.

Mạc Nhược không trả lời nàng, chỉ hơi nhếch môi, “Ta đã hiểu.”

Xoay người liền bước qua người nàng, Kỳ An quýnh lên, vội vàng kéo hắn, “Mạc đại ca, ngươi đừng hiểu lầm. Ta đúng là đau lòng, nhưng đương nhiên ngươi quan trọng hơn. Chỉ là, ngươi ở địa vị cao, lại tuyệt đỉnh thông minh, nếu hắn cùng ngươi đối nghịch, làm sao có phần thắng?”

Mạc Nhược nhắm mắt, đưa tay sờ sờ đầu nàng, “Tiểu Thất, ngươi phải thương tâm rồi, Đào Hoa cốc thuộc thế lực của nhị hoàng tử.”

“Làm sao có thể?” Kỳ An cầm ống tay áo hắn kéo qua kéo lại, “Hắn ở trong Đào Hoa cốc, cái gì cũng không biết không hiểu.”

“Hắn không cần hiểu, hắn chỉ cần có một thân thủ tốt là đủ rồi. Đào Hoa cốc chủ Chiến Thanh xuất quỷ nhập thần, lòng dạ thâm sâu, chỉ cần có Chiến Thanh, tác dụng của Chiến Liệt sẽ được phát huy tối đa.”

Kỳ An run rẩy, vết sẹo đã sớm khép miệng lại ẩn ẩn đau.

Có lẽ, nàng không nên chữa khỏi cho hắn. Nếu như mắt hắn không thể nhìn, có phải là vẫn đang sống một cuộc sống vô tranh trong Đào Hoa cốc?

Nếu như hắn vì rời khỏi thế giới đó mà thật sự mất mạng, nàng thật khó chấp nhận.

“Tiểu Thất, ngươi sẽ sớm gặp hắn ở kinh thành. Ngươi nên sớm nghĩ sẽ phải làm gì.” Mạc Nhược nói.

Mặc kệ làm gì, đều là sai!

Kỳ An không trả lời nhưng cũng không còn hứng thú dạo phố.

“Cẩn thận!” Mạc Nhược lại một lần kéo tiểu Thất tránh bị người khác đụng, thở dài, “Được rồi, tiểu Thất, không làm khó ngươi. Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần tránh sau lưng Mạc đại ca là được. Bất kể giữa chúng ta xảy ra chuyện gì đều không can hệ tới ngươi. Ta giờ nói cho ngươi biết chẳng qua là muốn ngươi có chút chuẩn bị tâm lý mà thôi.”

Kỳ An an tĩnh nhìn hắn, thật lâu sau mới nói, “Mạc đại ca, ca ca ta nhất định hy vọng ngươi còn sống khỏe mạnh.”

Mạc Nhược nở nụ cười thoải mái, “Ta biết, cho nên ta nhất định sẽ như thế.”

Người trên phố bỗng nhiên đông hơn, Mạc Nhược nhăn mày, “Sao hôm nay lại náo nhiệt khác thường như vậy?”

“Ngươi không biết sao? Hôm nay là ngày đầu tiên các tú nữ đến kinh thành. Nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể ngắm vài lượt mỹ nữ đó!” Bên cạnh đã có người nghe thấy câu hỏi của hắn, nhiệt tình trả lời.

“Tú nữ?” Mạc Nhược cười rộ lên, “Đúng là đã quên!”

“Tiểu Thất?” Hắn đột nhiên kêu lên.

“Gì vậy?” Kỳ An có dự cảm không tốt.

“Tình địch của ngươi xuất hiện rồi?”

Kỳ An đầu óc mê muội nhìn hắn.

Mạc Nhược dương dương tự đắc cười, “Chất nữ của Quý thái phi lần này đã ở trong hậu tuyển chi liệt. Tuy nhiên, vị trí hoàng hậu dĩ nhiên vô vọng, Hoàng thượng cũng không phải người đẹp vong quốc, Quý thái phi liền coi trọng Vương gia nhà ngươi. Dù sao cũng là vương phi của nhất đẳng thân vương, thân phận cực kỳ hiển hách, huống chi Vương gia còn có đất phong vô cùng rộng lớn.”

Kỳ An không khỏi giật nhẹ khóe miệng, rốt cục nàng cũng hiểu vị thái phi nương nương kia tại sao lại không thích nàng như thế.

Đường tình duyên của nàng đúng là trắc trở à nha!

“Tiểu thư!” trang phục của thị vệ vương phủ nổi bật giữa đám người, mà lại đi thành một đoàn nữa. Hôm nay thực là nhiều kinh hỉ nha, Kỳ An phất phất tay với bọn họ.

“Tiểu thư!” những người mới tới đều quỳ xuống, “Tiểu thế tử đã xảy ra chuyện”

Dọc đường đi, những người bên cạnh nói gì Kỳ An cũng không nghe nổi một câu, chỉ nắm chặt tay, móng tay cơ hồ đâm rách da thịt.

Nếu như Lãng nhi thật sự có chuyện gì, nàng cũng không muốn sống nữa, mà những kẻ hại Lãng nhi cũng sẽ không thể chạy thoát, nàng sẽ cho bọn chúng cùng xuống địa phủ hầu hạ Lãng nhi.

“Lãng nhi!” Trong phòng đang đứng lố nhố rất nhiều người, Kỳ An không để ý, chỉ đẩy mọi người ra, lập tức chạy tới bên giường.

“Nương!” Lãng nhi đang ngồi trong ổ chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vừa thấy nàng thì “Oa!” một tiếng, khóc lớn lên.

Hắn vừa khóc, nước mắt nàng cũng không kìm được. Kỳ An vừa khóc vừa xem xét toàn thân hắn, “Lãng nhi, làm sao vậy? Đừng sợ, nương ở đây.”

“Nương! Nương!” Lãng nhi không nói gì khác chỉ gọi nàng, thân hình bé bỏng run lên trong lòng nàng.

“Được rồi, có nương ở đây!” Nàng xem xét một lượt, thấy không có gì không ổn mới thả lỏng tâm tình, ôm hắn vào ngực, nhẹ giọng dỗ dành.

Nước mắt trên mặt được người nhẹ nhàng lau đi, Kỳ An ngước mắt nhìn Hiên Viên Sam, nước mắt lại không kìm được trào ra.

“Không sao! Không sao!” Hiên Viên Sam an ủi. Sắc mặt hắn cũng không tốt, tóc tai hỗn loạn, đầu ngón tay lành lạnh, rõ ràng là cũng vừa vội vàng chạy tới.

Nửa ngày sau, tiếng khóc của Lãng nhi mới dần nhỏ đi, Kỳ An vỗ nhẹ gương mặt hắn, đặt hắn vào trong chăn, “Ngoan, nằm trong chăn cho ấm!”

Lãng nhi ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay nàng, “Nương ở cùng Lãng nhi.”

“Được!” nàng cười với hắn, “Nhưng chờ nương hỏi rõ ràng mọi chuyện đã.”

Nàng xoay người lại, liếc mắt đã thấy Trường Khanh đang quỳ trên mặt đất.

Không đợi nàng mở miệng, Long Liên đã khóc nức nở nói, “Tỷ tỷ, đều do Liên nhi không tốt…”

“Câm miệng!” Kỳ An không nhìn tới nàng ta, trực tiếp nói với Trường Khanh, “Trường Khanh, ngươi nói đi.”

Long Liên còn chưa nói xong, nước mắt vẫn còn đang rơi dang dở đã bị một câu của Kỳ An chặn đứng.

Trường Khanh quỳ thẳng trên đất, bàn tay đặt trên thân kiếm nổi gân xanh, “Tiểu thiếu gia và Lạc thượng thư chơi thả diều, vô ý làm rơi diều ra ngoài phủ, tiểu thiếu gia đang chơi vui nên muốn ta thi triển khinh công đi tìm. Sau khi ta nhảy ra ngoài tường thì thượng thư đại nhân bỗng ho khan không ngừng, Lạc tướng quân và lão phu nhân vội vàng dìu lão tướng quân đi uống thuốc, Liên phu nhân dẫn tiểu thiếu gia theo sau. Lúc Trường Khanh trở về thì thấy tiểu thiếu gia đang vùng vẫy trong hồ, Phương Phỉ và một người nữa đang luống cuống tay chân tìm cách cứu hắn.

Kỳ An nắm chặt tay, thật lâu sau mới buông ra, quay đầu lại nhìn Lãng nhi, ôn nhu nói, “Sao Lãng nhi lại rơi vào trong hồ?”

Lãng nhi mếu máo, “Lãng nhi cũng không biết, lúc đi tới bên hồ còn không biết tại sao bị trượt chân đã rơi xuống nước. Lãng nhi mở miệng muốn kêu lên thì nước tràn vào miệng, sau đó có rất nhiều cánh tay vươn ra, nhưng Lãng nhi lại thấy thân hình ngày càng nặng, chìm vào nước không ra được. Ô! Nương, Lãng nhi rất sợ!”

Nước mắt tuôn ròng ròng xuống má. Kỳ An đau lòng, vội dỗ, “Không sợ! Không sợ! Lãng nhi hiện giờ rất tốt, nương cũng ở trong này mà!”

Lãng nhi sụt sịt, hai tay kéo nàng, “Ân, nương ở đây Lãng nhi sẽ không sợ.”

“Bùm!” một tiếng, là Long Liên quỳ xuống, “Tỷ tỷ, đều là Long Liên không cẩn thận…”

“Ngươi câm miệng!” Kỳ An bỗng nhiên đứng dậy, đi tới phía nàng, nâng tay liền cho nàng một cái tát. Hành động này đều nằm ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả Long Liên cũng sững sờ tại chỗ, một bên mặt nhanh chóng sưng đỏ.

“Đừng gọi ta tỷ tỷ, Long Liên, mỗi lần ngươi gọi ta là tỷ tỷ đều làm cho ta kinh hãi rợn người.”

“Tiểu Thất!” Lạc Hoài Lễ đi lên vài bước, tựa hồ muốn nói gì.

Tiểu Thất quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, “Lạc Hoài Lễ ngươi cũng câm miệng. Ngươi là tên hỗn đản cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phân biệt được, có tư cách gì mà mở miệng?”

“Tướng công!” Long Liên kinh hô một tiếng, lại nước mắt ròng ròng nhìn về phía hắn, “Tỷ tỷ, đều là lỗi của Liên nhi, ngươi không nên trách tướng công.”

“Đủ rồi! Long Liên, ngươi đừng có giả bộ nhu nhược đáng thương nữa. Ta còn không biết ngươi sao? Yếu đuối gì chứ? Ngươi so với ai cũng đều dũng cảm kiên cường hơn. Hài tử của ta đứt một sợi tóc ta cũng đau lòng nửa ngày, làm gì có chỗ cho ngươi xen vào?”

“Long Liên, ngươi cũng đừng vất vả giả vờ nữa. Bộ dạng giả mù sa mưa gọi tỷ tỷ của ngươi làm ta vừa nghe đã thấy ác mộng, ta không có phúc khí có ngươi làm muội muội. Ngươi cũng không cần nghĩ trò làm loạn. Tướng công ngươi, ngươi xem trọng. Ta từ ngày bước ra cửa Lạc phủ đã không tính sẽ trở về. Hừ, nói ngươi thân thể đáng thương, yếu đuối nhu nhược sao? Nam nhân mắt mù tai điếc đó ta cũng không cần. Mà ngươi, nữ tử tâm địa rắn rết thế này, mà bổn cô nương lại từng chia sẻ nam nhân với ngươi, nghĩ đến thật thấy xấu hổ.”

“Không phải, lần này không phải ta!” Long Liên quỳ trên đất, thanh âm run rẩy.

Kỳ An giật nhẹ khóe miệng, “Lần này đương nhiên không phải ngươi, lẽ nào ngươi nói là ngươi? Long Liên, ta thực khó hiểu, nha hoàn bên người ngươi hẳn là võ công không kém Trường Khanh đi, làm sao lại trơ mắt nhìn ngươi bị Trường Khanh đẩy xuống nước mà không ra tay cứu viện? Lần này lại nhiệt tình cứu Lãng nhi, lại là nửa ngày cũng không cứu được. Ngược lại, Trường Khanh vừa tới đã cứu được Lãng nhi lên? Ngươi đừng có nói với ta rằng võ công của nha hoàn ngươi tùy lúc mới phát huy được!”

Long Liên có chút tuyệt vọng há miệng ra, thân mình Lạc Hoài Lễ lung lay, suýt chút nữa ngã xuống, Mạc Nhược vội vàng đưa tay đỡ hắn.

“Ngươi đều đã biết, tại sao chưa bao giờ nói?” Thanh âm Long Liên nhỏ tựa như gió thoảng.

“Nói thì sao? Nơi nào có ngươi, ta đều không muốn ở. Nam nhân ngươi muốn, bổn cô nương không thèm ngó. Trường Khanh, ngươi để ý cho ta, về sau nếu nữ nhân này dám lại gần Lãng nhi nửa bước, ngươi không cần phải khách khí.”

“Dạ!” thanh âm Trường Khanh vang dội, nếu cẩn thận nghe còn có thể nghe được chút hân hoan.

“Quản gia, ngươi đuổi hết những người này ra đi, đừng để ta phải nhìn.”

“Dạ!” Quản gia sau một hồi khiếp sợ vì chưa từng thấy Kỳ An như vậy, rốt cục cũng tỉnh lại, vội vàng đáp.

Sau một lát, trong phòng chỉ còn lại Kỳ An và Lãng nhi.

Thấy Lãng nhi chăm chăm nhìn nàng, Kỳ An nuốt nuốt nước bọt, vuốt vuốt tóc rồi mới nhẹ giọng nói, “Nương ác quá làm Lãng nhi sợ phải không?”

Lãng nhi vụt nhảy dựng lên, vọt vào người nàng, thiếu chút nữa làm nàng ngã.

Nàng vội vàng ôm hắn, “Làm sao vậy?”

“Nương!” Lãng nhi cao hứng kêu to lên, dùng sức cọ đầu vào nàng, “Lãng nhi biết, nương tức giận là vì nương yêu Lãng nhi. Oa! Nương vừa rồi thật là anh khí.

——-

Bên ngoài vương phủ, Mạc Nhược rốt cục cũng phục hồi tinh thần, sờ sờ mũi, nói với ai đó, “Chúng ta bị đuổi ra ngoài còn chưa tính, nhưng mà Vương gia, quản gia của các ngươi sao cũng đuổi ngươi ra ngoài vậy?”

Rất nhanh, cửa vương phủ mở ra, Hiên Viên Sam trước bộ dạng cúi đầu khom lưng, liên tiếp lau mồ hôi của Ly quản gia, mặt không chút thay đổi đi vào.

Mạc Nhược cười thành tiếng, tiểu Thất ngẫu nhiên phát tác một lần, thật sự là uy lực kinh người a, ngay cả quản gia vương phủ cũng bị chấn kinh, đến cả Vương gia nhà mình cũng đem đuổi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.