Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 109: Tinh thần




Rõ ràng vẫn đang là ban ngày, vì sao lại thấy tinh quang trong mắt hắn. Đưa tay giữ lưng hắn, phảng phất làm vậy có thể ngăn chặn luồng sinh mệnh đang cuồn cuộn chảy đi. Chiến Liệt nhắm hai mắt lại, dựa vào gáy nàng, khóe miệng chậm rãi cong lên. Kỳ An, thật hạnh phúc, thật hạnh phúc! Cho dù cứ như vậy an tĩnh chết đi. Không biết qua bao lâu, Kỳ An thoáng quay đầu từ trong ngực Chiến Liệt, thấy cả hai đã không còn cách xa mặt đất.

Từng tán cây rậm rạp cản trở lực rơi của bọn họ. Thấy Chiến Liệt đã hôn mê, Kỳ An ôm chặt hắn, cố gắng chuyển mình, để thân mình ở phía dưới.

“Rầm!” một tiếng, hai người rơi xuống đất. Kỳ An cắn răng cả nửa ngày, người này nặng quá, ép lục phủ ngũ tạng của nàng bẹp dí rồi. Mãi đến lúc tỉnh táo một chút nàng mới cố gắng nhô đầu ra từ dưới người Chiến Liệt, sau đó từng chút từng chút nhích người ra. Nhìn ba mũi tên cắm trên lưng hắn cùng với vô số vết thương khác và hồng y đã ướt sũng máu kia, tay Kỳ An run rẩy không dám chạm vào. Trượt đi vài lần, tay Kỳ An mới chạm được vào mạch của hắn. Kỳ An hít sâu vài hơi mới làm mình trấn tĩnh.

“Chiến Liệt!” nàng ghé vào tai hắn, thanh âm yếu ớt, “Ta thật vất vả mới chữa khỏi mắt cho ngươi, sao có thể cho phép ngươi chết đi thế này? Cho dù có chết cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không.” May mà cổ đại ít ô nhiễm, hai người rơi xuống vách núi là một mảnh rừng nguyên sinh. Kỳ An ngước mắt lên là nhìn thấy vài cây thuốc. Ẩn mình dưới vách núi sâu cả đời, về khoản này phim truyền hình đúng là không lừa người. Về sau nếu có nguy hiểm mà không tránh được thì cứ nhảy xuống vách núi là được rồi, cho dù không gặp được cao nhân lánh đời nào đó có tuyệt thế võ công thì ít nhất cũng có rất nhiều dược thảo.

Rút ngân châm trong người ra, Kỳ An nhanh chóng cắm lên mấy huyệt đạo của hắn. Sau đó hít sâu một hơi, nàng đưa tay đặt lên lưng Chiến Liệt, hơi hơi cười, “Chiến Liệt, dù sao đây cũng là vực sâu vạn trượng, ta không thể leo lên được. Chờ bọn hắn tìm được ta có lẽ còn lâu nữa, nói không chừng khi đó ta cũng thành một đống xương khô hoặc đã bị dã thú ăn thịt rồi. Thế nên ngươi đừng sợ, nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ chết cùng ngươi thôi.” Cắn răng một cái, nàng liên tiếp rút mấy mũi tên ra. Lưng Chiến Liệt máu thịt lẫn lộn, thứ chất lỏng nóng bỏng bắn vào mặt nàng. Thân thể Chiến Liệt giật giật, cảm giác đau nhức khiến hắn như muốn tỉnh lại từ trong hôn mê, rồi lạ bị cảm giác đau sau đó khiến cho bất tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.