Trở Về Năm Cấp 3

Chương 30




Mộng Dao đi xuống cầu thang với một đống sách bài tập về nhà. Cô tự hỏi tại sao cô lại...

Năm đó, cô thực sự không nên tự chuốc lấy rắc rối cho bản thân, ngày nào cũng phải chạy lên chạy xuống cầu thang khiến cô thấy mệt mỏi vô cùng.

Chết tiệt, người đứng ở góc cầu thang là ai a, dám nói chuyện yêu đương trong khuôn viên trường.

Nếu đây là quá khứ, cô nhất định sẽ rất xấu hổ khi đi ngang qua.

Nhưng hiện tại, đi xem luôn.

Khi đi ngang qua cặp đôi, Mộng Dao không ngăn được sự hiếu kỳ và liếc  nhìn trộm một cái.

Người đó là Lục Tiểu Xuyên...

Anh ta cùng một cô gái nói cái gì ở chỗ này.

Mộng  Dao bĩu môi và lơ đãng bước xuống. Bỗng cô bước vào khoảng không, cô vô thức ném sách bài tập ra, nắm chắc tay vịn bên cạnh.

Cuốn sách trượt xuống cầu thang, răng rắc và rải rác khắp nơi.

Thực sự rất tệ, Mộng Dao cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến Lục Tiểu Xuyên đang đứng sau lưng.

Muốn bước xuống nhặt cuốn sách nhưng cô chỉ bước được một bước là chân đã đau.

Không phải bị trật chân rồi đó chứ, Mộng Dao khóc không ra nước mắt.

"Này!" Lục Tiểu Xuyên đi tới, mắng cô: "Đi đứng không nhìn sao? Nếu như ngã xuống, cô không sợ bán thân bất toại(*) nửa đời còn lại à."

(*) Bán thân bất toại: liệt nửa người.

"Mắng cái gì mà mắng, tôi thế nào có liên quan đến cậu à." Thái độ của anh là sao, thật là thích làm người khác tức giận.

"Chân bị làm sao vậy?" Anh dùng một tay ấn cô ngồi xuống cầu thang, trực tiếp vén ống quần cô lên kiểm tra: "Sưng lên cả rồi, cô thật ngốc!" Anh búng trán cô tỏ vẻ không hài lòng.

"Tôi không phải đã từng nói không được động tay động chân với tôi sao!" Rốt cuộc anh bị cái gì thế? Kể từ lúc ở trong bệnh viện đến nay, cả người anh hoàn toàn thay đổi. Anh đã từng rất ghét cô, nhưng bây giờ, như bị trúng tà.

"Chào." Lục Huyên Huyên đến và vươn tay đến trước mặt Mộng Dao, nhặt xong đống sách bài tập rồi đặt bên cạnh cô.

"Huh?" Người con gái này, kể từ lúc nào mà cô ấy đã nhặt xong sách bài tập cho cô, cô ấy đã đến gần cô từ khi nào: "Vậy thì, cái, đó, cảm ơn bạn."

"Không có gì." Lục Huyên Huyên lén làm mặt quỷ với Lục Tiểu Xuyên: "Em đi đây, Tiểu Xuyên."

"OK tạm biệt."

Người con gái đó là ai? Mộng Dao thực sự muốn hỏi, cô chưa bao giờ thấy cô ấy ở trường.

Không, hỏi để làm gì, cậu ta cũng không phải là gì của mình, sao mình lại thích lo chuyện bao đồng như vậy.

"Cậu tránh xa tôi ra." Mộng Dao tức giận nói: "Gặp cậu liền xui xẻo."

"Được, tôi tránh xa." Lục Tiểu Xuyên đứng dậy, phủi quần: "Tự mình trở về đi."

"Này!" Cô tự mình trở về như thế nào, anh rõ ràng là cố ý: "Làm phiền cậu, đỡ tôi một cái."

"Cô vừa nói gì?"

"Tôi nói, làm phiền, đỡ tôi một cái." Nếu như cô có thể tự mình đứng lên được, thì cô sẽ cầu xin anh sao? Tức chết cô rồi.

"Không nghe được."

"Lục Tiểu Xuyên, làm ơn!"

"Tôi vẫn thích dáng vẻ tức giận của cô hơn." Lục Tiểu Xuyên vươn một tay: "Đứng lên đi, tổ tông."

Mộng Dao đưa tay lên một cách miễn cưỡng.

Đặt cô ngồi xuống chỗ ngồi, Lục Tiểu Xuyên chạy ra ngoài không nói gì. Mộng Dao vội vàng nhìn anh, nghĩ rằng anh đang vội vàng đi tìm cô gái khi nảy.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Làm sao lại có một kẻ vô liêm sỉ, hỏi ba đáp bốn, lươn lẹo, lẳng lơ như vậy.

"Tư Đình, cậu có thể giúp mình phát mớ bài tập này cho mọi người không? Tớ bị trật chân rồi." Mộng  Dao quay đầu lại, vỗ Tống Tư Đình đang nói chuyện phiếm với người khác.

"Được rồi, nhưng cậu. Làm sao mà thành ra thế này? Đau không?"

"Không đau, tớ không cẩn thận bước hụt. Tớ không thể cử động trong lúc này." Cô không thể nói là khi nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên đi cùng cô gái khác, trong lòng đột nhiên rất khó chịu, nên không để ý tới cầu thang.

"Không sao, mới có một ngày mà cậu đã gặp bao nhiêu tai ương." Tống Tư Đình cầm sách bài tập trên bàn Mộng Dao lên: "Sao hôm nay Ngô Nghệ Hinh không đến?"

"Cậu ta hẳn là không còn mặt mũi nào để đến." Cô ta là một người thích sĩ diện, ngày hôm qua bị vạch trần trước mặt mọi người, nhất định là đang rất nan kham(*).

(*) Nan kham: khó lòng chịu đựng nổi.

Xứng đáng.

"Cậu ta không nghĩ trốn được mùng một nhưng không trốn được mười lăm sao? Tớ nghe Trương Tĩnh Tĩnh nói, Ngô Nghệ Hinh đã bị cậu ấy đánh cho mặt bầm dập, thực sự rất sảng khoái."

"Được rồi, cậu giúp tớ đi phác vở bài tập đi, chờ cậu tan học."

"Yes, sir!" Tống Tư Đình trịnh trọng chào cô một cái như đang ở trong quân đội.

Đôi mắt cô luôn nhìn ra phía cửa một cách không kiểm soát. Tại sao lâu như vậy rồi mà cậu ta còn chưa quay lại? Anh đi nói gì với người con gái đó, đúng là một hoa tâm củ cải(*).

(*) Hoa tâm củ cải: Một giả thuyết cho rằng khi củ cải trắng già đi (nghĩa alf sai khi con người hòa hợp một thời gian), củ cải ban đầu chứa nhiều nước sẽ rỗng, chỉ để lại một số sợi, trông giống như một bông hoa. Đó là hình ảnh ẩn dụ cho một cặp đôi đã trở nên "chai sạn" đối với tình yêu vốn được vun đắp sau một thời gian dài bên nhau. Vì vậy những người được chỉ là "hoa tâm củ cải" là người không tập trung vào tình cảm, thay đổi suy nghĩ của họ nhanh chóng.

Cô thực sự không thể thích anh, tuyệt đối không thể.

Chuông vào lớp vang lên, Lục Tiểu Xuyên mới đi vào, nếu nhìn kỹ có thể thấy trên trán anh có những hạt mồ hôi li ti.

Đặt chai nước đá trong tay lên bàn Mộng Dao, nói với giọng điệu ra lệnh: "Đặt chai nước đá này vào mắt cá chân, nó sẽ tốt hơn."

Anh rốt cuộc đối xử tốt với cô như vậy làm gì, cô rất muốn mắng người, rất rất muốn mắng người, rất rất rất muốn mắng người!

"Cảm ơn."

"Gì?"

"Tôi nói cảm ơn, cậu hôm nay bị điếc à."

"Xin lỗi, lần này là thật sự không có nghe thấy."Lục Tiểu Xuyên nhìn cô, không ngừng châm chọc: "Ai kêu tiếng cô như tiếng muỗi, đầu óc thì như heo, đi cầu thang thôi cũng khiến bản thân mình thành như vậy."

"Tôi rút lại câu cảm ơn khi nảy!" Mộng Dao bị anh kích hoạt sức chiến đấu: "Hì hì, tôi ngu như heo còn tốt hơn người có hoa tâm như củ cải trắng siêu to. Thấy ai liền thích người đó, không có thống nhất gì cả. Tôi nên cho các fan của cậu biết để bọn họ biết đường phỉ nhổ cậu."

"Cô đang ghen à." Anh nói với giọng khẳng định, trong mắt còn mang theo ý cười.

"Tại sao tôi lại ghen? Cậu có là gì của tôi đâu?" Cô đây là đang bất bình thay cho bạn gái của anh được không?

"Chị ấy là chị họ của tôi." Mặc kệ cô có muốn nghe anh giải thích hay không, anh sẽ nói hết tất cả: "Chị họ lớp 12, hôm nay tìm chị ấy để hỏi xem nên tặng quà gì cho ông nội nhân dịp đại thọ 80 tuổi."

"Ồ." Hóa ra là như thế.

Nhưng điều đó có liên quan gì đến cô? Tự nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút vui vẻ, không được, không được.

"Trương Mộng Dao, suy nghĩ của cô đều viết lên mặt hết rồi, cô rốt cuộc đang rối rắm chỗ nào, có thể nói cho tôi biết không?" 

"Ai cần cậu lo!" Cô trừng mắt một cái, nhanh chóng ngã xuống bàn tìm Chu Công(*) của cô.

(*) đi ngủ á mng:)))

Được rồi, cô thật ra không có ý muốn đi ngủ, chỉ là không muốn nói chuyện với anh.

Người phụ nữ này thật đúng là, khẩu thị tâm phi(*)!

(*) Khẩu thị tâm phi: miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Cái dáng vẻ này của cô trông giống như một con rùa nhỏ đang vội vã chui vào trong mai.

Thật dễ thương.

Anh cười xấu xa.

Biết cô ngày thường đi lấy bài tập ở đâu, anh mới cố tình đưa chị họ đến đó. Anh rất muốn nhìn xem phản ứng của cô sẽ như thế nào.

Nhưng đây không phải là điều anh mong đợi, khiến anh vừa hối hận vừa hạnh phúc.

Cô nhất định có tình cảm với anh, nếu không, sao cô có thể không vui khi thấy anh đi cùng người cô gái khác.+

Hahahahahahahahaha, Lục Tiểu Xuyên cười điên cuồng trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.