Về lại trường thi cũng đã hơn 11h. Kiều Anh đã có chút đói lả, cô không chút khách khí đuổi Nhật Anh về nhà. Sau đó vội mang theo túi cơm vào trường cùng chị cô chia sẻ. Vào đến phòng học, chị cô đã chờ cô từ lâu. So với lúc trước tâm trạng chị cô bình tĩnh hơn nhiều. Kế hoãn binh của cô coi như thành công một nửa, còn lại vẫn là xem đám cơm niêu này có chinh phục được chị cô không.
Đều tuổi ăn tuổi lớn sao chịu đựng được đói khát. Chị cô cũng mới 18_19 tuổi thôi đói lên rồi chỉ còn nhớ đến ăn, chuyện khác ăn xong lại nói. Không thể không nói Kiều Anh xảo diệu tâm tư, chỉ này thao tác hơn nữa mỹ thực thêm vào. Cái gì tức giận tất cả đều thành mây bay.
Giải quyết xong vấn đề ấm no, chị cô mới tính sổ với cô. Nhưng cơn tức qua đi giờ mà muốn lộ ra bộ mặt hung ác lại cảm xúc không tới. Chị cô thở dài chỉ phải chuyển thành lời khuyên: "Tuổi này của em nên chuyên tâm học hành. Yêu đương nên chờ thi đại học xong lại nói."
Lời này nghe còn rất quen thuộc. Đây chẳng phải cô hay lải nhải nhắc nhở chị cô sao. Giờ chị cô nguyên đai nguyên kiện trả lại, Kiều Anh cũng chỉ biết cười trừ. Thấy chị cô vẫn chờ cô tỏ thái độ đành căng da đầu bảo đảm: "Chị yên tâm, hai năm cấp ba còn lại em sẽ không yêu đương." Trong lòng lại không ngừng xin lỗi đồng chí Nhật Anh. Nếu tình yêu gà bông này của cậu ta duy trì đến được thi đại học, thì cô nguyện ý cùng cậu ta đi nốt quãng đời còn lại. Hai năm coi như khảo nghiệm đi.
Được câu trả lời chắc chắn của Kiều Anh chị cô yên tâm phần nào. Nhưng vẫn phải lệ thường cảnh cáo một câu: "Em nhớ lời mình nói đấy. Để chị phát hiện em nối dối, chị sẽ nói cho bố mẹ nghe. Xem bố mẹ sẽ xử lý thế nào em."
Kiều Anh có chút vô ngữ nhìn chị cô. Cô lại không phải vị thành niên mới lớn, lấy bố mẹ ra uy hiếp cô là không có hiệu quả. Nói ra cũng thấy buồn cười, khi con cái mười mấy tuổi dính đến yêu đương. Các phụ huynh cấm đoán vô cùng nghiêm khắc. Nhưng nếu hai mươi mấy tuổi mà chưa có người yêu thì họ lại sốt sình sịch tìm người mai mối. Đợi đến ba mươi tuổi ai can đảm rước cục nợ nhà họ đi thì chắc họ phải cám ơn trời đất.
Xả xa, hiện tại mười mấy tuổi cô lại không phải lo chuyện ế ẩm sau này. Đề tài yêu sớm có thể hạ màn, Kiều Anh sợ chị cô nhắc lại chuyện ông rể. Nên vội dẫn đầu nói sang chuyện khác: "Chị hôm nay thi cử thế nào?"
Hỏi xong câu hỏi mẫn cảm này Kiều Anh cũng thấy băn khoăn. Ai bảo trong thời gian thi cử, thí sinh đều làm bằng pha lê đâu. Hỏi lại sợ tạo áp lực cho thí sinh, còn không hỏi lại bị cho là không quan tâm. Thật làm người đau đầu.
"Tạm được." Đây là học sinh khối C trả lời sao. Ngắn gọn làm người ta hoài nghi học sinh khối A trà trộn vào. Kiều Anh đã thành thói quen kiệm lời của chị cô. Trong đầu còn không ngừng thay chị cô não bỗ thêm, chị cô hôm nay làm bài phát huy rất tốt. Vậy là cô có thể yên tâm báo cáo kết quả công tác với bố mẹ cô rồi. Nghĩ là làm cô lấy ra điện thoại lần lượt gọi cho hai người. Nhận được cả rổ dặn dò xong cô không hề áp lực tắt máy. Nhiệm vụ sáng nay coi như hoàn thành. Cô thu xếp chỗ nghỉ trưa cho chị cô rồi cũng ngủ gật một lúc.
Đến một giờ chiều hai chị em cô lại bị lùa ra ngoài. Có ban sáng kinh nghiệm cô lại xách đồ ra gửi phòng bảo vệ. Còn bản thân tìm một chỗ tránh nắng chờ chị cô thi xong. Cũng may buổi chiều chị cô thi môn lịch sử thời gian thi không dài. Ở nhìn đồng hồ đến N lần sau, cô mới nghe tiếng chuông vang lên. Thí sinh kẻ hân hoan người héo úa ra khỏi phòng thi. Kiều Anh trông mòn con mắt mới thấy chị cô từ từ đi tới. Nắng chiều buông xuống, ngược sáng cô thấy không rõ trên mặt chị cô buồn hay vui. Biết kiếp trước kết quả thi của chị cô không tệ, Kiều Anh cũng không nhiều quan sát. Trước kéo chị cô đi uống nước giải khát sau mới lấy đồ về lại phòng thi nghỉ ngơi.
Hơn năm giờ Nhật Anh lại tới nữa. Sợ chị cô thấy cậu ta lại lải nhải, Kiều Anh chỉ phải hẹn ở ngoài trường. Nhật Anh đến cũng không phải tay không trên tay còn cầm theo ba cốc trà sữa. Mang cho ai uống không cần nghĩ cũng biết. Cầm cốc trà sữa trên tay Kiều Anh trong lòng áy náy càng sâu. Một bên hưởng thụ tình cảm của người khác, một bên lại treo người ta hai năm. Đây chẳng phải kịch bản trà xanh thường làm hay sao? Không nghĩ trọng sinh một đời cô lại sinh ra ý nghĩ lệch lạc này. Tự phỉ nhổ mình một phen lúc sau Kiều Anh chỉ phải tắt ý niệm lúc trước. Trong lòng cuộn chỉ càng cuộn càng rối Kiều Anh trầm mặc hơn thường ngày rất nhiều. Nhận thấy điểm này Nhật Anh nhẹ giọng hỏi: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"
Kiều Anh nghe nhắc đến ăn mắt lại phát sáng trả lời: "Ăn cơm niêu đi. Cả hai chị em tớ đều thích." Mỹ thực luôn khiến người ta trở lên vui sướng. Chuyện tình cảm thuận theo tự nhiên đi, Kiều Anh vô tâm vô phổi suy nghĩ.
Nhật Anh đương nhiên đều nghe cô nói, chỉ khi gọi món ăn cậu đề cử thêm vài món đặc sắc của nhà hàng kia thôi. Hai người vừa đi vừa nói cảm giác quãng đường phía trước ngắn hơn rất nhiều.