Trở Về Năm 1994

Chương 70




Kiều Anh dừng lại tay lật thực đơn ngước mắt nhìn về người trước mặt. Đây chẳng phải hồi lâu không thấy bạn Hoa sao? Lâu rồi không thấy bạn Hoa đến kiếm chuyện cô còn rất nhớ. Sinh hoạt ở thời đại thiếu internet làm bạn, giải trí gì đó lại ít như vậy. Nên rất cần những người như bạn Hoa điểm xuyết cuộc sống thêm phong phú. Cho nên thái độ của Kiều Anh rất chi là tốt đẹp hài hước trả lời Hoa: "Tớ đến đây ăn bánh ngọt nha!"

Ai muốn hỏi cái này! Hoa suýt bị câu trả lời này của Kiều Anh tức chết rồi. Khẽ nhìn ngồi đối diện Kiều Anh lúc này Nhật Anh, Hoa càng thấy ông trời bất công. Từ ngoại hình cho tới việc học hành đều hơn cô không nói, mà giờ đến cả thiên chi kiêu tử như Nhật Anh cũng thân mật với Kiều Anh như vậy. Từ từ, Kiều Anh gì thời điểm lại trở lên xinh đẹp hơn rồi. Hoa khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Kiều Anh. Chỉ thấy Kiều Anh mặc một chiếc áo sơ mi voan trắng cổ búp bê kết hợp với chân váy ngắn đen khoe đôi chân thon dài. Vì tiện cho việc đội mũ bảo hiểm nên hôm nay cô tết tóc kiểu xương cá. Cùng với làn da trắng hồng, nhìn cô như một tiểu thư con nhà giàu vừa xinh đẹp lại kiêu kỳ. Ngồi chung với Nhật Anh còn rất xứng đôi. Nhận định này làm Hoa phát điên. Không biết nghĩ đến cái gì Hoa khẽ liếc về phía bên phải. Nơi đó đang ngồi ba nữ sinh, trong đó một nữ sinh đang nhìn về phía này hết sức chăm chú. Một ý niệm hiện lên trong đầu Hoa, cô nàng này thay đổi sắc mặt cười hỏi: "Hai người đang hẹn hò à? Giới thiệu một chút đi."

Gì? Kiều Anh đều bị ý nghĩ kỳ lạ của Hoa dọa nhảy dựng. Cô quay sang nhìn Nhật Anh, lại thấy cậu ta cũng đang nhìn mình. Cô có chút không được tự nhiên rời đi ánh mắt. Sau đó nhìn Hoa giải thích: "Cậu hiểu lầm. Tớ với cậu ấy chỉ là bạn mà thôi."

Hoa cố ý xuyên tạc gây hiểu lầm nên đâu chịu nghe cô giải thích: "Cậu không phải thẹn thùng. Tớ sẽ không về nói với bố mẹ cậu đâu."

Kiều Anh chỉ muốn trợn trắng mắt, ai thẹn thùng chứ? Cô đang định biện giải thêm thì một nữ sinh từ đâu xông tới nhìn cô rồi quay sang hỏi Nhật Anh: "Đây là bạn gái của cậu?". Vừa nói đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Tình huống nào? Kiều Anh nghe câu này cũng ngốc. Nhật Anh nhíu mày khép lại quyển thực đơn không kiên nhẫn trả lời: "Phải thì sao, mà không phải thì sao? Liên quan gì tới cậu."

Hóa ra là người quen của nhau đâu. Kiều Anh sâu kín nhìn về phía Nhật Anh. Đồ ngốc cũng biết nữ sinh này thích Nhật Anh, chẳng lẽ cậu ta định đem cô ra làm tấm mộc để chắn đào hoa? Không đợi Kiều Anh lý giải tình huống nào, nữ sinh kia đã chỉ vào Kiều Anh hung tợn nói: "Không liên quan gì tới tớ nhưng cô ta không xứng với cậu."

Câu này nhưng khiến Kiều Anh thật bực. Tự dưng có người chạy tới làm thấp đi mình không tức giận mới là lạ đâu. Cô lạnh mặt hỏi nữ sinh kia: "Con mắt nào của cậu thấy tớ không xứng với cậu ta?" Nói rồi cô đứng lên ghé sát mặt gần nữ sinh nói: "Là khuôn mặt tớ không đủ xinh đẹp, hay thành tích của tớ không cao bằng cậu ta. Cậu nói rõ ràng đi."

Nữ sinh kia nghẹn họng không trả lời được. Thi vào trường năng khiếu ai mà không biết Kiều Anh chứ, thành tích học tập thì không cần phải nói rồi. Còn nhan sắc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt ai dám trái lương tâm nói là xấu đâu. Ngó sang bên Nhật Anh thấy cậu ta đang nhìn không chớp mắt Kiều Anh, nữ sinh càng chán nản. Không muốn rước lấy nhục, nữ sinh dậm chân để một lời kịch kinh điển: "Cậu cứ chờ đấy!" Rồi chạy ra cửa đi mất tiêu.

Kiều Anh nhún vai không sao cả ngồi xuống. Cô tưởng khó chơi thế nào, vài ba câu đã bị dọa chạy mất dép. Sau đó ánh mắt không tốt nhìn Hoa: "Vừa rồi là cậu cố ý đi." Đột nhiên nói cái gì hẹn hò, khả năng là để cho nữ sinh kia biết sau đó tìm cô phiền toái mới đúng. Không nghĩ tới mới có mười mấy tuổi đầu đã biết dùng mưu kế rồi.

Hoa sao có thể thừa nhận việc này được. Cô nàng vội vàng chối từ rồi tìm một lý do chuồn mất. Chỉ còn lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói lời nào. Cuối cùng vẫn là nhân viên cửa hàng đi đến đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này. Sự xuất hiện của nhân viên cửa hàng cũng nhắc nhở hai người mục đích đến đây làm gì. Kiều Anh thầm than chưa ăn được miếng bánh nào mà đã hít no thị phi rồi. Cô lung tung chọn hai loại bánh ngọt rồi nhường lại quyền lựa chọn cho Nhật Anh. Đây là cửa hàng Nhật Anh thường ghé thăm nên cậu rất thuần thục gọi thêm hai món bánh ngọt và nước uống.

Chờ đợi thời gian đồ ăn được mang lên thật dài lâu. Trong lúc này Kiều Anh rối rắm không thôi. Hai người đang chuyện trò vui vẻ tự nhiên, phát sinh chuyện vừa rồi xong cảm thấy không khí trở lên vi diệu. Để đánh vỡ bầu không khí này Kiều Anh đành căng da đầu nói: "Cậu trả lời bạn nữ kia ba phải như vậy rất dễ xảy ra hiểu lầm."

"Hiểu lầm chuyện gì?" Trái với tâm trạng căng thẳng của Kiều Anh, tâm trạng của Nhật Anh rất tốt. Khóe môi cậu ta từ nãy tới giờ đều giơ lên, rất có hứng thú mà hỏi lại Kiều Anh.

Biết rõ còn cố hỏi, không nghĩ thằng nhãi này còn có giả ngu thời điểm. Nếu gặp phải cô nàng mười bảy tuổi chắc sẽ thẹn thùng, nhưng Kiều Anh không phải. Nên cô tự nhiên mà vậy tiếp lời: "Hiểu lầm tớ và cậu yêu đương đó."

"Họ hiểu lầm đó là chuyện của họ liên quan gì đến chúng ta đâu." Nhật Anh thản nhiên nói. Thái độ cậu ta làm Kiều Anh nghĩ đến một khả năng. Cô thò mặt lại gần nhìn thẳng mắt Nhật Anh nói: "Có phải hay không cậu.."

Khi cô tới gần tim Nhật Anh không hiểu nhảy loạn lên. Lúc này lý trí nói cho cậu phải né ra nhưng cậu vẫn tham lam nhìn gương mặt kia tới gần mình. Chỉ muốn gần thêm chút nữa. Lại nghe câu hỏi mập mờ của Kiều Anh, Nhật Anh mừng thầm. Trong đầu đang xoay chuyển nên trả lời thế nào đây. Thì nửa câu sau của Kiều Anh cũng khoan thai tới muộn: "Cậu có phải hay không để mọi người hiểu lầm tớ là bạn gái cậu. Sau đó không còn ai đến làm phiền cậu nữa?"

Nghe hiểu lời của Kiều Anh, Nhật Anh lấy tay đẩy mặt cô ra cả giận nói: "Cậu thật trì độn." Cái gì cũng không hiểu mà nói như nhà thông thái vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.