Lại một năm nữa qua đi. Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái cô đã trọng sinh gần mười năm. Nhìn về quãng thời gian này, cô cảm thấy ông trời đối với cô cũng không tệ lắm. Mọi thứ đều bình yên suôn sẻ. Cô không có gì đao to búa lớn phải làm một phen sự nghiệp quyết tâm. Không có đóng góp nhiều ít cho xã hội lớn mạnh, cô chỉ chăm lo gia đình nhỏ của mình mà thôi. Nhưng hiệu ứng bươm bướm vẫn là có, biểu hiện rõ rệt như sự thay đổi của làng cô, hay thái độ của bà nội cô đối với chị em cô. Một người lấy "trọng nam khinh nữ" làm tôn chỉ sống, vậy mà có thể hòa ái dễ gần quan tâm cô. Muộn màng tới tình thương của bà, Kiều Anh cũng bình tĩnh mà tiếp nhận rồi.
Điều làm Kiều Anh không thích ứng được đó là sự nhiệt tình quá mức của thím hai. Với cái miệng luôn gây họa của thím hai, Kiều Anh luôn tránh mà không kịp. Bởi vậy tính ra hai người vẫn là bình an đến nay. Thím hai là người không dấu được điều gì, trò chuyện mấy câu cô cũng biết sự khác thường của thím lý do vì đâu. Con trai thím chính là thằng em cô, năm tới sẽ thi lên cấp ba. Thành tích học tập của nó có thể nói là thảm, đừng nói là trường công lập không thi đỗ. Ngay cả trường dân lập cũng là cố sức đối với nó. Cô nhớ kiếp trước bố mẹ nó phải đi cửa sau thì mới được vào học trường dân lập. Như vậy thím cô chỉ có thể hướng thành tích tốt cô giúp đỡ.
Đáng thương cha mẹ tâm con cái còn nhỏ tuổi là sẽ không lý giải được. Đến khi có thể lý giải được thì lại quá muộn rồi. Này không vừa nghe đến học hành tâm hồn thằng em cô đã đi dạo ở chân trời nào rồi. Chính chủ không tự giác, thì dù có mời đến thầy giỏi kiểu gì cũng chẳng giúp ích gì. Nhưng từ chối thím hai cũng là một nghệ thuật, làm không tốt là sông núi kết thù. Nghĩ nghĩ Kiều Anh vẫn là cố gắng cứu vớt thằng em cô một chút: "Cháu sẽ soạn lại những đề thi cháu đã làm năm trước cho Tâm. Ngoài ra thím lên đốc xúc Tâm học thuộc hết những bài thơ và tiểu sử của các tác giả trong sách giáo khoa lớp 9. Có gì không hiểu có thể đến hỏi cháu."
Cô chỉ có thể giúp đến đây, còn kết quả ra sao thì phải dựa vào nỗ lực của thằng em cô. Được đến thứ mình mong muốn, thím hai lúc này mới buông tha cô.
Chỉ có này chuyện ngoài ý muốn, còn lại như nhau tết năm trước. Có chăng là điện thoại của Kiều Anh thêm vài tin nhắn chúc mừng năm mới mà thôi.
Rất nhanh kỳ nghỉ tết kết thúc, Kiều Anh cùng đám bạn quay lại trường học đi học lại. Trải qua một học kỳ, tuy không hoàn toàn quen thuộc tất cả mọi người, nhưng cũng đủ để Kiều Anh dung nhập vào lớp học mới này. Năm mới vừa qua cả bọn xúm vào kể cho nhau về tết nhà mình ra sao, gặp ai, tiền mừng tuổi được bao nhiêu. Thế mới nói thời học sinh là lúc tốt đẹp nhất đâu. Ngoài học hành ra gần như không phải lo lắng thứ gì. Không giống như khi bước vào xã hội xô bồ, bị cơm áo gạo tiền gánh nặng làm mất đi sự hồn nhiên vốn có.
Chào hỏi hai bạn ngồi cùng bàn, Kiều Anh cũng về với chỗ ngồi của mình để chuẩn bị tiết học mới. Bên cạnh Nhật Anh đột nhiên đưa đến một hộp kẹo vuông nhỏ: "Chúc mừng năm mới!"
Kiều Anh sửng sốt một chút mới cám ơn và nhận lấy kẹo. Đầu năm chia sẻ kẹo tết là thói quen bình thường của học sinh. Cô cũng lấy kẹo từ cặp ra chia cho mọi người. Chỉ có ngồi đầu bàn sắc mặt cổ quái nhìn Nhật Anh, cô nàng không có nhận được kẹo tết từ cậu ta. Lan nhấp miệng, ánh mắt mất mát rất nhiều.
Đến giờ ra chơi, Kiều Anh mới dám mang hộp kẹo nhỏ mở ra. Bên trong nằm một khối sô cô la hình vuông to bằng hai đầu ngón tay. Nhớ đến lần trước uống sô cô la nóng trước cửa nhà Nhật Anh lại nhìn khối sô cô la trong tay. Kiều Anh đoán Nhật Anh là tín đồ của sô cô la. Thật không khéo cô cũng là. Kiều Anh không chần chờ cầm khối sô cô la lên ăn luôn. Đang dư vị hương vị sô cô la mang lại thì lại bị tiếng ồn ào ngoài cửa quầy rầy. Cô không hiểu ra sao lại thấy ngoài cửa sổ lớp đứng mấy nam sinh lạ mặt nhìn vào trong lớp. Chuẩn xác hơn là nhìn về phía cô, còn chưa đợi cô nhìn rõ ràng nam sinh dẫn đầu đã trước cười với cô, rồi quay mặt đi luôn. Cả lớp học bị thao tác của mấy nam sinh làm cho hoang mang. Nhưng mấy nam sinh đến và đi đều rất nhanh lại không ảnh hưởng đến ai, nên rất nhanh mọi người đem việc hôm nay lãng quên.
Cho đến hai ngày sau, cũng vào giờ nghỉ giải lao giữa giờ mấy nam sinh kia lại tới nữa. Lần này không đi tay không mà ôm theo một bó hoa hồng và một hộp quà. Nhìn này tư thế như là đi tỏ tình một ai đó. Học sinh thời đại có mấy lần được to gan lớn mật như vậy đâu, nên người đến vây xem chật như nêm cối.
Kiều Anh mới nhận ra hình như hôm nay là ngày lễ tính nhân. Ngày này tỏ tình cũng là bình thường đi, trường học lại không có quy định nào cấm học sinh yêu đương cả. Đang chờ xem kịch vui, thì thấy bạn nam sinh kia cứ vậy đi thẳng xuống bàn cuối. Nháy mắt cũng không có nhìn chằm chằm cô nói: "Em đồng ý làm bạn gái anh nhé!"
Xem kịch vui mà nữ chính bỗng chốc biến thành chính mình là cái gì cảm thụ. Kiều Anh hết chỗ nói rồi. Mẫu thai độc thân từ trong bụng mẹ cô lúc này nhưng luống cuống. Dù sao hai kiếp làm người cô mới được tỏ tình lần đầu trước mắt bao người đâu. Cô còn muốn suy nghĩ câu trả lời, nhưng quần chúng vây xem lại đã hò hét cả lên rồi. Cô chưa gặp cảnh này bao giờ. Trước áp lực của quần chúng, Kiều Anh đành phải đứng lên trả lời: "Ngại quá, tớ giờ chỉ lo học tập không nghĩ yêu đương."
Lời từ chối này của cô tuy thẳng thắn nhưng rất hợp lý đúng không?