Trình Gia Có Hỉ

Chương 9: Khi tiến hành hôn lễ




Xuân Hỉ về nước chuyện đầu tiên làm là đi ngủ thật say. Thời điểm cô ngủ no rồi thỏa mãn giống như đứa trẻ đứng lên, ngoài cửa sổ trăng đã lên trên đỉnh đầu, tinh thần đã tỉnh táo mười phần.

Ăn xong cơm tối, Xuân Hỉ bị kích động chạy đến trên ban công, thăm dò nhìn sang phòng Gia Lập. Chỉ thấy rèm cửa sổ vén một nửa, lờ mờ một bóng người.

Cô lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Gia Lập, bên kia hình như không tập trung nói một câu: "A lô?"

"Gia Lập, đến ban công đi nhanh lên!" Xuân Hỉ cười hớ hớ nói.

Gia Lập giống như sửng sốt một chút, mới cúi đầu trả lời: "Được."

Xuân Hỉ đem quần áo mua cho Gia Lập giấu ở sau người, ở trên ban công đi qua đi lại, từ đầu này đi đến đầu kia. Thẳng đến phía sau có một thanh âm quen thuộc nói: "Cố Xuân Hỉ, cô đang lén lút làm cái gì?"

Xuân Hỉ lúc này mới cả kinh, vội vàng xoay người, bàn tay ở phía sau đầu, "Không làm gì cả."

Gia Lập lắc đầu, nha đầu kia thật sự là ngốc đến một trình độ nhất định! Anh đứng ở cuối ban công nơi cách cô gần nhất, khuỷu tay khoát lên trên lan can, hỏi: "Tìm anh có chuyện gì?"

Xuân Hỉ gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Gia Lập, em mua quà cho anh, anh đoán xem là cái gì!"

Gia Lập không hề nghĩ ngợi, đã nói: "Quần áo."

Xuân Hỉ trừng mắt to: "Anh làm sao mà biết được?"

Gia Lập rất muốn nói, anh vừa rồi ra ban công liền thấy cô đưa lưng về phía anh, tay để sau lưng đang cầm quần áo, bước nhỏ từng bước lộn xộn đi đến phía trước từng bước lại từng bước, tay chân vung đi vung lại giống như một con sóc.

Cô đưa quà ra, tự mình làm dáng, nghiêng đầu, mặt mày đều cười rạng rỡ nói: "Thích không?"

Ánh trăng màu trắng chiếu rọi lên đầu vai của cô, trên mặt của cô, thần thái hình dạng phấn chấn kia của cô, Gia Lập không biết nhìn thấy bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần, anh đều giật mình, rồi cùng vui mừng giống cô, cùng nhau vui vẻ.

Anh lạnh nhạt ‘Ừ’ một tiếng, bỗng nhiên rất muốn đưa tay ra sờ sờ đầu của cô, xoa xoa mái tóc dài của cô.

Xuân Hỉ thấy anh vẻ mặt nhu hòa, hài lòng lại đem quần áo đưa qua, cô nhìn khoảng cách ban công nhà mình cùng ban công nhà đối diện, trừng mắt nhìn, hỏi: "Em làm sao đưa được cho anh?"

Gia Lập lập tức liền nở nụ cười, giơ giơ cằm lên nói: "Tới cửa đi, anh đi lấy."

"A, a, đúng a! Em thực ngốc!"

Xuân Hỉ mở cửa nhà mình ra, Gia Lập đã đứng ở bên ngoài. Cô đem quần áo đưa cho anh, nói: "Đừng một hồi lại vất bỏ dưới đáy hòm, nhất định phải mặc a!"

"Ừ, sẽ mặc ."

Xuân Hỉ giờ phút này đang mặc một bộ quần áo ngủ màu phấn hồng có in hình phim hoạt hình, mái tóc dài đen bóng lộn xộn khoát lên trước ngực, một chút bộ dáng đều không có, giống học sinh trung học lười về nhà, thoạt nhìn nhỏ như vậy.

Cô sờ sờ đầu, kêu nhẹ lên một tiếng: "Đúng rồi! Còn có quà cho ba mẹ anh, để em đi lấy!"

Gia Lập bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ xinh của cô, xung quanh yên tĩnh vô cùng, cô nghi hoặc ngửa đầu nhìn anh.

Gia Lập buông cô ra nói: "Anh nghĩ, em tự mình đưa cho bọn họ có vẻ tốt hơn."

Xuân Hỉ gật gật đầu, chỉ cảm thấy cổ tay bị Gia Lập chạm vào, từ từ nóng lên: "Vậy, được rồi, ngày mai em sẽ mang cho bọn họ. vậy... Ngủ ngon, Gia Lập."

Anh cười cười: "Ngủ ngon."

Cách một ngày Xuân Hỉ nghỉ phép, cô hẹn Điền Nghiên Nghiên đi ra ngoài đi chơi, thuận tiện đem quà cho cô ấy.

Điền Nghiên đang cầm nước hoa, chậc chậc tán thưởng: "Hàng hiệu chính là hàng hiệu a, chữ viết phía trên chị xem một cái đều không hiểu!"

Cô xem nửa ngày, chỉ vào một chuỗi tiếng Anh hỏi Xuân Hỉ: "Cái này viết cái gì vậy?"

Xuân Hỉ nghiêng người nhìn nhìn, nói: "Addict, là tên nước hoa, tên là 'Mị hoặc' ." Xuân Hỉ lắc đầu, ra vẻ tiếc hận: "Điền Nghiên Nghiên, cậu như thế này là không được a, từ đơn giản như vậy mà cậu không biết thì về sau sẽ như thế nào hả!"

Điền Nghiên xuy một tiếng, "Mỗi ngày cùng một đám tiểu ma vương lộn xộn, học tiếng Anh để làm gì? Nhóm của chị đây đều nhanh thoái hóa thành trình độ Tiếng Anh tiểu học! How are you? Fine, Thank you, And you? I'm fine, too. Xem, Tiếng Anh năm thứ nhất này mình nhớ rõ ràng nhiều a! Nhớ lại năm thứ hai thời điểm ngồi cùng bàn, cậu đóng vai Lý Lôi, mình diễn vai Hàn Mai Mai, cùng đối thoại tiếng Anh đấy!"

"Cậu làm cô giáo dạy trẻ đến ngu ngốc sao! Rõ ràng chính là mình diễn vai Hàn Mai Mai, cậu diễn vai Lý Lôi!" Xuân Hỉ nói.

Điền Nghiên Nghiên nhất thời một đầu hắc tuyến, có khác nhau sao? Trọng điểm không ở trong này được không! Có thể nói chỉ số thông minh của Xuân Hỉ vẫn không có tiến bộ, liên tục số âm!

Xuân Hỉ hỏi: "Cậu nói, Lý Lôi cùng Hàn Mai Mai có kết hôn không a? Chuyện này đã bao nhiêu năm? Hơn tám năm đấu tranh rồi!"

Điền Nghiên bất đắc dĩ nhìn Xuân Hỉ một bộ dáng khát khao, nói: "Bọn họ kết hay không kết hôn mình cũng không biết, nhưng chị họ của mình tháng năm tới sẽ kết hôn ."

"Chị họ nào của cậu? Nguyễn San San?"

Điền Nghiên Nghiên gật đầu, chính là cái người sinh cùng năm với cô, so với cô chỉ hơn mấy tháng chị họ Nguyễn San San, "Con nhóc, chị họ mình nói bây giờ còn thiếu một phù dâu, cậu có muốn đi hay không? Nghe nói bạn bè của chú rể, không ít người đều là thanh niên tài tuấn, mà nói đến Chung Gia Bình lần trước kia, những người đàn ông này so với anh ta còn vĩ đại hơn! Thế nào? Có đi hay không?"

"Nói vậy, Chung Gia Bình cũng sẽ đi?"

“Ừ à, cậu sẽ không sợ xấu hổ chứ?" Điền Nghiên Nghiên xem thường nàng liếc mắt một cái, "Cậu là cô gái ưu tú của thời đại mới, còn sợ chuyện này? Đừng để cho mình khinh bỉ cậu!"

"Ai sợ chứ, mình không phải chỉ hỏi một chút sao!"

"Vậy có đi hay là không?"

"Đi! Làm sao lại không đi!" Xuân Hỉ vỗ cái bàn.

Xuân Hỉ là lần đầu tiên làm phù dâu, tâm tình khẩn trương kích động cùng với hưng phấn. Mặc bộ váy hôn lễ ngày đó muốn mặc ở trên ban công đi lại một vòng cho Gia Lập xem, "Gia Lập, có đẹp không?"

Gia Lập ôm cánh tay, giơ giơ mày lên, thản nhiên nói: "Ngực rất quá thấp, không có gì thì đừng có mặc quần áo như vậy, rất khó coi."

Xuân Hỉ mím môi, cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, nhỏ sao? Quả thật cũng không tồi... Cuối cùng, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai tay ôm ngực đối ban công bên kia rống lên: "Trình Gia Lập! Anh nhìn chằm chằm vào ngực của người ta làm gì!"

Ngày hôn lễ này, Xuân Hỉ mặc một bộ váy màu hồng nhạt tương đối bảo thủ, mái tóc mềm mại của cô búi lên, hai bên tùy ý để tóc rơi xuống, đứng bên cạnh cô dâu thản nhiên cười, người không biết Xuân Hỉ, chỉ cảm thấy cô gái này có chút dịu dàng động lòng người, người quen biết Xuân Hỉ đều nói cô giả bộ!

Điền Nghiên Nghiên huých nhẹ vào cô, cười nói: "Giả bộ như vậy rất giống quay về thời ngây thơ, tiếp tục giả vờ tiếp tục giả vờ! Nói không chừng cứ như thế này liền một thanh niên tài tuấn như hoàng đế coi trọng cậu, quay đầu liền nạp cậu làm quý phi!"

Xuân Hỉ tươi cười như trước, nhưng cứng ngắc giật giật môi: "Tiểu Nghiên, ai gia cũng sắp đứng không nổi, cậu còn không biết xấu hổ tổn hại mình như vậy! Mình không nên tin cậu, làm cái gì mà phù dâu a, sửa sang thành một tiểu thư tiếp khách! Ai gia về sau tuyệt đối sẽ không kết hôn! Rất bị tội!"

"Này đếu không nhấc lên được a? Tiếp theo còn phải kính rượu đấy!" Điền Nghiên Nghiên không cho là đúng.

Tươi cười trên mặt Xuân Hỉ rốt cục cũng biến mất, hung tợn nói: "Về sau mình kết hôn, xem mình làm thịt cậu bằng một cái bao đỏ thẫm (tiền mừng)!"

"Cậu vừa rồi không phải nói về sau tuyệt đối không kết hôn sao?"

"..."

Hôn lễ bắt đầu, cô dâu Nguyễn San San để cho Xuân Hỉ ở trong phòng nghỉ một lát. Xuân Hỉ cũng không chối từ, cởi giày cao gót nâng chân ngồi ở trên sô pha xoa xoa chân.

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Xuân Hỉ còn chưa kịp đem chân bỏ xuống, cửa đã bị mở ra .

Vừa vào là một người đàn ông, hay là bộ dáng không khác đàn ông là mấy.

Xuân Hỉ ngây ngẩn cả người, bàn tay còn nắm chân, lúng ta lúng túng hỏi: "Xin hỏi anh tìm ai?"

"Tôi tìm Tạ Kiến Đông."

Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, Tạ Kiến Đông là ai?

Người nọ cười cười, nhìn Xuân Hỉ còn nói: "Tôi tìm phù rể."

"A, phù rể à, anh ta chắc là ở trong phòng tiệc bên ngoài. Tìm không thấy anh phải đi tìm chú rể, phù rể khẳng định ở bên cạnh chú rể." Xuân Hỉ nói, vừa nói còn không quên một bên xoa xoa chân.

Người nọ tựa hồ thấy hứng thú, buồn cười hỏi: "Vậy còn cô? Cô là làm cái gì?"

Xuân Hỉ chỉ chỉ chính mình: "Tôi à? Tôi là phù dâu."

"Phù dâu sao không ở bên cạnh cô dâu?"

Xuân Hỉ cười hắc hắc, "Tôi lười biếng, nghỉ ngơi một chút."

Người nọ cũng nở nụ cười theo, "Trước cám ơn cô, tôi đi tìm phù rể, chúng ta gặp lại sau."

Gặp lại sau? Gặp cái gì? Bọn họ quen biết sao? Xuân Hỉ thay đổi một chân khác, tiếp tục xoa xoa. Có điều bộ dạng của người nọ cô rất thích, ánh mắt ra ánh mắt, cái mũi ra cái mũi.

Hôn lễ chấm dứt, bắt đầu tiệc tối, Xuân Hỉ tùy tiện ăn một chút liền đi theo cô dâu đi ra ngoài kính rượu. Xuân Hỉ nhìn mấy chục bàn phô trương, nhất thời cảm thấy chân có điểm muốn xỉu.

Chú rể nói: "Rượu này đều đã đổi thành nước, thỉnh thoảng uống chầm chậm một chút giống như rượu là được rồi, đợi Điền Nghiên Nghiên quay lại đổi cho cô."

Xuân Hỉ cái hiểu cái không gật gật đầu.

Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới trường hợp sẽ dần dần không khống chế được. Có thể xuất hiện hiện tượng phù dâu đoạt rượu của cô dâu, chỉ sợ cũng chỉ có trận hôn lễ này đi.

Khi đến bàn chúc rượu của bạn bè chú rể, Xuân Hỉ uống đang hưng phấn, khuôn mặt đỏ bừng. Cô nâng ly di chuyển, ‘Phanh’ nâng ly hướng lên trên bàn, giơ cái chén khí thế mênh mông nói: "Cảm tạ đã quá bước đên hôn lễ của chúng tôi! Có cái gì muốn nói với bọn họ? Nói cho tôi nghe! Tôi nhất định sẽ nhớ rõ nói lại!"

Cô dâu Nguyễn San San đoạt cái ly của cô ngửa đầu rầm rầm uống, đứng đều đứng không vững vui tươi hớn hở nói: "Cám ơn các vị! Cám ơn lời chúc phúc của mọi người! Tôi sẽ theo ông xã của mình hạnh phúc ... Đến vĩnh viễn..."

Nói xong Nguyễn San San liền ôm chầm lấy cổ Xuân Hỉ, ở trên mặt cô hôn một cái. Xuân Hỉ sờ sờ mặt, lắc lư đẩy Nguyễn San San, mắng câu: "Ma quỷ!"

Mọi người ở đây kinh ngạc nhìn này hai cô gái này, chú rể vội vàng ngăn các cô. Một người đàn ông thuận tay đỡ Xuân Hỉ lung lay sắp đổ, lúc này Điền Nghiên Nghiên cũng chạy tới.

Điền Nghiên Nghiên ôm trán, đâm đâm vào đầu Xuân Hỉ: "Cậu sao có thể đem mình trở thành như vậy!"

Xuân Hỉ ha ha ngây ngô cười, đưa tay muốn ôm cô.

Điền Nghiên Nghiên đẩy bàn tay đang làm loạn của cô, nói: "Làm trò! Cậu đi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi, mình đã gọi cho Trình Gia Lập tới đón cậu... Này! Cậu có nghe được không a?"

Xuân Hỉ gật gật đầu, khuỷu tay tuyết trắng lại muốn bám vào Điền Nghiên Nghiên: "Gia Lập a? Gia Lập tốt... Gia Lập rất ngoan ..."

Điền Nghiên Nghiên ghét bỏ vất bỏ tay của cô, sau đó nói với người đàn ông đỡ lấy Xuân Hỉ nói: "Kia... anh đó, phiền toái anh giúp tôi đưa cô ấy đến phòng nghỉ, cám ơn anh."

Người đàn ông đem Xuân Hỉ đỡ đến phòng nghỉ, tìm cái khăn lau mặt cho cô. Xuân Hỉ say khướt nắm chặt lấy quần áo của người đàn ông không bỏ: "Chúng ta có phải đã gặp nhau hay không a? Tôi nhìn anh thấy quen biết ..."

Người đàn ông cười cười: "Vừa rồi tại đây chúng ta có gặp qua, cái người tìm gặp phù rể."

Xuân Hỉ bừng tỉnh đại ngộ: "A... Là anh à... Không biết!"

Người đàn ông sờ sờ khuôn mặt bị đỏ ửng che kín của cô, cảm thấy buồn cười, anh nói: "Vậy hiện tại giới thiệu một chút là được rồi, xin chào, tôi gọi là Hứa Ninh, đồng nghiệp của chú rể.”

Xuân Hỉ nghiêm trang nói: "Xin chào, tôi gọi là Cố Xuân Hỉ, tôi cùng cô dâu một xu quan hệ đều không có!"

Hứa Ninh thay Xuân Hỉ lau mặt xong, Xuân Hỉ lại bắt đầu không an ổn, kéo theo váy, bước chân đi, khắp nơi tìm rượu uống. Hứa Ninh lôi kéo cô không cho cô chạy loạn, nhưng mà chân Xuân Hỉ lại muốn đi ra ngoài. Hứa Ninh dùng một chút lực đem Xuân Hỉ đặt tại trên tường, nhìn xuống cô.

Xuân Hỉ chỉ ngây ngốc nhìn anh, làn da mềm mại tinh tế kiều diễm ướt át, lồng ngực phập phồng, hơi thở đầy mùi rượu.

Hứa Ninh tâm thần rung động, đỡ lấy mặt của cô, cúi đầu muốn hôn xuống.

Bỗng nhiên —— có người ở phía sau anh mạnh mẽ cắt đứt.

"Cố Xuân Hỉ!"

Hứa Ninh cứng đờ, buông Xuân Hỉ ra quay đầu nhìn lại, một người đàn ông cao ngất mặc áo sơmi ô vuông sắc mặt lộ vẻ lo lắng nhìn bọn họ.

Người đàn ông đi tới đem Xuân Hỉ kéo đến trong lòng mình, Xuân Hỉ cười khanh khách hô câu: "Gia Lập."

Gia Lập tùy ý để Xuân Hỉ ngã vào trước ngực của mình, anh đỡ lấy thắt lưng của cô, nói với Hứa Ninh: "Phiền toái anh chiếu cố cô ấy." Lời nói khách khí, nhưng trên mặt Gia Lập không có ý cười chút nào.

Anh kéo Xuân Hỉ đi ra ngoài, Xuân Hỉ giãy khỏi anh, hờn dỗi một câu: "Ai nha, người ta còn chưa có đi giày đâu!"

Hứa Ninh theo bên cạnh sô pha đem giày của Xuân Hỉ đến, đang muốn ngồi xổm xuống đi giày cho cô. Ai ngờ Gia Lập hơi hơi xoay người, một chút đem Xuân Hỉ vắt ngang ôm lấy đến, nhìn cũng chưa nhìn Hứa Ninh, ôm cô đi ra ngoài, còn thấp giọng ở bên tai Xuân Hỉ mắng một câu: "Say thành như vậy còn muốn tìm giày!"

Hứa Ninh nhìn bọn họ dần dần đi xa, mơ hồ nghe được Xuân Hỉ nói: "Này không phải quần áo em mua cho anh đây sao? Gia Lập anh mặc vào trông thật là đẹp!"

"Đừng cắn... Cố Xuân Hỉ! Em có phải ngứa răng hay không?"

"Gia Lập anh thật hung dữ! Em sẽ nói cho mẹ của anh, Anh khi dễ em... A! Anh đánh vào đầu em sao!"

"Em có thể im lặng một chút hay không."

"... A."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.