Trình Gia Có Hỉ

Chương 8: Anh thì biết cái gì




Xuân Hỉ nói được nhưng lại không làm được, bởi vì ngày hôm sau cô phải đi công tác ở Anh, mà cô lúc nửa đêm một chút mới bỗng nhiên nhớ tới hành lý của đều chưa có chuẩn bị. Cô nhẫn nhịn cơn buồn ngủ từ trên giường đứng lên sắp xếp hành lý, nhưng mà càng sắp xếp thì càng loạn, cô căn bản không biết ngoại trừ quần áo thì còn phải mang theo cái gì nữa.

Cô liền gọi điên thoại cho Gia Lập.

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn ở trong nhà, còn có một ít khẩn trương: "Xuân Hỉ? Làm sao vậy?"

Cô ngồi dưới đất: "Gia Lập, ngày mai em phải đi Anh công tác, em phải mang theo những cái gì?"

Gia Lập tựa hồ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, từ trên giường ngồi dậy nói: "Đồ dùng hàng ngày thì anh cũng không cần nói nhiều, hộ chiếu chứng minh thư giấy chứng nhận trăm ngàn lần không thể quên, còn có thẻ tín dụng cũng không được quên. Lại mang theo ít thuốc hạ sốt phòng chống cảm cúm, em thường xuyên đau răng, tốt nhất lại mang một hộp thuốc chống đau nhức." Anh ngừng một chút, hình như lại tự hỏi, sau đó lại nói tiếp: "Mang theo ít áo khoác, em hay sợ lạnh, thời tiết ở Anh lại không tốt."

"A, vậy cũng không có việc gì đâu." Xuân Hỉ ngồi dưới đất thay đổi tư thế, lại không cẩn thận đá vào va li hành lý.

"Đứng lên, đừng cố ngồi dưới đất." Tiếng nói của Gia Lập ôn hoà truyền đến từ trong ống nghe.

Xuân Hỉ sửng sốt, lập tức đứng lên, nhỏ giọng nói thầm một câu "Sao anh lại biết?”

"Mấy giờ bay?" Gia Lập hỏi.

"Buổi sáng mười giờ."

"Uh, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh đưa em đi."

"Anh không cần đi làm sao?"

"Anh đi muộn."

"A..." Xuân Hỉ nhìn vào trong điện thoại không tiếng động ngây ngô cười.

"Xuân Hỉ."

"Uh?"

"Nhớ mang theo từ điển."

"Vì sao?"

"Em hẳn là sẽ cần dùng đến."

"Trình Gia Lập!" Anh ta lại nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của cô!

Hét lên xong, Xuân Hỉ liền nghe thấy Gia Lập đứng ở điện thoại bên kia thấp giọng nở nụ cười. Cô nghĩ nghĩ, kia... Vẫn là nên mang theo từ điển đi.

Buổi sáng hôm sau, Gia Lập đã sớm đến gọi Xuân Hỉ rời giường. Quả nhiên, Xuân Hỉ còn chưa có rời giường. Mẹ Cố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ chỉ vào cửa phòng của Xuân Hỉ: "Gọi như thế nào cũng không đứng dậy! Lười muốn chết! Gia Lập con đi kêu nó đi, con mà đi kêu nó nhất định sẽ thức dậy."

Gia Lập khẽ đẩy cửa phòng Xuân Hỉ ra, cô gái này đang ngủ rất sâu. Cô ôm chăn, một cái chân lộ ra bên ngoài, váy ngủ bị vén lên tận đầu gối, lộ ra chân nhỏ trắng nõn bóng loáng; cô cuộn thân mình, đem mặt chôn sâu vào trong chăn, lông mi uốn cong càng tô điểm cho ánh nắng màu vàng sáng sớm, hai má trắng nõn lộ ra đỏ ửng, khuôn mặt thật là đáng yêu. Thoạt nhìn như vậy, cô trông rất giống một con mèo nhỏ lười nhác đến mức tận cùng.

Gia Lập ngồi vào bên giường cô, bất đắc dĩ nở nụ cười, anh vươn tay đến, nhẹ nhàng nắm vào cái mũi nho nhỏ của cô không cho nàng hô hấp, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây... Rốt cục, Xuân Hỉ cũng giãy dụa giật giật, đưa tay muốn gạt tay của Gia Lập ra, cau mày than thở một câu: "Em muốn chết!" Sau đó xoay người một cái, lại ngủ.

Nhẹ nhàng không được, chỉ còn cách phải mạnh tay!

Gia Lập duỗi tay ra đem cô từ trên giường lập tức vất trên mặt đất, "Đếm ba tiếng, lập tức đứng lên, bằng không một tháng không cho phép đi nhờ xe của anh! Một! Hai! Ba..."

Xuân Hỉ giật mình một cái rồi đứng lên, đứng quá nhanh, làm cho cô bỗng nhiên có một chút choáng váng chút nữa thì té ngã. Gia Lập tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cánh tay của cô làm cho cô đứng vững, cô thuận thế đổ thân thể dựa vào trên bả vai Gia Lập, hai tay hoàn toàn ôm thắt lưng của anh: "Đầu choáng váng choáng váng, để cho em dựa vào một chút."

Thân thể mềm mại cuốn lấy Gia Lập, anh hơi cương lên một chút, nâng tay muốn đẩy cô ta, tay vừa giơ lên một nửa, một con chim khách bay tới đậu trên máng nước ngoài cửa sổ, ríu ra ríu rít kêu to, tò mò hướng trong phòng thăm. Anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi đưa tay thả xuống dưới.

Không biết qua bao lâu, lúc mẹ Cố vào vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, kinh ngạc ngây ngẩn cả người, trong mắt không che giấu được sự vui mừng. Gia Lập ở phía sau không dấu vết đẩy Xuân Hỉ ra: "Đi rửa mặt đánh răng, thời gian không còn sớm."

Ăn xong điểm tâm, Gia Lập giúp Xuân Hỉ kiểm tra hành lý một chút, sau đó lái xe đưa cô ra sân bay.

Xuân Hỉ dùng một đôi mắt sưng đỏ chia tay với Gia Lập: "Gia Lập gặp lại nhé, lúc em trở về anh có thể ra đón em không? Không đúng! Anh phải ra đón em!"

Đêm qua ngủ trễ, bộ dạng của cô xác thực là rất tiều tuỵ, không biết còn tưởng rằng bọn họ là đôi tình nhân có tình yêu hết sức cuồng nhiệt phải xa cách, đôi mắt cô gái đều khóc sưng lên.

Gia Lập nhịn không được xoa xoa đầu cô nói: "Ừ, sẽ đến đón em. Nhớ kỹ đến Anh phải gọi điện thoại cho anh, em không biết đường, đừng làm cho anh lo lắng, nếu không ngoan ngoãn ở khách sạn, thì cùng đồng nghiệp đi ra ngoài, không được đi một mình. Ăn ít đồ ăn có mỡ một chút, đỡ cho em không quen với khí hậu..."

Gia Lập còn không chưa có dặn xong, Xuân Hỉ liền không kiên nhẫn đánh gãy lời của anh: "Ông cụ non! Em cũng không phải là con gái của anh, thật sự là không dứt! Em đều biết nói gì! Mỗi lần xa nhà đều phải nói một lần, anh không cảm thấy phiền sao a."

"Ừ. Tự mình nên chú ý một chút. Anh đi đây." Gia Lập nhìn cô gật gật đầu bước đi.

"Chờ một chút! Anh muốn quà gì? Em mua cho anh!" Xuân Hỉ gọi lại Anh ta.

Gia Lập quay đầu nói: "Không cần qùa tặng, em đừng đem bản thân mình quăng đi đâu là được rồi!"

Xuân Hỉ bĩu môi, lúc này có người bỗng nhiên vỗ xuống vai của cô, cô vừa quay đầu lại liền thấy được Chu Thiến Văn.

"A, kia không phải người yêu của cậu sao!" Chu Thiến Văn trêu ghẹo, hất cằm về phía phương hướng của Gia Lập rời đi.

Xuân Hỉ lười cùng cô bình luận vè Gia Lập, nhưng thật ra tò mò hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

"Ngày hôm qua Lâm Thời bị quản lí kêu kém nên loại ra! Mình cũng không biết, vốn cũng chỉ có quản lí cùng ông chủ hơn nữa là cậu được đi Anh, có thêm mình để làm gì chứ? Mình một chút chuẩn bị đều không có! Mình nói visa cái gì mình cũng đều không có cậu đoán xem quản lí nói như thế nào? Cô ta nói visa của mình lần trước đi Anh vẫn còn chưa tới hạn! Cô ta ngay cả cái này cũng đều biết, cái này không phải gọi là tạm thời sao? Đơn giản chính là mưu tính trước! Khiến cho mình cả một buổi tối cũng không ngủ ngon, sáng sớm còn phải đến công ty đi lấy visa!" Chu Thiến Văn nói.

"A, vậy sao cậu lại đến một mình? Quản lí cùng ông chủ đâu?" Xuân Hỉ hỏi, còn hướng đại sảnh phía sau nhìn.

Chu Thiến Văn thần bí nói: "Quản lí tối hôm qua lúc điện thoại của mình cũng đã ở Anh quốc, hơn nữa còn là đi cùng ông chủ."

Xuân Hỉ trừng mắt nhìn: "Cho nên, ý của cậu là...?"

Chu Thiến Văn giảo hoạt nở nụ cười hai tiếng: "Cậu biết!"

"..." Cô biết cái gì?

Mười ba giờ sau, lúc Xuân Hỉ cùng Chu Thiến Văn đến Anh, nơi này lúc đấy đang sập tối, không khéo chính là vừa có mưa phùn, nên nhiệt độ trong không khí so với trong nước lạnh hơn một chút, các cô gọi taxi thẳng đến khách sạn.

Xuân Hỉ rửa mặt một chút, từ trong phòng tắm đi ra, khí hậu ẩm ướt làm cho cô nhất thời không thể thích ứng, liên tục hắt xì vài cái. Cô sờ sờ cái mũi, nói thầm: "Ai đang nhắc đến mình vậy?"

Cô đang lau tóc, bỗng nhiên nhớ tới chưa có điện thoai cho Gia Lập, vì thế vui vui vẻ vẻ bấm số gọi cho Gia Lập. Cô đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống đường cái, chung quanh dấu hiệu đều là tiếng Anh, người đi đường cũng đều là tóc vàng mắt xanh, Xuân Hỉ bỗng nhiên cảm thấy thật thần kỳ, mười mấy giờ trước cô còn đang ở nhà mình trên giường vù vù ngủ, mà hiện tại, cô đang đứng ở trong góc phòng ở nơi khác của địa cầu, nhìn ra xa thế giới này không giống nhau này.

Cô thật sự một mình ở nơi đất khách quê người.

Điện thoại vang hồi lâu mới kết nối được, Xuân Hỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm sàn sạt, sau đó, mới nghe thấy một chút giọng nói của Gia Lập. Cô vỗ đầu, nàng tự nhiên quên sai giờ! Lúc này trong nước vẫn là nửa đêm, Gia Lập vẫn còn đang ngủ đâu!

"Tới rồi?" Gia Lập hỏi, trong thanh âm lộ ra vẻ mỏi mệt dày đặc.

Xuân Hỉ thật cảm thấy xấu hổ, liên tục hai đêm liền cô đều không tự giác đã quấy rầy đến giấc ngủ của anh, cô biết, giấc ngủ đối với Gia Lập mà nói là cực kỳ quý giá, bởi vì công việc của anh, anh thường ngủ không được an ổn.

"Tới rồi, không có việc gì, chỉ là muốn nói với anh một tiếng em đến rồi. Vậy anh mau ngủ đi, em không quấy rầy anh nữa." Xuân Hỉ nhu nhu nói.

"Không vội, nói chuyện một lát đi." Gia Lập tựa hồ có tinh thần một chút, "Vẫn chưa quen sao? Thời tiết thế nào?"

"Thời tiết không tốt, trời mưa, còn hơi lạnh." Ngoài cửa sổ tiếng mưa tích tí tách rơi ở trên cửa sổ, Chu Thiến Văn ở phòng tắm tắm rửa, toàn bộ trong phòng chỉ có một mình Xuân Hỉ, lúc này thực sự yên tĩnh.

"Ừ, mặc nhiều quần áo một chút. Ăn cơm chưa?"

"Còn chưa ăn, chờ đồng nghiệp đi tắm rửa xong chúng em sẽ đi."

"Lúc đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, đừng giống như cô gái thôn quê nhìn chung quanh."

"Anh có phải cảm thấy em vẫn còn là đứa nhỏ phải không?"

Điện thoại bên kia tạm dừng một lát, mới nói: "Ở trong mắt anh em vẫn là đứa nhỏ chưa có lớn lên."

Xuân Hỉ ngón tay quấn quanh tóc, có chút bất mãn: "Em không phải là đứa nhỏ, em sẽ tự chăm sóc được bản thân mình, anh phải thay đổi tư tưởng cổ hủ của anh đi, đừng tưởng rằng em ngốc ngếch, em cái gì đều biết."

Gia Lập có hứng thú hỏi: "Tốt lắm, em nói một chút xem em biết những gì nào?"

Xuân Hỉ nghĩ nghĩ nói: "Ví dụ như quản lý cùng ông chủ của chúng em có khả năng có gian tình!"

Đương nhiên, Xuân Hỉ trì độn như vậy làm sao có thể nhìn ra được cái này. Đó là do buôn chuyện ở trên máy bay Chu Thiếu Văn nói với cô. Cô lại nghĩ nghĩ nói: "Còn có, từ lúc anh xin cho em đến công ty này làm, rất nhiều người đều khinh thường em, chán ghét em, giả bộ cười với em." Ví dụ như, Chu Thiến Văn.

Gia Lập không nói chuyện.

Xuân Hỉ nói tiếp: "Em còn biết, Gia Lập anh nhiều năm như vậy cũng chưa đứng đắn kết giao với một người bạn gái, là vì trong lòng có một người."

"Không có, em đừng suy nghĩ nhiều." lần này Gia Lập lại trả lời rất nhanh.

"..." Được rồi, Anh ta nói không có thì không có.

Thật lâu sau, bọn họ cũng chưa nói nữa.

"Chúng ta nói chuyện đường dài không tiện, cơm nước xong hãy ngủ một giấc thật tốt, ngày mai còn phải công tác, như vậy sẽ không bị người khác khinh thường." Gia Lập đánh vỡ trầm tĩnh nói

“A... Sao không nói? Gia Lập, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Xuân Hỉ ngắt điện thoại, đúng lúc Chu Thiến Văn cũng tắm rửa xong đi ra, các cô đi ra cửa ăn bữa tối, mà ở thành phố B Gia Lập cũng đã mất ngủ.

Anh suy nghĩ, lúc trước đem cô đến an bài ở công ty của bạn có lẽ là quyết định sai lầm, cô nói đồng nghiệp ở công ty khinh thường cô, chán ghét cô, giọng nói lộ vẻ không để ý, nhưng anh biết, cô đang sợ hãi bi thương, lừa chính mình lừa người khác coi việc đó như việc nhỏ mây bay, trên thực tế, trong lòng cô chú ý nhất việc này đó.

Cô càng chẳng hề để ý, càng sợ hãi bị thương.

Anh vẫn coi cô như đứa nhỏ, vì cô lót con đường phía trước thật tốt, nhìn cô trưởng thành, đó là việc làm của anh mỗi thời mỗi khắc nhiều năm như vậy. Về sau, anh có khả năng còn có thể giúp cô lựa chọn bạn trai, nhìn cô gả đi, làm vợ người ta, làm mẹ người...

Ngày dài như vậy, anh một khắc cũng không cảm thấy Xuân Hỉ sẽ biến mất ở trong cuộc đời của anh. Nghĩ đến đây, anh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, Xuân Hỉ sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ thuộc về một một người đàn ông khác, cũng sẽ dần dần biến mất ở trong cuộc đời của anh.

Anh nhẹ nhàng thở dài, thật là có cảm giác giống như ông bố gả đi con gái, không thể nào dễ chịu cả.

-

Ngày hôm sau, Xuân Hỉ, Chu Thiến Văn, cùng với Triệu quản lý của các cô và Trần tổng giám đốc công ty đang đi thăm công ty dược liệu ở Luân Đôn, đối phương có ý định cùng với công ty của Xuân Hỉ hợp tác lâu dài, nhập khẩu thuốc đông y cao cấp nhất trong nước.

Đi thăm xong, Xuân Hỉ cùng Chu Thiến văn đi trước trở về khách sạn chuẩn bị hợp phiên dịch hợp đồng đơn đặt hàng liên quan, Triệu quản lí cùng Trần tổng giám đốc lưu lại cùng đối phương nói chuyện hợp đồng. Buổi chiều, điều kiện nói chuyện đã xong, hợp đồng hoàn thành, đối phương ngay tại chỗ liền đặt hàng một đám thuốc Đông y. Xuân Hỉ cùng Chu Thiến Văn liền tiến hành xử lý hàng loạt công việc phiên dịch, cùng với các hạng mục công việc.

Đợi cho bọn họ xử lý xong đơn đặt hàng lớn này, đã là ba ngày tính từ ngày đến. Máy bay về nước đã đặt ở ngày hôm sau, cái này có nghĩa là các cô chỉ có thời gian một ngày để đi dạo ở Luân Đôn. Hai vị lãnh đạo đã sớm không thấy bóng dáng, còn lại Xuân Hỉ cùng Chu Thiến Văn, các cô quyết định đi shopping.

Xuân Hỉ mua cho mẹ cô cùng mẹ Trình một bộ mỹ phẩm dưỡng da của Estee Lauder, mua cho ba cô và ba Trình một chai rượu BATEAU màu hồng, lại mua cho Điền Nghiên Nghiên một lọ nước hoa Dior. Lúc các cô đi dạo đến Burberry, Xuân Hỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng chiếc áo sơ mi ô vuông mặc trên người mẫu nam, cô cảm thấy bộ quần áo kia nên mặc ở trên người của Gia Lập.

Khi thu thập hành lý, Xuân Hỉ đem cái áo sơ mi ô vuông kia đặt ở đáy hòm, sau đó đem quần áo của chính mình từng chiếc từng chiếc để lên trên. Sắp xếp xong, cô ngồi ở trên thảm, ôm chân suy nghĩ trong chốc lát, lại đem cái áo sơmi kia mang ra, lấy ra tay ngắm nửa ngày, cuối cùng đơn giản mặc nó vào trên chính người mình, nhìn vào trong gương một hồi lâu, đùa nghịch làm dáng các kiểu, tưởng tượng hiệu quả khi thấy quần áo này xuất hiện trên người của Gia Lập.

Cô hắc hắc ngây ngô cười, Gia Lập mặc cái áo sơ mi này, khẳng định còn đẹp trai hơn so với diễn viên Hàn Quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.