Gia Lập giúp Điền Nghiên Nghiên kiểm tra một chút, may mắn chỉ bị trầy da rất nhỏ. Đoàn người trở về đại bản doanh ‘Đạo tặc’, người phụ trách đội còn trêu ghẹo: "A, chết cũng không ít, song có lẽ cũng không tệ lắm, còn biết mang tù binh trở về."
Xuân Hỉ không có tâm tình nói đùa, hỏi: "Có hộp cấp cứu không? Chúng ta có người bị thương."
Người phụ trách đội sửng sốt, nhất thời không cười, nghĩ đến tình huống thực sự nghiêm trọng, nhanh chóng đưa bọn họ đến phòng y tế. Điền Nghiên Nghiên bụm mặt, hô: "Ngài đừng làm vẻ mặt đau khổ thế nha, không nghiêm trọng, không chết được!"
Gia Lập đơn giản xử lý miệng vết thương một chút cho Điền Nghiên Nghiên, mới phát hiện Tiếu Hàm một thân không nói gì đứng ở một bên, khó có được im lặng, im lặng không bình thường.
Xuân Hỉ chạy tới hỏi Tiếu Hàm: "Đả thương Điền Nghiên Nghiên là ai a? Sao lại cũng không đến nói lời xin lỗi!"
Tiếu Hàm nói: "Dương Diệu."
"A?" Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, Dương Diệu đả thương Điền Nghiên Nghiên sau đó đã không thấy tăm hơi, Tiếu Hàm thì bộ dáng như mất hồn mất vía, rốt cuộc làm sao vậy?
Gia Lập nhìn hắn ta một cái, âm thầm lắc đầu. Mỗi một lần Tiếu Hàm tự chủ trương thiết lập kế hoạch sẽ nhận lấy thất bại, cũng may kết cục cũng không tính là quá tồi tệ, cho nên, Gia Lập tuyệt đối không thèm lo lắng cho hắn ta.
Anh kéo Xuân Hỉ đến bên người, cầm tay cô, xoa nhẹ thuốc lên miệng vết thương của cô, "Còn có đau hay không?"
"Đau!" Xuân Hỉ chu miệng, cố gắng làm ra vẻ mặt điềm đạm, đáng yêu: "Em đau sắp chết".
Điền Nghiên Nghiên xuy một tiếng: "Ai ai, thật không biết xấu hổ! Hai người đúng là rất buồn nôn!"
"Mặt bị thương còn nói nhiều như vậy!" Xuân Hỉ ôm cánh tay Gia Lập, vẻ mặt ngọt ngào, không cho là đúng.
Thẩm Y Đình nhìn bọn họ thản nhiên mà cười.
Bọn họ trở lại khu nghỉ ngơi, thay đổi quần áo, chờ đợi chiến sự chấm dứt. Trong chốc lát, Dương Diệu liền từ thông đạo của ‘Cảnh sát’ đi ra. Cô đi đến trước mặt Điền Nghiên Nghiên, thật hối lỗi, nhẹ cười: "Rất xin lỗi nha, tôi hại cô bị thương."
Điền Nghiên Nghiên lắc đầu: "Không có việc gì, không có việc gì, da tôi rất dày, không sợ!"
Tiếu Hàm vừa nhìn thấy Dương Diệu liền giật mình, anh bước qua, suy nghĩ muốn gọi cô lại, nhưng mà Dương Diệu làm như không nhìn thấy anh, để lại một câu với Điền Nghiên Nghiên "Tôi đi thay quần áo", dường như có liếc thoáng qua Tiếu Hàm.
Thẩm Y Đình che miệng cười cười, nhìn mặt Tiếu Hàm, thấp giọng tiến đến bên tai Gia Lập nói: "Bạn của anh cũng thật ngốc!"
Gia Lập tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu.
Xuân Hỉ bỗng nhiên lại gần đây hỏi: "Hai người đang nói cái gì?"
Thẩm Y Đình nhún vai: "Không có gì."
Xuân Hỉ nhìn nhìn Gia Lập lại nhìn nhìn Thẩm Y Đình, tươi cười phai nhạt ba phần, cô cong cong môi, nhưng vẫn còn trầm mặc.
…..
Dã ngoại CS, đội ‘Cảnh sát’ đã giành thắng lợi dựa theo số lượng người bị chết, vừa vặn đến thời gian cơm trưa, đoàn người ở phía sau núi ăn đồ nướng. Hội sở CS cung cấp toàn bộ công cụ cùng với đồ ăn, nhóm nam theo hội sở vận chuyển đến đủ loại kiểu dáng mỹ thực cùng ẩm phẩm, nhóm nữ bắt đầu bố trí khu nấu nướng.
Gia Lập cùng Tiếu Hàm ngồi ở trong góc nhóm lửa, Tiếu Hàm vẫn bị vây trong trạng thái rơi tự do, còn thường xuyên quay đầu tìm kiếm Dương Diệu, Gia Lập theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, nhìn đến Xuân Hỉ giơ cái xiên xiên bắp vào, đang đuổi theo Điền Nghiên Nghiên chạy, vừa chạy còn vừa đem Thẩm Y Đình làm lá chắn, xô xô đẩy đẩy cô ta.
Đối với loại xiếc trẻ con này, Gia Lập không khỏi mím môi cười cười, quay đầu tiếp tục nhóm lửa, nói: “Cậu muốn theo đuổi con gái tốt nhất phải tìm một chỗ có hai người, thổ lộ cũng sẽ không xấu hổ. Lúc này nhiều người như vậy, còn dưới tình huống này cậu lại chọc tới Dương Diệu, huynh đệ, tự giải quyết cho tốt đi."
Tiếu Hàm thở dài: "Cậu lại biết?"
"Cậu đã quay đầu nhìn Dương Diệu rất lâu, lại tiếp tục nữa mình sợ cổ của cậu sẽ bị gãy mất!"
"Hoàn toàn ngược lại với kế hoạch của mình, mình vốn nghĩ đợi đến lúc nướng đồ ăn trước mặt mọi người sẽ thổ lộ, con gái da mặt mỏng, hơn nữa, mình có thể cảm giác được Dương Diệu đối với mình cũng có chút ý tứ, cho nên khẳng định sẽ thành." Tiếu Hàm buồn bã nói.
"Cho nên …. cậu gọi Điền Nghiên Nghiên tới là có ý tứ gì?"
"Thử." Tiếu Hàm nói, "Mình chỉ là muốn thử xem bộ dáng ghen không được tự nhiên của Dương Diệu."
Gia Lập lắc đầu: "Mình nghĩ đây chính là sách lược sai lầm nhất!"
"Vậy còn cậu? Biết rõ Xuân Hỉ không thích Y Đình kia, cậu còn mang cô ta đến đây." Tiếu Hàm phản bác.
"Mình cùng Y Đình lại không có gì, huống hồ quan hệ của các cô ấy cũng không tệ như vậy." Gia Lập nói: "Được rồi, lửa đã tương đối mạnh rồi."
Mọi người đều nói Xuân Hỉ nướng cánh gà độc nhất vô nhị quả thực không sai, vì thế, Xuân Hỉ xung phong nhận việc nướng cánh gà cho mọi người, đốm lửa bùm bùm cháy, Thẩm Y Đình và Gia Lập liên tục trò chuyện, thật giống như mới trước đây, hai người bọn họ chỉ cần vừa nói, thì sẽ quên mất Xuân Hỉ.
Có một lần Gia Lập cùng Thẩm Y Đình đi đón Xuân Hỉ tan học, dọc theo đường đi hai người một khắc cũng không nhàn rỗi nói chuyện phiếm, chờ bọn họ đi đến dưới lầu nhà cô mới phát hiện không thấy Xuân Hỉ. Bọn họ quay trở lại tìm thật lâu, thẳng đến tối mới chuẩn bị về báo cáo với người lớn, mới phát hiện Xuân Hỉ đã sớm trở về nhà. Thì ra cô nàng một mình đi một con đường khác về nhà. Xuân Hỉ rất tức giận, nếu nhỡ cô thực sự bị người xấu mang đi làm sao bây giờ?
Nghĩ nghĩ, Xuân Hỉ không chú ý tới cánh gà dưới tay đã cháy, tản mát ra từng mùi khét mới làm cho cô thấy giật mình. Cô hít sâu một hơi vứt bỏ cánh gà, một lần nữa nướng.
Phía sau di động Thẩm Y Đình vang lên, cô yên lặng đi đến một bên nhận điện thoại, Gia Lập lúc này mới quay đầu nhìn xem Xuân Hỉ nướng thế nào. Ánh mắt anh nhìn thoáng qua cánh gà bị nướng cháy, không khỏi mím môi.
"Đừng nướng nữa." Gia Lập để sát vào chút, ở bên tai Xuân Hỉ nói.
Xuân Hỉ hơi hơi sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền động vào cằm Gia Lập. Cô nâng bàn tay bóng nhẫy muốn sờ lên lại bị Gia Lập bắt được, anh rút tờ giấy ăn giúp cô lau khô bàn tay đã bị dính dầu mỡ, nói: "Việc nặng để lại cho bọn họ, anh mang em đi đến một chỗ."
Xuân Hỉ tùy ý cho anh nắm, được anh đưa đến hồ nước phía sau núi. Trong núi rừng yên tĩnh, có vẻ cách đó không xa tiếng nước chảy róc rách càng thêm êm tai. Xa xa dãy núi màu xanh liên tiếp nhau che giấu ở bên trong mây mù, trên mặt hồ mấy con chim nhỏ đang lướt qua, líu ríu. Mùi hoa cỏ xông vào mũi làm cho tâm tình Xuân Hỉ tốt lên không ít.
"Anh làm sao mà biết nơi này?" Xuân Hỉ hỏi.
Gia Lập cười cười, "Trước kia lúc học trung học, đã cùng bạn học tới đây. Mùa hè, vài bạn học nam hay hẹn nhau tới nơi này bơi lội, so với bể bơi thì đã hơn. Nước rất mát, lại sạch sẽ."
Xuân Hỉ muốn đưa tay nghịch nước, nhảy đến trên tảng đá bên hồ, ngồi xổm xuống cho một tay vào trong nước, nước lạnh như băng, trong suốt theo khe hở chảy ra, rất là thoải mái. Từng trận gió nhẹ phất quá, làm cho cô vui vẻ thoải mái, tâm thần khí định.
Bên kia hồ hình như có người đang nói chuyện, Xuân Hỉ ló đầu ra nhìn, hoá ra là Thẩm Y Đình. Sắc mặt cô ta hình như không tốt lắm, thấp giọng nói cái gì đó với điện thoại, có chút ẩn nhẫn, cuối cùng, cô phẫn nộ ném điện thoại vào trong hồ, mặt hồ thoáng chốc tạo nên từng gợn sóng. Cô thất thần đứng ở đàng kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Xuân Hỉ đứng lên, ê ẩm nói: "Y Đình nhà anh tâm tình không tốt, muốn đi an ủi một chút hay không?"
Gia Lập bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy cô, cánh tay xuyên qua nách của cô xuống dưới trước bụng của cô, cầm hai tay của cô, cằm đụng vào đầu vai của cô, hơi hơi nghiêng đầu, liền hôn lên bên tai của cô: "Chuyện của người khác anh quản nhiều như vậy làm cái gì?"
Xuân Hỉ tránh ra không cho anh hôn: "Anh không cần nói vậy với em, em biết anh từ nhỏ đã thích Y Đình, cảm thấy em rất đáng ghét!"
Gia Lập đưa cánh tay buộc chặt, cúi đầu ngậm vành tai của cô, chọc Xuân Hỉ khẽ rên lên một tiếng: "Vùng hoang vu dã ngoại anh muốn làm cái gì!"
Anh cười rộ lên, buông cô ra nhún vai: "Không làm gì."
Xuân Hỉ cảm thấy anh đang muốn đùa giỡn với cô, ngồi xổm xuống cho tay vào trong nước hắt về phía Gia Lập. Gia Lập không hề chuẩn bị, vừa vặn bị hắt, quần áo ẩm ướt non nửa, Xuân Hỉ chống eo cười ha ha.
Thẩm Y Đình ở bên hồ ngây người một lúc rồi cũng lập tức quay về, gặp phải Gia Lập cùng Xuân Hỉ đang trở về. Thẩm Y Đình cười cười với bọn họ, liền một mình đi ở phía trước, trầm mặc.
Bọn họ vừa trở lại khu dùng cơm, liền thấy Dương Diệu đang chạy chậm cầm thắt lưng trong tay đi đến trước mặt Tiếu Hàm, khuôn mặt tươi cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Mọi người bị một màn này làm cho giật mình, Xuân Hỉ nhỏ giọng hỏi Gia Lập: "Hôm nay là sinh nhật Tiếu Hàm?"
Gia Lập còn chưa trả lời, đã có đồng nghiệp mở miệng: "Mỹ nữ, em có phải lầm hay không? Hôm nay không phải sinh nhật Tiếu Hàm."
Dương Diệu đang tươi cười tức thì cứng đờ, cô cười gượng hai tiếng, thấp giọng nói: "A, thật không? Có thể là tôi lầm."
Nói xong, cô đem lễ vật đưa cho Tiếu Hàm, xoay người bước đi.
Thẩm Y Đình bỗng nhiên tiến lên chặn đứng Dương Diệu, cười nói: "Tiếu Hàm, anh có phải nói với con gái nhà người ta là hôm nay sinh nhật anh không, lừa cô ấy đến đây sao?"
Tiếu Hàm đã muốn cười không nổi, ngây ngốc, không nói chuyện.
Thẩm Y Đình lại chọc: "Anh có phải đối với người ta có ý tứ hay không đây?"
Dương Diệu nghe thấy vậy tránh ra khỏi Thẩm Y Đình, đầu cũng không quay lại bỏ chạy. Tiếu Hàm đi theo liền đuổi theo sau.
Thẩm Y Đình quay đầu thấy Xuân Hỉ đang kinh ngạc nhìn cô, thè thè lưỡi: "Loại chuyện này tốt nhất nói mở, bằng không hiểu lầm lớn hơn nữa."
Dương Diệu một mạch chạy về hội sở, ánh mắt đã sớm ươn ướt, cô cảm thấy thật khó xử, cảm thấy khổ sở, trong lòng đều hỗn loạn. Cô chưa từng nghĩ tới chính mình cũng có thời điểm thảm như vậy, cô luôn luôn lạc quan, sáng sủa, tự tin, làm sao có thể vì một người nam nhân mà mất mặt đến tình trạng này?
Cô thoáng nhìn Tiếu Hàm đuổi theo lại đây, quay đầu bước đi.
Tiếu Hàm thở hổn hển bước lên một cái chắn ở trước mặt cô, "Chờ... Chờ một chút."
Dương Diệu lui từng bước về sau, thật sâu nhìn anh, sau đó, đột nhiên nhấc chân đá vào chân của anh, mắng câu: "Người xấu!"
Tiếu Hàm cố không để ý bàn chân đau đớn kịch liệt, một tay ấn Dương Diệu tại trên tường, cúi người liền hôn xuống. Anh nắm chặt hai tay của cô, khai mở môi của cô, làm nụ hôn thêm sâu sắc.
Dương Diệu gắt gao nhắm mắt lại, tránh không được anh ta, chỉ phải yên lặng thừa nhận, hốc mắt ướt át chảy ra nước mắt, chậm rãi rơi trên môi Tiếu Hàm, mang theo cảm giác mát nhè nhẹ.
Tiếu Hàm chợt cứng đờ, nhẹ nhàng buông cô ra. Anh không biết làm thế nào, ấn ấn cái trán, buồn bực muốn chết. Nhưng mà Dương Diệu khóc càng dữ dội hơn, nước mắt tí tách rơi xuống.
Tiếu Hàm cố gắng giải thích: "Thực xin lỗi, anh... Em đừng khóc nha, em đừng như vậy, anh cũng không cường bạo em, chỉ là hôn một chút mà thôi, anh rất thích em, nếu không tại sao lại hôn em? Dương Diệu, em đánh anh đi, đá anh cũng được, đừng khóc, khóc khó coi chết đi được."
Anh thử thay cô lau nước mắt, thử chậm rãi đem cô ôm vào trong ngực, thấy cô không có giãy dụa, hắc hắc cười trộm một chút, sau đó vui vẻ nói: "Làm bạn gái anh nhé, anh rất nghiêm túc."
Dương Diệu bỗng nhiên ngừng khóc, đẩy anh ra nói: "Tiếu Hàm, anh có phải cảm thấy tôi đặc biệt ngu ngốc, đặc biệt dễ bắt nạt hay không?"
Ai ngờ Tiếu Hàm gật gật đầu: "Đúng vậy."
Hốc mắt Dương Diệu lại đỏ, lúc gần như sắp rơi lệ Tiếu Hàm còn nói: "Cho nên về sau anh sẽ bảo vệ em, hồ đồ theo em, ai cũng đừng nghĩ bắt nạt em."
"Tôi thấy anh trước kia rất thích bảo vệ Xuân Hỉ!" Dương Diệu căm giận nói, Tiếu Hàm khi nào thì thích cô? Cô sao lại không biết?
Tiếu Hàm không buông tha cho một cơ hội gì đùa giỡn Dương Diệu, đến gần rồi nói: "Không phải Gia Lập không cho sao? Anh trước kia rất thích Xuân Hỉ, nhưng mà hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, người Xuân Hỉ thích lại là anh em của anh, loại tình yêu vô vọng này, còn tiếp tục giữ thì đúng là ngốc tử! Hơn nữa, Dương Diệu nhà chúng ta cũng không kém so với Xuân Hỉ, rất hiếm có nha!"
"Ai là của nhà anh? Nói lung tung!" Dương Diệu sẵng giọng, trong mắt cất giấu ý cười.
Tiếu Hàm cười hắc hắc: "Trước kia không phải, hiện tại thì phải!"
Nói xong anh nhân cơ hội bắt được tay Dương Diệu, lại một lần nữa hôn cô...
Bên này, Xuân Hỉ rầm rì thử Điền Nghiên Nghiên: "Tiểu Nghiên này, mình có một bạn học hồi tiểu học, bộ dạng phẩm hạnh cũng không tồi, ngày nào đó giới thiệu hai người quen nhau, bảo đảm so với Tiếu Hàm tốt gấp trăm lần ngàn lần!"
Điền Nghiên Nghiên không lên tiếng.
Xuân Hỉ còn nói: "Không thích a? Vậy... A đúng rồi, Gia Lập có bạn học, điều kiện cũng không tồi, so với Tiếu Hàm tốt hơn ngàn lần vạn lần..."
Điền Nghiên Nghiên đảo mắt liếc cô một cái: "Mình còn không đến mức phải gặp mặt mới có người muốn? Cậu muốn nói cái gì, nói thẳng, quanh co lòng vòng với mình không có ý nghĩa."
Xuân Hỉ há mồm, muốn nói, nhưng Điền Nghiên Nghiên chưa cho cô cơ hội, tự cổ vũ bản thân, nói: "Cho là mình khổ sở? Quá coi thường mình đi! Mình cùng Tiếu Hàm đều mới là gặp qua vài lần, có hảo cảm mà thôi, cũng không phải là không anh ta thì không lấy chồng. Nam nữ yêu đương phải thuận theo tự nhiên thôi, mình nhìn bọn họ rất xứng, rất tốt rất tốt."
"Cậu không phải là tự an ủi mình chứ?"
"Phiền muộn cũng là có một chút. Aiz, hình như người bên cạnh, độc thân chỉ có mình a..." Điền Nghiên Nghiên ngửa đầu nhìn trời bốn mươi lăm độ.
Xuân Hỉ vỗ vỗ ngực: "Yên tâm! Cậu – Điền Nghiên Nghiên còn độc thân một ngày, mình - Cố Xuân Hỉ sẽ không lập gia đình!"
Gia Lập bỗng nhiên gõ đầu cô một chút, "Em nghĩa khí cũng đừng lôi anh vào!"
Xuân Hỉ cắn cắn môi: "Hừm, em cũng chưa nói gả cho anh!"
Thẩm Y Đình nhìn bọn họ, tươi cười có chút chua xót.