Trình Gia Có Hỉ

Chương 35: Yêu ở đảo Cổ Lãng




Edit: gau5555

Beta: meott

Buổi sáng hôm sau, Xuân Hỉ bởi vì đêm trước vận động kịch liệt, làm cho toàn thân không khoẻ, không xuống giường được, bất luận Gia Lập dùng biện pháp gì dỗ cô ra ngoài ăn cơm, cô oán hận nhìn anh với ánh mắt trách móc: “Anh xuống tay thực ngoan độc!”

Gia Lập hiếm khi có được tâm tình tốt, nói đùa với cô, nói: “Hình như là em bá vương thượng cung (ý nói cưỡng gian) trước chứ?”

Vì thế Xuân Hỉ liền vô cùng xấu hổ tiến vào ổ chăn, sống chết không chịu đi ra. Chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy đi, nghĩ lại đủ loại hành động cô làm hôm qua, đã không thể dùng từ ngữ nào biểu đạt, cô đã tự động tới gần như Điền Nghiên nói, tự động xếp vào ngành sản xuất sắc nữ.

Quả nhiên say rượu là không được.

Gia Lập kéo cô từ trong chăn ra, vỗ vỗ mông của cô, nói: “Cùng lắm thì hôm nay chúng ta không đi chỗ nào, ở trong này ngây ngốc một ngày, nhưng mà cơm thì sao, chẳng lẽ muốn anh mua về cho em?”

Cô cười hắc hắc, gật đầu mạnh, ủy khuất nói: “Anh không phải em, anh không biết em hiện tại có bao nhiêu thống khổ. Căn bản là… không đi được, khó chịu, so với khó chịu còn khó chịu hơn.”

Đêm qua kích tình, mặc dù anh đã thật cẩn thận, nhưng mà vẫn không thể tránh được sau lần đầu tiên cô sẽ không khoẻ.

“Vậy rời giường đánh răng rửa mặt, anh đi mua điểm tâm về.” Anh hôn hôn hai má của cô.

Đợi cho đến khi Gia Lập trở về, Xuân Hỉ cũng không có ở trong phòng. Anh tìm một vòng, đứng ở trên hành lang nhìn xuống, phát hiện cô đang ngồi xổm ở cạnh bồn hoa trong sân, chơi đùa với con chó nhỏ. Cô nghiêng đầu, một bàn tay ôm chân, một bàn tay nắm nắm móng vuốt con chó nhỏ, sờ sờ đầu con chó nhỏ, đùa rất vui vẻ. Ánh mặt trời mới lên, ấm áp dừng ở trên đầu vai của cô, chiếu ánh sáng yếu ớt lên hai má trắng nõn tinh tế như ngọc, bóng loáng, mang theo một chút đỏ ửng, cô cười khẽ mà lại đáng yêu.

Anh gọi một tiếng: “Xuân Hỉ.”

Cô nghe thấy ngẩng đầu nhìn, nhếch miệng cười với anh, lại cúi đầu nói gì đó với con chó nhỏ, sau đó vỗ vỗ đầu nó, đứng dậy, lên lầu, thấy anh vẫn ở hành lang chờ cô, cười rất vui vẻ.

“Anh mua cái gì a?” Xuân Hỉ hỏi.

Gia Lập đóng cửa lại, bỗng nhiên nắm cổ tay cô, đem cô để lên trên cửa, cúi đầu hôn môi cô, hôn tới kịch liệt, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc. Cô có chút mờ mịt nhìn anh, ai ngờ anh chỉ nói: “Mua cháo gà.”

“A…”

Xuân Hỉ ở trong phòng lười biếng đến giữa trưa, từ cửa sổ nhìn xuống, không hề thiếu du khách đi qua, tiếng hoan hô, tiếng cười cả vùng. Tính ham chơi của cô rốt cuộc không kiềm chế nổi, thay đổi quần áo, lôi Gia Lập đang tựa vào trên giường đọc sách đứng lên, ồn ào muốn đi chơi.

Hai người gần như là không dùng đến bản đồ, đi đến chỗ nào thì tính chỗ đấy, nhìn thấy nơi nào phong cảnh đẹp một chút, bọn họ liền dừng lại chụp ảnh.

Thời điểm cơm trưa, Gia Lập cùng Xuân Hỉ gặp được một đôi vợ chồng tân hôn, sau khi nói chuyện một lát mới biết được, thì ra hai vợ chồng kia cùng ở dân túc giống bọn họ, hơn nữa càng khéo là, bọn họ cũng đều là người thành phố B. Sau cơm trưa, bốn người quyết định kết bạn đồng hành, đi thăm “Núi Nhật Quang” nổi danh một cái.

Vừa đi, chú rể mới vừa nói: “Núi Nhật quang là nơi cao nhất ở đảo Cổ Lãng, có thể từ đó nhìn phong cảnh trên đảo không sót thứ gì, tầm nhìn rộng lớn. Bây giờ đi lên núi, sau đó đi cáp treo xuống dưới, cảm giác thực sự không tồi.”

Xuân Hỉ tán thưởng: “Anh làm sao mà biết? Anh đã từng tới nơi này?”

Anh chồng gật đầu, cười thân thiện với Xuân Hỉ: “Tôi ở nơi này đã gặp cô ấy, cô ấy khi đó đang đọc sách, thời điểm đi chơi ở trên đảo bị rơi mất túi, tôi nhặt được, sau đó liền quen biết với cô ấy.”

Xuân Hỉ theo ánh mắt ‘tân lang’ nhìn về cô gái đang tự chụp cảnh vật ở phía trước, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc tươi cười, không khỏi cũng muốn cười theo.

Cô nghiêng đầu nhìn Gia Lập, lại phát hiện không thấy anh, quay đầu đi tìm, thì ra anh đi chậm, đang gọi điện thoại, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Chú rể cũng nhìn theo cô, cười hỏi: “Cô với ông xã của mình quen nhau như thế nào?”

Xuân Hỉ sửng sốt, cũng không phủ nhận Gia Lập không phải ông xã của mình mà chỉ là bạn trai, cô mỉm cười, nói: “Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, anh ấy đã ở ngay trong cuộc sống của tôi, cùng tôi lớn lên, dạy tôi rất nhiều điều, tôi thực sự đã ỷ lại anh ấy.”

Chú rể hiểu rõ gật gật đầu, “A, thanh mai trúc mã.”

Cô dâu ở phía trước thấy ông xã đang cùng Xuân Hỉ vừa nói vừa cười, đã chạy tới ôm lấy cánh tay chú rể, chỉ chỉ Gia Lập nói: “Ông xã của cô ở đâu, cô sao lại có thể bỏ anh ta một mình?”

Xuân Hỉ cũng không tức giận cô dâu ra uy, nhưng lại ra vẻ thần bí nói với cô dâu: “Ông xã của cô rất tuấn tú a, rất thú vị, nhưng tôi cảm thấy ông xã nhà tôi còn đẹp hơn.”

Cô dâu giơ giơ nắm đấm về phía Xuân Hỉ, Xuân Hỉ cười ha ha lên.

Vợ chồng hai tay nắm lại đi về phía trước, Xuân Hỉ chờ Gia Lập theo kịp. Cô hình như nghe thấy Gia Lập đang trách cứ trong điện thoại: “Mình cũng không phải đấng cứu thế, tự giải quyết cho tốt.”

Gia Lập thản nhiên chống lại ánh mắt điều tra của cô, dừng lại một chút, nhưng vẫn chưa né tránh, anh ngắt điện thoại, bàn tay nắm tay cô đi lên núi.

Xuân Hỉ vẫn chưa hỏi, hếch cằm chỉ chỉ chú rể phía trước, nói: “Có phải rất tuấn tú hay không? Rất thú vị a, em thích nhất đàn ông như vậy.”

Gia Lập thở dài: “Vậy cũng không có biện pháp.”

“Cái gì?” Xuân Hỉ không hiểu ý tứ của anh.

“Thực sự đáng tiếc, đời này hình như em cũng chỉ có thể theo anh .” Gia Lập cười.

Xuân Hỉ giật mình, ngực hơi hơi có chút đau đớn, giãn ra rồi lại co vào, thu hoạch được ngọt ngào thật lớn. Cô ôm ngực, hít vào một hơi.

Thấy cô đè lại ngực nhíu mày, anh bỗng nhiên khẩn trương lên: “Làm sao vậy?”

Cô lắc đầu, “Không làm sao, em không đi được, xương sống thắt lưng, nơi đó… Còn có chút đau.”

Gia Lập thần sắc xấu hổ, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống: “Ngồi lên.”

Xuân Hỉ rất tự giác ngồi lên lưng của anh, ôm cổ của anh, hôn ở bên tai anh, hoan hô: “Gia Lập là nam nhân tốt nhất thế giới!Namnhân tốt nhất thế giới là Gia Lập của tôi!”

Gia Lập bật cười, cô dâu phía trước cũng quay đầu nhìn bọn họ, không cam lòng yếu thế, kiên trì kêu chú rể cõng cô lên núi.

Bốn người đi đến đỉnh của núi Nhật Quang, những tảng đá thật lớn sắp xếp theo hàng, có chút đồ sộ. Bọn họ nhìn lên trời cao, cảm giác cách bầu trời càng gần, đám mây thổi qua, bị từng trận gió bám theo.

Gia Lập giúp đỡ Xuân Hỉ, đứng ở trên một tảng đá, nhìn ra phong cảnh dưới núi, Bờ cát trên bờ biển, nhiều đợt sóng ào lên, nhiều công trình kiến trúc thời dân quốc, kiểu dáng theo kiến trúc Tây Âu hoặc rất có khí thế sắp xếp viền quanh đảo, hoặc những ngôi nhà được núi rừng che giấu ngẫu nhiên lộ ra những điểm đỏ.

Gió biển quất vào mặt, vui vẻ thoải mái.

Bốn người chụp không ít ảnh lưu niệm, ở trên đỉnh núi đi một vòng chung quanh mới đi cáp treo đi xuống. Bọn họ từ trên cao từng chút một từng chút một đi xuống, cảnh sắc từng chút từng chút tới gần trước mắt.

……..

Sau thời gian một ngày, bọn họ đã dạo chơi được nửa đảo, Xuân Hỉ rất thích hình thức nghỉ phép du lịch như vậy, không vội không nóng nảy, tâm tình hưởng thụ cảnh đẹp.

Buổi tối tắm rửa xong, Xuân Hỉ nằm lên trên giường xem tivi, Gia Lập giúp cô mát xa thắt lưng.

“Về sau tận lực rèn luyện thật nhiều, thời gian ngồi làm việc ở bàn lâu, khi không có việc gì làm có thể đứng lên đi lại, như vậy xương sống thắt lưng cũng không đau.” Gia Lập nói.

Xuân Hỉ nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, thoải mái nhanh chóng muốn ngủ.

Cách vách bỗng nhiên truyền đến tiếng nữ nhân cười, là cô dâu ban ngày đi cùng. Hai vợ chồng hoá ra ở sát vách bọn họ, so với bọn họ ở sớm hơn một ngày.

Xuân Hỉ mới đầu không có chú ý tới, sau đó, cách vách truyền đến thanh âm rên rỉ đứt quãng của nữ nhân cùng với tiếng ván giường kêu ken két. Xuân Hỉ lập tức phản ứng lại đây biết hai người cách vách đang làm cái gì, cô quay lưng sang, nhìn Gia Lập, thần thần bí bí hỏi: “Nghe thấy được không?”

Gia Lập gõ cô một cái: “Em thật nhàm chán!”

Cô kêu gào, ồn ào: “ Anh mới thật chàm chán! Em là muốn nói, cách âm của nhà trọ này hiệu quả không phải kém bình thường, anh nói, chúng ta ngày hôm qua… em… Cái kia, bọn họ có phải cũng có thể nghe thấy hay không a?”

“…” Gia Lập không để ý tới cô, dựa vào đầu giường tiếp tục đọc sách.

Xuân Hỉ trầm mặc trong chốc lát, có vẻ thanh âm bên cạnh càng thêm ái muội cùng tiêu hồn.

Cô bỗng nhiên nói: “Vì sao người ta kêu nghe hay như vậy, mà em kêu giống như giết heo?”

Gia Lập thật sự không nói gì, bỏ sách xuống, buồn cười nhìn cô: “Có ngươi nói như vậy sao.”

Xuân Hỉ không cho là đúng, nằm tiến vào trong lòng của anh nói: “Em đã hiểu, lần đầu tiên thôi, khẳng định không có kinh nghiệm, về sau luyện tập nhiều một chút khẳng định sẽ kêu dễ nghe. Gia Lập, nam nhân có phải đặc biệt thích nữ nhân kêu như vậy hay không a?”

Biểu tình của Gia Lập trở nên thâm thúy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Xuân Hỉ, có bối cảnh cách vách phụ trợ, không khí hiện nay trở nên rất ái muội.

Cô mặt đỏ lên, trốn vào ổ chăn, kêu lên: “Hôm nay không được! Nô tì thân thể còn bệnh, Hoàng Thượng lần khác lại đến bắt thiếp thị tẩm đi!”

Gia Lập sửng sốt, ôm cô thoải mái cười rộ lên, lôi cô từ trong chăn ra, hôn cô thật sâu một hồi lâu, sau đó tắt đèn, nói: “Ngủ đi.”

Trong mộng, là khuôn mặt tươi cười của Xuân Hỉ bất đồng cảnh với cảnh tượng. Anh càng ngày càng thích hôn cô, môi của cô so với mật đường còn ngọt hơn, làn da so với trẻ con còn mềm mại hơn, anh thích cô ngây ngốc đáp lại, thích cô cắn cắn giống như mèo, càng thích nhìn cô bị anh ôm trong lồng ngực, được nhìn bởi ánh mắt say đắm cùng với gương mặt đỏ hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.