Trình Gia Có Hỉ

Chương 13: Hai bên không phải người




Edit: gau5555

Beta: meott

Cuối tuần, Xuân Hỉ ở trên giường gọi điện thoại cho Gia Lập.

“Hôm nay không phải làm tối đúng không?”

“Uh.”

“ Em mời anh đi ăn cơm, thế nào?”

Gia Lập chần chờ một chút, nói: “Lại có chuyện muốn phiền phức đến anh a?”

Xuân Hỉ từ giường ngồi xếp bằng xuống, xoa thắt lưng: “Anh cứ nghĩ là chuyện tốt đi! Em thật tình mời anh đi ăn cơm thế có đi hay không a?”

Dường như Gia Lập thấp giọng cười cười, rồi đáp ứng .

Xuân Hỉ ngắt điện thoại, nằm trên giường che miệng cười khanh khách một hồi. Cố mẹ đẩy cửa tiến vào, đem quần áo đã xếp ngay ngắn để lên trên giường: “Ngây ngốc cười cái gì a, còn không đứng dậy! Đem quần áo cất đi… Nhanh lên một chút! Đứa nhỏ này, cái thói quen chậm chạp đến khi nào mới có thể bỏ!”

“Mẹ, buổi tối con ra ngoài ăn cơm, mẹ đừng nấu cơm con nhé .”

Cố mẹ sờ sờ trán Xuân Hỉ: “Con cùng người khác hẹn hò ?”

“Không có!”

“Không có là tốt rồi… Thế buổi tối con đi ra ngoài làm gì!”

Xuân Hỉ nghĩ nghĩ nói: “A… mời Gia Lập ăn cơm.”

Cố mẹ mặt mày hớn hở, cảm thấy đứa nhỏ này cuối cùng cũng thông suốt: “Đúng đúng, thế nói mẹ nghe tình cảm hai đứa phát triển đến bước nào rồi? Đã đến mức hôn môi chưa?”

Xuân Hỉ thoáng chốc mặt đỏ, ngượng ngùng vân vê tay nói khẽ: “Ai nha, cái gì chứ! Không phải như mẹ nói đâu, con cùng Gia Lập không có khả năng.”

“Nói bừa! Trình mẹ của con nói cho mẹ nghe, Gia Lập chuyển ra ngoài vì muốn cho hai đứa có thế giới của riêng mình! Sợ con xấu hổ ở trước mặt chúng ta cái kia a…”

Xuân Hỉ nhớ tới đến sáng hôm đó ở trên ban công nghe lén Gia lập nói những lời này, cắn cắn môi, có chút uể oải: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, con không ở cùng một chỗ với Gia Lập. Gia Lập không thích con…. con vừa lười lại tùy hứng, lại ham ăn, cái gì cũng không tốt, Gia Lập sẽ không thích con đâu.”

Cô nghĩ, cô gái có thể được Gia Lập yêu, khẳng định là một cô gái xinh đẹp có khí chất, cái gì cũng đều rất hoàn hảo.

Cố mẹ có chút mất hứng : “Gia Lập nói với con như vậy?”

“Không có.”

“Sao lại không được! Nói gì thì con gái nhà chúng ta cũng là đứa nhỏ hiểu biết như vậy, ai sẽ không thích? Không thích thì mắt chính là bị lác rồi!” Cố mẹ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Xuân Hỉ không nói gì chỉ cười cười, đầu đầy hắc tuyến, vừa rồi là ai mắng cô chậm chạp …chứ?

Có một kiểu các bà mẹ chính là, bản thân có thể đem đứa nhỏ mắng không đáng một đồng, nhưng nếu người khác nói con của bà một câu không tốt, bà sẽ liều mạng. Điển hình chính là Cố mẹ.

Buổi tối, Gia Lập đến quán ăn nơi Xuân Hỉ hẹn, cô còn chưa tới. Xuân Hỉ đã đặt một gian cho hai người, phong cảnh thanh nhã, rất thích hợp hẹn hò với người yêu.

Gia Lập uống trà, nghe thấy có người “Phanh” một tiếng đẩy cửa tiến vào, anh đầu cũng không quay lại mà nói: “Em muốn đem cửa dỡ xuống sao?” Nói xong, phía sau anh bỗng nhiên không lên tiếng.

Gia Lập quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới lại thấy Điền Nghiên nghẹn họng nhìn trân trối đứng ở nơi đó. Anh đứng lên, sắc mặt thay đổi nghiêm trọng hơn.

“Xuân Hỉ chưa có tới sao?” Điền Nghiên hỏi.

Gia Lập nhướng mày: “Tôi nghĩ cô ấy sẽ không đến đây.”

Điền Nghiên phản ứng lại đây, chửi ầm lên: “Con nhóc chết tiệt kia lại không ngờ cho chúng ta đi thân cận? Cũng chỉ có cô ấy óc heo mới có thể nghĩ ra được…”

Cô còn chưa có mắng xong, Gia Lập liền thản nhiên ngắt lời cô: “Tôi thay Xuân Hỉ nói lời xin lỗi với cô, cô ấy vô tâm không phế, cô đừng so đo với cô ấy.”

Điền Nghiên vội vàng khoát tay, Gia Lập quả là cũng làm cho cô có chút xấu hổ: “Không không, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”

Gia Lập gật đầu: “Vậy tôi đi trước, Điền tiểu thư xin cứ tùy ý.”

Gia Lập mở cửa, liền có một người từ ngoài cửa ngã tiến vào, Gia Lập tay mắt lanh lẹ đưa tay đỡ lấy cô.

Xuân Hỉ đứng vững vàng, ngẩng đầu liền đối mặt với đôi mắt giận dữ của Gia lập. Cô cười mỉa hai tiếng, không đầu không đuôi nói: “Thật là…. Tình cờ.”

Gia Lập buông cô ra, lạnh giọng nói: “Cố Xuân Hỉ, quả thực không thể nói lý với em.”

Sắc mặt anh hung ác nham hiểm, giọng nói lại lạnh vô cùng, mũi Xuân Hi chua xót, ngụy biện: “Em thì làm sao? Cái này gọi là tri ân báo đáp! Anh không phải muốn tìm bạn trai cho em sao? Em tìm bạn gái cho anh thì có làm sao? Cô ấy là bạn tốt nhất của em, hai người ở cùng một chỗ không còn gì tốt hơn !”

Gia Lập không biểu hiện gì, đối với ánh mắt đang bị tức giận che mờ của Xuân Hỉ nói: “Tùy hứng cũng phải có chừng mực, Cố Xuân Hỉ, em làm cho tôi quá thất vọng.”

Xuân Hỉ trong lòng chợt căng thẳng, không thể tin nổi nhìn Gia Lập, thái độ của anh lạnh lùng đến cực hạn, trong thanh âm lộ ra phiền chán rất nhiều. Xuân Hỉ há mồm muốn giải thích, nhưng Gia Lập cũng không để ý đến cô, lướt qua cô, trực tiếp rời đi.

Điền Nghiên đi tới, nhún nhún vai: “Con nhóc, nói thật, mình nếu không phải mình thân thiết như vậy với cậu, nếu mình không biết hiểu biết đầu óc cậu không nghĩ ra cái gì hợp lí cả thì mình sẽ rất rất tức giận. Mình không biết vì sao Trình Gia Lập tức giận như vậy, nhưng mà, cậu có vẻ chạm phải điểm mấu chốt của anh ta rồi.”

Nói xong, Điền Nghiên cũng đi, chỉ để lại Xuân Hỉ một mình ngơ ngác đứng ở ghế lô*.

ghế lô*: là ghế ngồi chờ của các nhà hàng hay có

Cô làm sao vậy? Cô cũng chỉ muốn tìm bạn gái cho Gia Lập mà thôi, để cho Gia Lập quay về nhà, để cho cô mỗi ngày đều có thể thấy anh. Cô chỉ thầm nghĩ như vậy mà thôi, kết quả là, lại chọc cho hai người mất hứng. Chẳng lẽ là cô rất ích kỷ sao?

Xuân Hỉ hít thở sâu vài cái, trong lòng dần dần chán nản. Cô lấy nhanh di động ra gọi điện thoại cho Gia Lập, “Thực xin lỗi” ba chữ còn chưa nói khỏi miệng, Gia Lập đã nói: “Chuyện của tôi không cần em quan tâm, em hãy quan tâm đến chuyện của mình là được rồi.” Ngay sau đó, Xuân Hỉ chợt nghe thấy điện thoại bên kia truyền đến một tiếng “Bịch” vang lên, sau đó là thanh âm mảnh vỡ, hình như là Gia Lập đã quăng máy đi.

Xuân Hỉ bỗng nhiên cảm thấy ngực rất đau, cô ngồi xổm xuống, che ngực, vùi đầu khóc.

Sau ngày đó, Xuân Hỉ cũng chưa gặp lại Gia Lập. Mà cô bỗng nhiên lại trở thành ít lời, mọi người xung quanh đều cảm thấy kỳ quái.

ChuThiến Văn nhìn Xuân Hỉ ngẩn người: “Cậu gần đây làm sao vậy? Mình phát hiện ra cậu đại khái từ…. từ tháng Ba đã trở nên không bình thường, lúc thì cao hứng lúc thì lại ngây dại ra, còn có gắn bó thay đổi mấy nam nhân. Cậu sao lại thế này a?”

Xuân Hỉ nghĩ nghĩ xuất thần, hình như là đúng như vậy, từ sau khi mẹ cô cùng Trình mẹ đưa ra ý tưởng để cho cô cùng Gia Lập đính hôn, cô cùng Gia Lập liền trở nên không giống với mọi khi.

Lúc này Triệu quản lí nổi giận đùng đùng đi tới, đem mấy tờ giấy ném vào trước mặt Xuân Hỉ: “Cô làm cái gì? Loại đơn đặt hàng này là cô phụ trách đúng không? Phiên dịch mà có thể ký vào đơn hàng tiêu thụ kia để làm gì? Cô giải thích cho tôi, hiện tại người ta cho rằng nhóm phiên dịch của tôi kết bè kết đảng kinh doanh riêng, chụp lên đầu nguời khác, cô nói xem, cấp trên khai trừ cô hay là khai từ tôi? Cô đừng tưởng rằng có ngưòi đứng sau thì rất giỏi, chuyện gì cũng dám làm!”

Xuân Hỉ tim đập mạnh và loạn nhịp lên, nhìn nhìn mấy tờ giấy kia, lắc đầu: “Tôi không có a…”

Triệu quản lí chỉ vào ba chữ to trên tờ giấy “Cố Xuân Hỉ”, chỉ vào mấy chữ kia một chút rồi nói: “Còn dám nói không có?”

Ánh mắt Xuân Hỉ có chút nóng lên, cẩn thận nhớ lại cô rổt cuộc đã làm cái gì.

Chu Tiêu vừa vặn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy trường hợp này, anh làm như không có việc gì giả vờ không phát hiện đi qua bên người các cô. Xuân Hỉ bỗng nhiên nhớ tới trước đó vài ngày, Chu Tiêu từng cầm mấy hoa đơn cho cô ký, anh ta lúc ấy vội vàng thúc giục, sốt ruột chỉ nói là văn kiện Xuân Hỉ phiên dịch đã quên ký tên. Xuân Hỉ lúc ấy tùy ý nhìn qua, quả thật là bản thuyết minh lúc trước cô phiên dịch, vì thế không nghĩ nhiều liền ký vào, mà cái được đặt hé ra ở phía dưới kia cô không nhìn nhiều, trực tiếp ký tên của cô.

Ý nghĩ này làm cho sau lưng cô lạnh cả người, cô đưa tay kéo lấy quần áo Chu Tiêu: “Là anh ! Là anh đã bảo tôi ký, tôi cái gì cũng không biết!”

Chu Tiêu không nhanh không chậm phủi tay của Xuân Hỉ đi: “Đừng kéo theo ai đó để cứu mạng mình. Loại chuyện này cho tôi mười lần can đảm tôi cũng không dám làm, trong ngành chúng ta ai có thể dám làm chuyện này, còn không phải chỉ có cô sao!”

Xuân Hỉ trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, một mình cô ký, cô đi cửa sau vào, không có người nhìn thấy cô bị hãm hại như thế nào, cũng không có người nguyện ý đứng ra thay cô nói chuyện.

Triệu quản lí thở dài: “Cố Xuân Hỉ, đây là một lần cuối cùng, nếu không phải Trưởng phòng tiêu thụ đúng lúc phát hiện, công ty chúng ta không biết sẽ phải tổn thất bao nhiêu, chuyện này cũng không phải cô hay tôi khai trừ mà có thể bù lại được. Thu hồi ý nghĩ xấu xa này của cô, nghiêm túc làm phiên dịch nhỏ của mình cho tôi!”

Xuân Hỉ gắt gao cắn môi, nhưng mà nước mắt vẫn không không chịu thua kém rơi xuống, “lạch cạch” làm ướt mấy tờ giấy kia. Cô hết đường chối cãi, Cô ủy khuất, cô khổ sở, những chuyện này cô sẽ đi nói với ai? Điền Nghiên sao? Ngay từ đầu nghỉ hè cô ấy đã không có lương tâm bỏ lại cô cùng cha mẹ đi du lịch rồi. Gia Lập sao? Coi như hết, cô cũng không bao giờ nghĩ muốn phiền toái anh ta cái gì.

Xuân Hỉ mỏi mệt về nhà, thời điểm đến cửa nhà phát hiện ở cửa nhà mình có dán một tờ giấy.

Phía trên viết: con gái, ba mẹ với Trình mẹ Trình ba của con đi ra ngoài du lịch , hãy chiếu cố chính mình, còn có Gia Lập nữa. Buổi sáng con ra cửa không mang theo chìa khóa đúng không? Mẹ đã cầm đây rồi, tất cả chìa khoá trong nhà mẹ đều mang đi, con hãy an tâm ở tại nhà của Gia Lập đi. Không nên hỏi chúng ta khi nào thì trở về, chúng ta cũng không biết sẽ đi chơi bao lâu. Con gái ngoan, chúng ta tạo cơ hội cho con, con cần phải nắm chắc có biết hay không? Hy vọng thời điểm chúng ta trở về, con cùng Gia Lập đã gạo nấu thành cơm.

Xuân Hỉ xé tờ giấy xuống, vo nó thành hình tròn theo cửa sổ hành lang ném đi ra ngoài. Cô thở phì phò, thật muốn rống to hai tiếng! Cô đem túi lột hết ra, phía trước phía sau tìm vài lần, ngoại trừ chìa khoá nhà trọ của Gia Lập còn lại không có cái khác.

Cô ngán ngẩm ngồi ở trên bậc cầu thang, phiền chán muốn khóc. Cô làm sao lại có loại cha mẹ này? Cô sao lại có thể xúi quẩy như vậy?

Hơn mưòi giờ, thời điểm Gia Lập trở về nhà trọ, liền nhìn thấy Xuân Hỉ ôm chân cúi đầu ngồi ở trước cửa nhà anh. Nghe thấy tiếng bước chân, Xuân Hỉ ngẩng đầu.

Hành lang rất tối, Gia Lập không thấy rõ sắc mặt của cô, nhưng từ ánh sáng trong đôi mắt của cô, có thể cảm giác được cô đang tủi thân.

Gia Lập kéo cô từ mặt đất lên: “Em ngồi đây làm gì? Anh không phải đã cho em một cái chía khoá sao.”

Xuân Hỉ vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, nói nhẹ: “Anh không có ở nhà, em không muốn đi vào.”

Gia Lập dừng một chút, trầm mặc mở cửa, sau đó nghiêng người để cho Xuân Hỉ đi vào.

“Đưa cho em chìa khoá chính là để em thoải mái đi vào, em đột nhiên khác bình thường như vậy, anh cảm thấy không quen.” Gia Lập giống như đang nói đùa, nhưng giọng nói của anh lại lộ ra vẻ mất hứng.

“A…” Xuân Hỉ không đổi giày, đứng ở đằng kia, hai tay cầm túi.

“Còn muốn anh giúp em đổi giày?” Gia Lập nghiêng đầu nhìn cô.

Xuân Hỉ lắc đầu, “Không phải.” Cô hấp háy cái mũi, nói: “Chuyện này… Ba mẹ em với ba mẹ anh đi ra ngoài du lịch, em không mang theo chìa khoá không về được nhà, anh… em có thể ở nơi này của anh mấy ngày được không?”

Gia Lập nhìn cô không nói chuyện, giống như đang cân nhắc lời của cô có phải thật không.

Xuân Hỉ cảm thấy trong lòng giống như bị kim đâm rất khổ sở, cô lại nghĩ tới chuyện xảy ra tại buổi chiều trong công ty, ngực chua xót. Cô xoay người, nước mắt liền rơi xuống, thanh âm cũng thay đổi: “Cho dù không được, em đi tìm Điền Nghiên cũng giống nhau.”

Gia Lập bỗng nhiên giữ chặt cổ tay của cô, sau đó nghiêng người đóng cửa, ngồi xổm xuống cởi giầy cho cô: “Điền Nghiên không phải đi du lịch sao”

“Anh làm sao mà biết?”

“Ngày hôm qua cô ấy gọi điện cho anh, nói tâm tình của em mấy ngày hôm nay không được tốt, nói anh đừng giận em, và nói cho anh biết cô ấy đi du lịch, không có thời gian giúp đỡ em, nói anh đi xem em ra sao.” Anh vừa nói vừa thay giày cho cô.

Xuân Hỉ không nói lời nào, nhưng mà khóc, tất cả khổ sở mấy ngày nay, tất cả không thoái mái, toàn bộ ủy khuất, trong nháy mắt này muốn tuôn. Ở trước mặt Gia Lập, cô không có cách nào che giấu cảm xúc của mình.

“Khóc cái gì? Anh cũng không có đuổi em ra ngoài.” Gia Lập đứng lên nói.

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, Xuân Hỉ không tự giác đưa hai tay ôm lấy eo của anh, dán tại ngực của anh mà khóc, đem nước mắt nước mũi tất cả đều cọ lên quần áo của anh. Trong mũi đều là mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của anh, nhất thời làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Cô nức nở nói: “Gia Lập… Rất xin lỗi… Em không phải cố ý. Anh.. anh đừng giận em được không… Anh đừng không để ý tới em…”

Gia Lập không nói gì, trong lòng căng thẳng, tràn đầy những cảm xúc không hiểu. Anh nhìn cô ở trong ngực mình khóc lớn tiếng, chỉ là nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, lòng bàn tay để lên lưng của cô, cúi đầu nói: “Anh không tức giận, cũng sẽ không không để ý tới em. Anh làm sao có thể không để ý tới em chứ?” Tiếng khóc của cô quá lớn, cũng không biết cô có nghe thấy không.

Thật lâu sau, tiếng khóc của Xuân Hỉ dần dần nhỏ đi, Gia Lập vỗ vỗ lưng của cô, nói: “Khóc xong rồi? Khóc xong rồi thì chúng ta đi ra ngoài.”

Cô ngẩng đầu, sững sờ hỏi: “Đi ra ngoài làm gì?”

“Mua quần áo cho em, bằng không mấy ngày nay ở đây em mặc cái gì đi làm?”

Xuân Hỉ lau cái mũi gật đầu, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy kỳ quái: “Vậy sao anh lại cởi giày của em ra?”

Gia Lập nhíu mày, “Em sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

Anh không nói cho cô, đó là bởi vì, anh sợ cô đi.

Xuân Hỉ rửa mặt xong, liền đi theo Gia Lập ra cửa hàng tổng hợp

Lúc mua nội y, Cô gái bán hàng hỏi Xuân Hỉ kích cỡ, Xuân Hỉ mờ mịt lắc đầu, chuyện này cô cho tới bây giờ cũng chưa nhớ kỹ, nội y đều là mẹ cô giúp cô mua, tự mình mua, đây là lần đầu tiên.

Cô gái bán hàng lại mỉm cười hỏi Gia lập phía sau Xuân Hỉ nửa thước, mặt không chút thay đổi: “Xin hỏi tiên sinh biết kích cỡ của phu nhân không a?”

Cô ta vừa hỏi xong, Xuân Hỉ mặt lúc xanh lúc đỏ, vội vàng ấp úng nói: “Cái kia, cái kia cô cứ tuỳ tiện lấy một cái cho tôi thử đi!”

Ai ngờ, Gia Lập lại vừa vặn không mặn không nhạt nói: “Lấy cho cô ấy 70B thử một chút.”

Xuân Hỉ kinh ngạc nhìn anh, chuyện này tại sao anh lại biết chứ? Chính cô còn không biết làm sao anh có thể biết được?

Gia Lập bị cô nhìn cảm thấy ngại ngùng, khụ khụ vài cái, cau mày nghiêm trang nói: “Còn không đi thử?”

Xuân Hỉ cầm lấy nội y cúi đầu “A” một tiếng, hồng cả lỗ tai, vào phòng thử. Trong chốc lát cô liền đi ra, nhỏ giọng nói với cô gái bán hàng: “Vừa vặn, lấy cái này.”

Sau đó bầu không khí xấu hổ vẫn kéo dài, Xuân Hỉ trong tay cầm túi to luôn bước chậm hơn Gia Lập hai bước, không nhanh không chậm đi theo phía sau anh. Cô nhìn sau gáy của anh, trong lòng giống như bong bóng bay lên.

Bỗng nhiên, Gia Lập ngừng lại, quay đầu nhìn cô.

Xuân Hỉ cũng dừng lại, khẩn trương hỏi: “Anh…anh làm sao thế?”

Anh đi tới, cầm lấy gói to trên tay Xuân Hỉ, xoa xoa đầu của cô, buồn cười nói: “Nhìn xem em có bị lạc không.”

Xuân Hỉ căm tức đập tay anh, “Đừng, kiểu tóc bị anh làm cho lộn xộn rồi !”

Hai người lại đi dạo trong chốc lát, Gia Lập mua cho Xuân Hỉ mấy bộ quần áo đi làm còn có vài cái áo sơ mi. Xuân Hỉ nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay anh, kéo kéo góc áo của anh : “Mua nhiều như vậy làm gì chứ, em không mặc hết.”

Gia Lập chỉ cười nhẹ: “Mặc không hết thì để lại, hôm nay em rất may mắn, tâm tình của anh không tồi, mua cho em cả bộ quần áo ngủ nữa, nhất tẩy nhất đổi. (???)”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.