Trình Gia Có Hỉ

Chương 10




Ngày hôm sau Xuân Hỉ tỉnh lại, đau đầu muốn nứt ra ngồi ở trước bàn ăn, cái miệng nhỏ uống trà giã rượu. hai con mắt của nàng thũng giống như bóng đèn, một bên uống còn một bên ồn ào: “Mẹ, lấy cho con hai viên đường, trà này rất khó uống a.”Xuân Hỉ răng không tốt, ở nhà đồ ngọt của cô đều được mẹ cô giám thị. Một ngày ba lượt, một lần không vượt qua hai viên, buổi tối còn phải giám sát cô đánh răng.

Cố mẹ đem đường quăng đến trước mặt cô: “Lần sau con còn dám uống thành như vậy, con cũng đừng về nhà! Một chút bộ dáng con gái đều không có!”

Xuân Hỉ thè lưỡi, hỏi: “Ngày hôm qua có phải Gia Lập đưa con trở về hay không ?”

“Đúng vậy, đưa con về mà con còn túm quần áo không cho người ta đi, Gia Lập vừa đi con liền khóc. Con là con gái của mẹ mà chưa từng thấy con mượn rượu đùa giỡn, Trình mẹ cũng đều bị con gọi tới.”

“A? Con gọi Trình mẹ tới làm gì a?”

“Con không nhớ sao?”

Xuân Hỉ lắc đầu.

Cố mẹ thanh thanh cổ họng nói: “Con hỏi Trình Mẹ có thể để cho Gia Lập lưu lại qua đêm với con hay không, Trình mẹ không đáp ứng con liền khóc, thanh âm lớn vô cùng! Ầm ĩ mãi không được, Trình mẹ đáp ứng, chủ yếu còn không phải sợ cho con thanh danh không tốt, con gái lớn nhà người ta chưa chồng lai đơn thân với nam thanh niên…”

“Mẹ!” Xuân Hỉ chạy nhanh đánh gãy lời lão mẹ của cô lải nhải, cô sao có thể giống như nữ lưu manh đâu? Gạt người đi!

“Sau đó thì sao? Gia Lập khẳng định sẽ không để ý đến con, hắc hắc hắc hắc…” Xuân Hỉ an ủi mình cười cười.

“Ai nói ! Con ôm người ta ngủ cả đêm! Gia Lập buổi sáng mới đi, bị con ép buộc một buổi tối thấy cũng chưa ngủ ngon, vành mắt đều màu đen, gọi nó ở lại ăn sáng hãy đi, nó nói không kịp vì đi làm bị muộn rồi, ai, ngay cả ăn sáng cũng chưa ăn…”

Cố mẹ sau lại nói cái gì Xuân Hỉ căn bản không nghe lọt được, trong đầu của cô thủy chung xoay quanh “Con ôm người ta ngủ một buổi tối” một câu nói này. Trời ạ! Cô cùng Gia Lập ngủ? Lại có thể chính cô cưỡng ép Gia Lập? Cọ xát một chút, khuôn mặt Xuân Hỉ liền đỏ, bên tai đều nóng lên.

Buổi chiều Điền Nghiên hẹn cô đi ra ngoài đi chơi, hai người ngồi ở DQ ăn kem ly. Điền Nghiên nhìn Xuân Hỉ một bộ dáng muốn nói lại thôi, cau mày hỏi: “Con nhóc, cậu không phải bị táo bón chứ? Xem mặt kia của cậu đều có thể vắt ba thành một đống.”

“… Cậu không thể không cần dùng từ ‘Đống’ này được không?” Xuân Hỉ ghê tởm nhìn cô.

“Vậy cậu có chuyện thì nói có rắm thì phóng a! Trông cậu giống như ham muôn. Cầu xin chưa được, tâm nguyện dường như chưa hết.”

Xuân Hỉ nghiêm mặt, nói: “Minh đã ngủ cùng Gia Lập!” Nói xong, cô ưỡn ngực ngồi thẳng lên, ánh mắt kiên định nhìn Điền Nghiên.

“A…” Điền Nghiên gật gật đầu, ngủ… Ngủ? Cùng Trình Gia Lập? cô kinh ngạc bắt được tay Xuân Hỉ: “Con nhóc, cậu không phải chứ? Thật sự không phải chứ? Ngủ ở đâu? Oa dựa vào, Trình Gia Lập phu nhân rất phúc đen đi!”

Xuân Hỉ đỏ mặt lấy tay ra: “Ai nha, cậu đang nghĩ cái gì a! Chính là ôm ngủ một đêm. Làm sao bây giờ? Quá mất mặt a, nghe nói là mình xấu lắm, không cho Gia Lập đi . Mình về sau phải đối mặt với Gia Lập như thế nào? Rất mất mặt !”

Điền Nghiên xuy một tiếng, “Mình còn tưởng rằng… Thiết! Cậu ở trước mặt anh ta chuyện mất mặt đếm từ đầu tới chân mười lần cũng không hết, không phải chỉ là cường bế một đêm sao!”

Điền Nghiên nói xong, hai nữ sinh trung học bên cạnh ngượng ngùng nhìn các cô. Xuân Hỉ cúi đầu, chạy nhanh làm bộ như không biết cô.

Điền Nghiên vỗ cái bàn: “Cố Xuân Hỉ, ngẩng đầu làm người cho mình!”

Một câu này của cô, một khách nhân phía sau bàn của các cô quay đầu nhìn lại: “Cố Xuân Hỉ?”

Cô ngay ngắn quét hướng người nọ xem qua.

Điền Nghiên trái nhìn người nọ, phải nhìn Xuân Hỉ, hỏi: “Hai người các cậu quen biết nhau?”

Xuân Hỉ mờ mịt lắc đầu.

Người nọ cười cười, đứng lên đi đến bên cạnh các cô: “Không ngại tôi ngồi xuống chứ?”

“Không ngại không ngại!” Điền Nghiên hướng bên trong để nhường.

“Mọi người đều không nhớ rõ tôi?” Người nọ nói.

Điền Nghiên cùng Xuân Hỉ nhìn nhau cười: “Không nhớ rõ.”

“Trong hôn lễ ngày hôm qua là tôi mang Cố tiểu thư đi vào phòng nghỉ .” Người nọ nói.

Phản ứng đầu tiên đó là Điền Nghiên, “A! Hóa ra là anh! Anh tên gì a?”

“Hứa Ninh.”

Anh ta nói như vậy, Xuân Hỉ giống như có điểm ấn tượng , “Hứa Ninh? Ha ha, cám ơn anh a.”

“Không có gì. Sau đó tôi cũng không hỗ trợ cái gì, bạn trai của cô giúp đỡ mang đi rồi.” Hứa Ninh nói.

Xuân Hỉ đỏ hồng mặt chạy nhanh khoát tay: “Không đúng không đúng, anh ta không phải bạn trai của tôi.”

“Không phải?” đôi mắt Hứa Ninh vụt sáng.

Điền Nghiên ở một bên tựa hồ nhìn ra manh mối đến đây, ha ha cười, cố ý nói: “Bạn trai không tính, nhiều lắm giống như một người theo đuổi. Đúng không, Xuân Hỉ? Cho nên đồng chí Hứa Ninh, ngài nếu đối với Xuân Hỉ của chúng ta có ý tứ, chạy nhanh lên! Đoạt lấy tay Xuân Hỉ thế nào!”

Xuân Hỉ ở phía dưới bàn đá Điền Nghiên một cước: “Cậu đang nói cái gì đâu! Đừng dọa đến người khác!”

Cô ngượng ngùng nhìn nhìn Hứa Ninh, Hứa Ninh cũng nhoẻn miệng cười, nói: “Tôi quả thật có ý tứ với Cố tiểu thư.”

“A?” Xuân Hỉ cả kinh, cười ngây ngô hai tiếng sẽ không hé răng . Cô lớn như vậy thật đúng là chưa gặp qua người nào thẳng thắn như thế, cô có chút khẩn trương, có chút thẹn thùng, còn có chút vui vẻ. Cô cũng không phải không có người thích !

Không khí lập tức xấu hổ đứng lên.

Điền Nghiên nén nhịn nghẹn cười, cười không ra tiếng, nhìn xem hai người này có thể chỉnh ra cái gì thiêu thân đến.

Ai ngờ Hứa Ninh đưa tay ra, nói: “Đưa di động cho tôi, trao đổi số điện thoại đi một chút.”

Điền Nghiên ở dưới bàn đá đá Xuân Hỉ, Xuân Hỉ nhăn nhó cầm lấy điện thoại cầm tay đưa cho anh ta. Bấm số vào di động xong, Hứa Ninh trả lại điện thoại, còn rất nghiêm túc nói: “Tôi từ giờ trở đi theo đuổi em, Xuân Hỉ, một ngày nào đó em sẽ bị tôi làm cho động tâm.”

Xuân Hỉ lập tức quẫn bách không chỗ nào che giấu, chỉ có thể cúi đầu, cắn môi không nói lời nào. Trái tim bùm bùm nhảy lên, hai má bay lên đỏ ửng, bộ dáng muốn cười lại không dám cười

Toàn bộ năm ngày nghỉ, Xuân Hỉ không hề gặp qua Gia Lập, hắn tựa hồ càng là ngày nghỉ lại càng nhiều việc, mà Xuân Hỉ cũng dần dần phai nhạt chuyện nàng bắt buộc Gia Lập cùng nàng ngủ một đêm.

Gặp lại Gia Lập, là vào buổi tối sao thưa thớt một tháng sau. Xuân Hỉ đang ở trên ban công nhảy dây, đang lúc cô người đầy mồ hôi một bên vừa đếm một bên vừa nhảy, liền thấy Gia Lập đi thong thả bước đến ban công đối diện gọi điện thoại, biểu tình rất nghiêm túc.

Xuân Hỉ dừng lại, cầm lấy cái cốc trong tay rầm rầm uống nước, lại tìm cái ấm nước hoa, một bên rót một bên nhìn Gia Lập gọi điện thoại. Gia lập sắc mặt lạnh lùng nói khẽ trong điện thoại nói cái gì, rồi bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy Xuân Hỉ nhìn anh, sắc mặt lo lắng của anh dịu đi một ít.

Gia Lập dừng máy, ánh mắt nhìn Xuân Hỉ đang rót vào bồn hoa. Xuân Hỉ theo của ánh mắt của anh cúi đầu vừa thấy, má ơi! Nước đã ướt sũng cả Kim sơn! Nước đều tràn ra chậu hoa !

Xuân Hỉ chạy nhanh không rót nữa, cầm miếng vải đến để lau. Chờ cô làm xong đứng lên, phát hiện Gia Lập vẫn còn ở ban công đối diện ôm cánh tay nhìn cô.

Cô xoa xoa tay, đi đến cuối ban công, nói: “Có chuyện này cho anh biết.”

“Uh.”

“Em có khả năng sẽ yêu đương, có người theo đuổi em!” Xuân Hỉ nói.

“Uh.”

“Cao hứng đi? Anh rốt cục có thể thoát khỏi yêu tinh phiền toái như em đây !” Xuân Hỉ tự giễu nói, cô cũng không biết chính mình rốt cuộc vì cái gì không được tự nhiên.

“Là rất cao hứng. khôn khéo một chút, đừng gọi cho người ta, nếu thấy thích hợp mang về nhà cho ba mẹ em xem.” Gia Lập nói rất thành khẩn, giống một trưởng bối vui mừng đối với vãn bối không hiểu chuyện lời khuyên chân thành nhất.

Xuân Hỉ cong cong môi, sau một lúc lâu cũng không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu “Đã biết”, liền cầm dây trở về trong phòng đi.

Hứa Ninh thường xuyên gửi tin nhắn hay gọi điện cho Xuân Hỉ gởi. Hôm nay giữa trưa, Xuân Hỉ trong phòng trà ở công ty bản thân mang theo cơm hộp, rót chén trà, bắt đầu ăn cơm trưa. Đúng mười hai giờ trưa, Hứa Ninh gọi điện thoại lại đây .

Điện thoại vừa chuyển được, Hứa Ninh cái gì cũng chưa nói, mà là hỏi Xuân Hỉ một vấn đề. Anh ta hỏi: “Em có biết biển lớn vì sao có màu xanh lam không?”

Xuân Hỉ nhíu mày, cắn chiếc đũa bắt đầu nghĩ, “Uh… u… Bởi vì… Có cá?”

Hứa Ninh tựa hồ cười cười, lại hỏi: “Vì sao có cá mới có màu xanh?” Không đợi Xuân Hỉ trả lời, chính anh ta tiếp theo nói: “Bởi vì cá sẽ phun ra bong bóng .’Blue,Blue,Blue’ .”

Xuân Hỉ sửng sốt, cười khanh khách lên, đối diện cửa sổ chiếu ra nét mặt cô cười tươi như hoa, Xuân Hỉ xem đều có chút ngây người, tâm bình tĩnh nổi lên gợn sóng nhợt nhạt. Có một người đàn ông nguyện ý mỗi ngày làm cho cô vui vẻ, cùng cô nói giỡn, mua điểm tâm cho cô, chờ cô tan tầm như vậy, làm sao có thể thờ ơ đâu? Cô có chút vui sướng, lại có chút mờ mịt, loại cảm giác này cô chưa bao giờ trải qua, chính là cảm thấy, bản thân tìm được một người đàn ông tốt, quả thật là một chuyện tình vô cùng hạnh phúc

Chu Thiến Văn bưng cặp lồng cơm ngồi bên cạnh cô, gõ vào bàn làm cho Xuân Hỉ tỉnh lại ngẩn người: “Ơ , dạo này bộ dáng mất hồn mất via, gần đây yêu đương?”

Xuân Hỉ bóc hai miếng cơm, hàm hồ nói: “A, có lẽ đi.”

Chạng vạng tan tầm, Hứa Ninh ở dưới công ty chờ nàng. Xuân Hỉ có chút ngượng ngùng, sờ sờ lỗ tai đối với anh cười cười.

“Đi thôi, xe phải mang đi sửa, chúng ta ngồi xe bus đi.” Hứa Ninh nói xong, muốn đi cầm tay Xuân Hỉ, nhưng mà Xuân Hỉ hai thủ thủy chung quấn vào nhau.

Anh ta cười cười, ôm qua thắt lưng Xuân Hỉ, ở bên tai nàng nói: “Đi qua đường, cẩn thận một chút.”

Xuân Hỉ chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa, một chút mặt liền đỏ lên, thân thể đều cứng ngắc. Cô chưa từng cùng đàn ông gần gũi tiếp xúc quá như vậy, trừ Gia Lập.

Dọc theo đường đi, Hứa Ninh cùng Xuân Hỉ nói nói cười cười, Xuân Hỉ phát hiện cùng anh ta ở chung đều rất thoải mái, trừ bỏ vài lần lơ đãng thân mật tiếp xúc, cô đều không có cảm thấy không được tự nhiên.

Hứa Ninh đưa cô đến dưới lầu nhà cô, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay cô. Xuân Hỉ ngây ngốc, dưới ánh sáng ngẩng đầu nhìn anh. Hai tròng mắt tràn đầy nhu tình, anh ta chậm rãi cúi đầu, đôi môi để sát vào. Xuân Hỉ khẩn trương nhắm mắt lại, mím môi, chờ đợi “Nụ hôn đầu tiên” đã đến. Ai ngờ, Hứa Ninh chỉ chuồn chuồn lướt nước hôn hôn cái trán của cô, rồi buông cô ra.

Xuân Hỉ mở mắt ra, thoải mái thở phào nhẹ nhõm, hô hấp có chút không xong.

“Cái kia…” Vừa mở miệng, thế nhưng thanh âm đều phát run.

Bỗng nhiên, bọn họ phía sau có một giọng nữ: “Chàng trai chắn ở cửa cầu thang rồi!”

Xuân Hỉ tìm tòi ngẩng đầu, đúng là Trình Gia Lập mẹ, cô ngượng ngùng hô thanh: “Trình mẹ.”

Trình mẫu sắc mặt không được tốt, nhìn nhìn Hứa Ninh lại nhìn nhìn Xuân Hỉ, sau đó cười cười nói: “Sao lại không đi lên nhà a?”

Xuân Hỉ cười hắc hắc, “Đang muốn đi lên đây.” Cô vẫy tay với Hứa Ninh, “Cám ơn anh đưa tôi trở về, đi thong thả a.”

Xuân Hỉ phải mất mấy giờ mới bỏ qua nụ hôn nhợt nhạt vừa rồi của Hứa Ninh, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nụ hôn đầu tiên của cô đã ra đi a!

Cô còn ở trên ban công hướng vào phòng Gia Lập nhìn. Phòng vẫn tối, Gia Lập đã trễ thế này còn không có trở về. Xuân Hỉ sờ sờ cái trán, cười một cái, cô quyết định, cô muốn yêu đương, không phải vì người khác, mà là vì chính mình. Cô muốn nói cho Gia Lập, cô thật sự muốn còn thật sự muốn yêu đương .

“Đứa nhỏ này trễ như vậy còn ở trên ban công làm trộm a! Còn không đi ngủ đi!” Cố mẹ ở phòng khách kêu nàng.

Xuân Hỉ nhìn phòng Gia Lập không hề động tĩnh, trong lòng hơi hơi thất vọng. Kỳ thật nói cho anh thì sẽ như thế nào? Cô đều có thể tưởng tượng được, Gia Lập nghe xong khẳng định sẽ thản nhiên mà cười, sau đó dặn cô hãy quý trọng tình cảm.

Cũng thế.

Xuân Hỉ tắt đèn ban công, trở về phòng tiến vào trong chăn ngủ. Sắp sửa ngủ, cô nhận được tin nhắn của Hứa Ninh—— giấc ngủ ghép vần là shui mian, mất ngủ ghép vần là shi mian, trằn trọc đêm không thể ngủ được chỉ vì thiếu một cái U. Ngủ ngon, Xuân Hỉ.

Cô cười cười, đóng điện thoại di động, ôm gối nhỏ nặng nề đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Xuân Hỉ đến ban công thu quần áo, mơ hồ nghe thấy thanh âm Trình Mẫu mắng chửi người theo cách vách truyền tới. Cô ôm quần áo đi đến cuối ban công, nghiêng tai cẩn thận nghe.

Trong phòng khách Trình gia, Trình mẫu đang nổi giận mắng: “Trình Gia Lập, con có biết mẹ ngày hôm qua nhìn thấy cái gì hay không ? Xuân Hỉ cùng một với một người đàn ông ở cầu thang thân thân mật mật! Con sao lại chịu thua kém như vậy? Xuân Hỉ cô gái đơn thuần như vậy con tìm ở đâu ra! Xuân Hỉ tốt như vậy, mắt thấy bị người khác cướp đi con không biết bực bội a? Chúng ta nhìn hai đứa lớn lên, có người nào không nói các ngươi xứng a? Huống hồ Xuân Hỉ cũng rất thích con, con sao lại không rõ chứ? Con nói mình đối với Xuân Hỉ không có cảm giác, vậy con đi tìm con dâu về cho mẹ? con xem lão Vương ở lầu ba, đã có hai đứa cháu ! mẹ mặc kệ, con phải dùng sức một chút theo đuổi Xuân Hỉ trở về!”

Gia Lập từ đầu đến cuối cũng chưa đánh gãy chửi rủa của Trình mẫu, chính là ở cuối cùng, thời điểm Trình mẫu mắng mệt, thản nhiên nói: “Mẹ, con đã sớm nói qua con cùng Xuân Hỉ không thích hợp, cô ấy tốt lắm, nhưng mà con không thích, mẹ đừng ép con, sau tuần lễ con liền chuyển ra ngoài, mẹ cũng đừng ầm ỹ, năm nay hoặc là sang năm con sẽ mang bạn gái về.”

Xuân Hỉ bắt đầu mang quần áo vào trong, như xương cá mắc ở hầu. Bên ngoài ánh nắng thực chói mắt làm sao? Vì sao cô cảm thấy ánh mắt lại chua xót đâu? Ngực như là bị tảng đá lớn chèn ép, hô hấp cũng không thông thuận .

“Cô ấy tốt lắm, nhưng là con không thích

Trình Gia Lập, anh rốt cuộc là chán ghét em nhiều như thế nào a?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.