Trong hơn ba mươi năm cuộc đời của Hà Nguy, trừ Hà Lục, đây là lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần chưa tới 5cm với người khác thế này.
Cũng là lần đầu tiên bị người khác phát hiện ra điểm nhạy cảm – vành tai.
Vừa rồi Trình Trạch Sinh chỉ xoa một cái anh đã cảm thấy toàn thân như bị điện giật, cả vành tai nóng như bị thiêu đốt.
Hai người cùng đến ban công, Hà Nguy khoác tay lên lan can, bảo Trình Trạch Sinh nói xem có thể nhìn thấy những kiến trúc gì.
Gần như bản năng, Hà Nguy bước vào trạng thái chiến đấu.
Anh nắm chặt cổ tay Trình Trạch Sinh.
Trình Trạch Sinh ngẩng đầu lên, bốn mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Hà Nguy lạnh lùng thờ ơ, nhưng Trình Trạch Sinh cảm thấy sự thù địch như luồn qua từng lỗ chân lông.
Ngay sau đó, mu bàn tay của hắn bị bẻ ngược về sau, đau tận từ cổ tay đến đầu ngón tay.
Hà Nguy và Lâm Hác Dư cùng nhau qua đó, Hà Nguy ung dung chọn gạch, còn yêu cầu rất nhiều, hoa văn phải đơn giản, màu nhạt, chất cứng và không dễ vỡ, nhìn không bẩn.
Bà chủ nhiệt tình dẫn anh đi xem mẫu, giới thiệu rất lưu loát trôi chảy, nói không ngớt miệng.
Nói tới giá cả, Hà Nguy trả giá, bà chủ đưa ra giá vừa để bán, Hà Nguy cười nói:
– Chi đội trưởng, điều tra ai ạ?
Muốn bẻ tay hắn thật đấy à? Trình Trạch Sinh cau mày, còn tay kia đè lên tay Hà Nguy, ngón cái ấn trên mu bàn tay, bốn ngón còn lại bóp lấy tay anh, đầu ngón tay khẽ gạt mấy cái.
Nhân lúc Hà Nguy vươn tay, hắn dùng sức nắm gọn cả bàn tay ấy.
– Giận à?
Trâu Bân ép hỏi:
Hà Nguy cười lạnh, vung một cú đấm.
– Anh ta yêu đương tới mức không cần quan tâm cửa hàng cơ ạ? – Hà Nguy cười nói.
Cú đấm đánh tới khiến Trình Trạch Sinh giật mình, hắn nghiêng đầu né tránh rồi lập tức lùi về sau nửa mét:
– Đối diện không có ai.
– Lâm Hác Dư nói.
Bà chủ lập tức chào mời:
– Đừng quên, gã có hẹn với ai đó, chắc chắn người này đã sắp xếp gã đến thôn Đãng Thủy.
– Hà Nguy cầm hồ sơ của Triệu Thâm lên, mở ra xem – Đất khách quê người, không quen ai, còn tìm được người tiếp ứng chỉ đạo tới nơi hẻo lánh này tránh nạn.
Chuyện này không dễ với một tên tội phạm đang lẩn trốn.
– Giận thật đấy à?
Lâm Hác Dư im lặng, Hà Nguy cầm bút khoanh tròn thôn Đãng Thủy:
– Hẹn hò bạn gái, trùng hợp thật.
Hà Nguy đứng dậy, xoa xoa cổ tay:
Trình Trạch Sinh vẫn không hiểu, chỉ xoa tai một tí thôi mà cũng giận vậy ư? Một tay hắn chống lên lưng ghế sofa rồi nhảy qua, kéo lấy tay Hà Nguy, hào phóng đưa mặt mình qua:
– Chẳng thế thì sao.
– Quả nhiên là vậy.
– Hà Nguy nói.
Trình Trạch Sinh vẫn không hiểu, chỉ xoa tai một tí thôi mà cũng giận vậy ư? Một tay hắn chống lên lưng ghế sofa rồi nhảy qua, kéo lấy tay Hà Nguy, hào phóng đưa mặt mình qua:
– Đối diện có một tòa cao ốc, bên dưới có một quán bánh bao, cửa hàng rượu thuốc, cửa hàng tiện lợi, còn cả công viên Hòa Bình, sao thế?
– Này, cho anh xoa, có gì phải giận đâu.
– Ra ngoài sẽ… – Trình Trạch Sinh chợt im lặng, nháy mắt hiểu ra Hà Nguy định làm gì.
Hắn đeo dép lê, cầm tay nắm cửa chống trộm.
Cửa mở, Hà Nguy bước ra ngoài rồi biến mất không còn bóng dáng như thể bước vào một mặt gương.
Triệu Dương vẫn nói câu kia, không liên lạc được với Triệu Thâm, cứ điều tra nhật ký cuộc gọi của anh ta.
Anh ta là người làm ăn, mỗi ngày nghe không biết bao nhiêu cuộc gọi, nhưng trong đó không có điện thoại của Triệu Thâm.
Hà Nguy trợn mắt xem thường, nghi ngờ người đàn ông này không phải nhỏ hơn anh ba tuổi mà nhỏ hơn anh tận mười tuổi, vừa bướng bỉnh vừa nhỏ nhen.
Anh vươn tay ra, một giây trước Trình Trạch Sinh còn nghĩ nếu Hà Nguy không nhận sai thì mình sẽ ngồi đây ăn vạ, nhưng ngay sau đó đã nắm tay Hà Nguy đứng dậy, làm như không có chuyện gì.
Hà Nguy híp mắt, lạnh lùng túm lấy vành tai yếu ớt, dùng sức vặn một cái.
Trình Trạch Sinh đau tới mức nhăn mặt:
Muốn bẻ tay hắn thật đấy à? Trình Trạch Sinh cau mày, tay còn kia đè lên tay Hà Nguy, ngón cái ấn trên mu bàn tay, bốn ngón còn lại bóp lấy tay anh, đầu ngón tay khẽ gạt mấy cái.
Nhân lúc Hà Nguy vươn tay, hắn dùng sức nắm gọn cả bàn tay ấy.
– Shhhh! Anh này! Đứt thì anh phải chịu trách nhiệm đấy!
– Không muốn sàn gỗ muốn lát gạch hả? Cũng được, gạch dễ xử lý hơn.
– Đúng, bọn em sẽ tới từng trạm tàu và xe, biết đâu gã đã rời khỏi Thăng Châu.
– Đứt rồi hẵng nói.
– Vừa mới yêu nên còn cuồng nhiệt lắm, nhất định phải dỗ người ta rồi.
– Bà chủ túm cánh tay Hà Nguy – Cậu có thích mẫu này không? Cần bao nhiêu để thương lượng với Tiểu Triệu, cho cậu giá thấp thôi.
Đã làm thì làm đến cùng, Trình Trạch Sinh ôm Hà Nguy cùng ngã xuống sofa, đè lên người Hà Nguy.
Cái tai đã sớm thoát khỏi ma chưởng nhưng nơi đó ứ máu nóng rực, chắc hẳn phải đỏ lên rồi.
Trình Trạch Sinh túm chặt hai cổ tay của Hà Nguy đè trước ngực không cho anh cử động, hắn hỏi:
– Này, có ai nói anh nóng tính chưa nhỉ?
– Bọn cháu về bàn sau, cảm ơn cô nhé.
Chẳng qua nếu thực sự muốn đến tỉnh bên cũng sẽ không cần phiền phức đi một vòng thành phố Thăng Châu như vậy.
Dù sao Thăng Châu cũng là thành phố lớn, đất rộng, người đông tình hình phức tạp, quản lý cũng nghiêm ngặt.
Lỡ như bất cẩn bị bắt ở đây, vậy chẳng khác nào hung thủ chết trong cái bẫy ngu dốt của mình.
Vì thế Lâm Hác Dư rất chắc chắn gã chưa rời khỏi thành phố Thăng Châu, nhất định vẫn còn trong biên giới, hơn nữa còn chỉ ở quanh thôn Đãng Thủy này thôi.
– Chưa từng.
Trâu Bân và Văn Hoa Bắc khẽ thì thầm, sau khi thống nhất thì đứng dậy nói với Lâm Hác Dư:
– Càng hẻo lánh càng an toàn phải không ạ? – Trâu Bân đoán.
Trình Trạch Sinh thở dài, xoa xoa vùng bụng dưới bị thương.
Ra tay mạnh thế không biết, cho dù không phải bạn bè thì ít ra cũng là bạn cùng nhà mà.
Hà Nguy vùng vẫy cánh tay, phát hiện thực sự không thể thoát được.
Trình Trạch Sinh vừa dùng sức mạnh còn có dựa vào kỹ thuật trói buộc.
Anh cười lạnh, lên gối chuẩn vào vùng bụng dưới của hắn.
Mặc dù Trình Trạch Sinh phát hiện ra ý đồ của anh nhưng đã quá muộn, ăn ngay cú lên gối này.
Núi Long Vương không lớn, đã lục soát sạch cả những chỗ có đường lẫn không có đường, nhưng chẳng thấy bóng dáng Triệu Thâm đâu.
Sau khi tới thôn Đãng Thủy, tựa hồ gã bốc hơi, không còn bất cứ dấu vết nào.
– Hai cậu muốn trang trí nhà à? Chỗ tôi có một lô sàn gỗ mới về, màu sắc đẹp lắm, vào xem thử này?
Trình Trạch Sinh cúi đầu, hai tay Hà Nguy thoát được ra ngoài, đẩy vai hắn qua một bên.
Về đến nhà, Trình Trạch Sinh ngẩng đầu lên, Hà Nguy đang khoanh tay đứng ở huyền quan, biểu cảm vẫn lạnh lùng thờ ơ, nhưng trong ánh mắt lại thêm nét phiền muộn.
Hà Nguy cười lạnh, vung một cú đấm.
Trình Trạch Sinh trượt xuống đất, cúi đầu im lặng.
Hà Nguy chỉnh lại áo sơ mi xộc xệch.
Ngay khi Hà Nguy nghĩ rằng Trình Trạch Sinh bị đánh ngu người rồi thì hắn mới hạ giọng lên tiếng:
Cú đấm đánh tới khiến Trình Trạch Sinh giật mình, hắn nghiêng đầu né tránh rồi lập tức lùi về sau nửa mét:
Trong mắt Hà Nguy, đối diện là quảng trường Thành Phố Mới, bên dưới có một cửa hàng đồ khô, cửa hàng quần áo và quầy ăn vặt.
Nơi Trình Trạch Sinh nói là công viên ở bên anh là một công trường đang xây dựng bổ sung quảng trường Thành Phố Mới.
– …Nếu tôi mà bị liệt dương thì anh phải chịu trách nhiệm đấy.
Hành động rầm rộ như vậy mà không tìm được Triệu Thâm, ngược lại bắt được ba tên tội phạm đang lẩn trốn, cũng coi như thu hoạch ngoài dự đoán.
Một kẻ quần áo tả tơi, ngồi trong hang núi cả mấy tháng trời không dám xuống, phải dựa vào rau dại và gà rừng, thỏ rừng chống đỡ qua bữa.
Một tên mới lên núi, định bụng né tránh mấy ngày sau đó trốn sang tỉnh bên.
Thảm nhất là một gã vừa mới lên ngày hôm qua, hôm nay đã bị cảnh sát bắt rồi.
Gã còn tưởng rằng cảnh sát tới bắt mình, trong lúc kinh hoàng sợ hãi trượt chân lăn xuống núi, gãy cả chân.
Trình Trạch Sinh khoanh chân ngồi xuống sàn nhà:
– Đã tránh chỗ quan trọng rồi.
– …Nếu tôi mà bị liệt dương thì anh phải chịu trách nhiệm đấy.
– Bây giờ mà hỏi chắc chắn anh ta sẽ dùng đủ lý do chối bỏ.
Bảo Trâu Bân và Văn Hoa Bắc đi điều tra xem anh ta có nhà ở thôn Đãng Thủy không.
Hà Nguy trưng ra vẻ mặt “Đừng có lừa tôi”.
Trình Trạch Sinh thở dài, xoa xoa vùng bụng dưới bị thương.
Ra tay mạnh thế không biết, cho dù không phải bạn bè thì ít ra cũng là bạn cùng nhà mà.
Hà Nguy cho hắn một cú xong thì cũng hết sạch hứng thú kể vụ án.
Anh vô thức ngẩng đầu nhìn giờ, giật mình kinh hãi: Hôm nay thời gian Trình Trạch Sinh xuất hiện dài hơn bình thường, đã sắp được năm phút rồi.
Lâm Hác Dư trầm giọng:
Nhân lúc hắn vẫn còn đang có mặt ở đây, Hà Nguy muốn kiểm chứng suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.
Anh đứng dậy, gọi Trình Trạch Sinh ra ngoài ban công.
– Đứt rồi hẵng nói.
Trình Trạch Sinh khoanh chân ngồi xuống sàn nhà:
Gần như bản năng, Hà Nguy bước vào trạng thái chiến đấu.
Anh nắm chặt cổ tay Trình Trạch Sinh.
Trình Trạch Sinh ngẩng đầu lên, bốn mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Hà Nguy lạnh lùng thờ ơ, nhưng Trình Trạch Sinh cảm thấy sự thù địch như luồn qua từng lỗ chân lông.
Ngay sau đó, mu bàn tay của hắn bị bẻ ngược về sau, đau tận từ cổ tay đến đầu ngón tay.
– Triệu Dương.
– Không nhìn thấy tôi đang bị thương à? Không đứng dậy được.
– Không nhìn thấy tôi đang bị thương à? Không đứng dậy được.
Rời khỏi phố nội thất, Hà Nguy châm điếu thuốc:
Hà Nguy trợn mắt xem thường, nghi ngờ người đàn ông này không phải nhỏ hơn anh ba tuổi mà nhỏ hơn anh tận mười tuổi, vừa bướng bỉnh vừa nhỏ nhen.
Anh vươn tay ra, một giây trước Trình Trạch Sinh còn nghĩ nếu Hà Nguy không nhận sai thì mình sẽ ngồi đây ăn vạ, nhưng ngay sau đó đã nắm tay Hà Nguy đứng dậy, làm như không có chuyện gì.
Hai người cùng đến ban công, Hà Nguy khoác tay lên lan can, bảo Trình Trạch Sinh nói xem có thể nhìn thấy những kiến trúc gì.
– Shhhh! Anh này! Đứt thì anh phải chịu trách nhiệm đấy!
– Đối diện có một tòa cao ốc, bên dưới có một quán bánh bao, cửa hàng rượu thuốc, cửa hàng tiện lợi, còn cả công viên Hòa Bình, sao thế?
Trình Trạch Sinh trượt xuống đất, cúi đầu im lặng.
Hà Nguy chỉnh lại áo sơ mi xộc xệch.
Ngay khi Hà Nguy nghĩ rằng Trình Trạch Sinh bị đánh ngu người rồi thì hắn mới hạ giọng lên tiếng:
Trong mắt Hà Nguy, đối diện là quảng trường Thành Phố Mới, bên dưới có một cửa hàng đồ khô, cửa hàng quần áo và quầy ăn vặt.
Nơi Trình Trạch Sinh nói là công viên ở bên anh là một công trường đang xây dựng bổ sung quảng trường Thành Phố Mới.
– Không phải, cũng chỉ có khoảng thời gian này thường xuyên ra ngoài thôi, hình như là đang hẹn hò bạn gái.
– Cậu qua đây.
– Hà Nguy lại kéo tay Trình Trạch Sinh đến huyền quan – Bây giờ chúng ta cùng ra ngoài.
***
– Ra ngoài sẽ… – Trình Trạch Sinh chợt im lặng, nháy mắt hiểu ra Hà Nguy định làm gì.
Hắn đeo dép lê, cầm tay nắm cửa chống trộm.
Cửa mở, Hà Nguy bước ra ngoài rồi biến mất không còn bóng dáng như thể bước vào một mặt gương.
Lâm Hác Dư lắc đầu, Hà Nguy cười với bà chủ:
Hà Nguy quay đầu nhìn cánh cửa mở rộng, bên trong trống trải không có bóng dáng Trình Trạch Sinh.
Hà Nguy híp mắt, lạnh lùng túm lấy vành tai yếu ớt, dùng sực vặn một cái.
Trình Trạch Sinh đau tới mức nhăn mặt:
– Đội trưởng Lâm, bọn em đi điều tra trong thành phố, lỡ như gã ngồi xe trở về thành phố rồi thì sao.
Trình Trạch Sinh cũng bước ra ngoài, hành lang rộng không một bóng người, chỉ có ánh đèn trắng lợt và vách tường lạnh lẽo.
Có đồng nghiệp về nhìn thấy hắn đứng ngoài cửa còn vẫy tay chào hắn.
Bà chủ gật đầu, ánh mắt đảo qua Lâm Hác Dư và Hà Nguy, trong mắt ánh lên tia sáng khác thường.
Hai cậu bạn này quả là không đơn giản, chỉ có vợ chồng mới tới phố đồ nội thất chọn đồ cùng nhau thôi, hai người này… chậc, chậc, chậc, người trẻ tuổi thoáng thật.
Nơi đây không có Hà Nguy, cũng sẽ không có Hà Nguy.
Về đến nhà, Trình Trạch Sinh ngẩng đầu lên, Hà Nguy đang khoanh tay đứng ở huyền quan, biểu cảm vẫn lạnh lùng thờ ơ, nhưng trong ánh mắt lại thêm nét phiền muộn.
Triệu Hác Dư chỉ vào cột họ hàng thân thích:
– Quả nhiên là vậy.
– Hà Nguy nói.
– Ừ.
– Trình Trạch Sinh gật đầu.
Hai người im lặng không nói, bầu không khí trở nên ngưng trệ, áp lực, ngay cả hít thở cũng nghèn nghẹn khó khăn.
Phải chăng vì gần đây tần suất tiếp xúc tăng lên cho nên khiến bọn họ sinh ra cảm giác đối phương thực sự tồn tại bên mình, song chuyện không phải vậy, bọn họ “chân thực” nhưng chỉ giới hạn ở trong không gian này, một không gian đã được quy hoạch sẵn.
Hết chương 48
– Này, có ai nói anh nóng tính chưa nhỉ?
Cho dù có thể nói chuyện, thậm chí chạm vào nhau, hai người vẫn ở hai thế giới khác nhau.
Chỉ có điểm giao này mới chứng minh sự tồn tại của đối phương.
Bước qua cánh cửa, dấu vết tồn tại của đối phương sẽ bị xóa sạch.
Tiếp xúc hữu hạn vốn dĩ không nên tồn tại.
***
– Nếu không phải anh liên lạc với anh ta, tại sao anh ta lại tới thôn Đãng Thủy?!
Trâu Bân và Vân Hiểu Hiểu chia thành hai đội nhỏ điều tra mấy thôn xung quanh thôn Đãng Thủy.
Kết quả vẫn khiến người ta thất vọng, không ai từng nhìn thấy Triệu Thâm, chẳng có ấn tượng gì với người này.
Qua mấy thôn này chính là vùng giao giữa hai tỉnh, sang sông là địa phận tỉnh khác rồi, thậm chí Trâu Bân còn nghi ngờ gã đã trốn sang tỉnh bên.
Hà Nguy cho hắn một cú xong thì cũng hết sạch hứng thú kể vụ án.
Anh vô thức ngẩng đầu nhìn giờ, giật mình kinh hãi: Hôm nay thời gian Trình Trạch Sinh xuất hiện dài hơn bình thường, đã sắp được năm phút rồi.
– Chuyện này cô cũng quyết được à?
Chẳng qua nếu thực sự muốn đến tỉnh bên cũng sẽ không cần phiền phức đi một vòng thành phố Thăng Châu như vậy.
Dù sao Thăng Châu cũng là thành phố lớn, đất rộng, người đông tình hình phức tạp, quản lý cũng nghiêm ngặt.
Lỡ như bất cẩn bị bắt ở đây, vậy chẳng khác nào hung thủ chết trong cái bẫy ngu dốt của mình.
Vì thế Lâm Hác Dư rất chắc chắn gã chưa rời khỏi thành phố Thăng Châu, nhất định vẫn còn trong biên giới, hơn nữa còn chỉ ở quanh thôn Đãng Thủy này thôi.
Qua điều tra kỹ càng, Triệu Dương không đứng tên ngôi nhà nào ở thôn Đãng Thủy, nhưng ba năm trước nhà bà ngoại anh ta phá dỡ và được đền bù một căn trong khu Hạnh Lâm Viên.
Chuyện này khiến cho hiềm nghi việc Triệu Dương bao che tội phạm tăng lên.
Khi tới điều tra lần nữa, Triệu Dương luôn miệng kêu oan, thậm chí còn dẫn cảnh sát đi điều tra.
Nhà vẫn còn là nhà phôi, hoàn toàn không có dấu vết người vào ở.
Trước mắt khu Hạnh Lâm Viên vẫn chưa có mấy nhà dân di dời vào ở.
Đầu năm nay khu nhà chính sách mới được bàn giao, đa số hộ dân hoặc đang sửa sang, hoặc đợi cơ sở hạ tầng xung quanh hoàn thiện cả rồi mới vào ở, có người không thích nơi hẻo lánh cho nên đã đăng bài trên web giao dịch phòng sang tay.
Mấy hộ vào ở rồi đa phần là người già, sáng sớm rảnh rỗi ngồi xe vào thành phố mua thức ăn, sau đó thảnh thơi trở về.
Người thể lực tốt còn có thể leo núi Long Vương giết thời gian cũng không tệ.
Cho dù có thể nói chuyện, thậm chí chạm vào nhau, hai người vẫn ở hai thế giới khác nhau.
Chỉ có điểm giao này mới chứng minh sự tồn tại của đối phương.
Bước qua cánh cửa, dấu vết tồn tại của đối phương sẽ bị xóa sạch.
Sau khi điều tra mấy người già này, xác định bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Triệu Thâm, gã chưa từng xuất hiện ở Hạnh Lâm Viên.
Lâm Hác Dư tập trung sự chú ý lên núi Long Vương.
Anh ta mượn hai đội cảnh khuyển lên núi tìm kiếm.
Hành động rầm rộ như vậy mà không tìm được Triệu Thâm, ngược lại bắt được ba tên tội phạm đang lẩn trốn, cũng coi như thu hoạch ngoài dự đoán.
Một kẻ quần áo tả tơi, ngồi trong hang núi cả mấy tháng trời không dám xuống, phải dựa vào rau dại và gà rừng, thỏ rừng chống đỡ qua bữa.
Một tên mới lên núi, định bụng né tránh mấy ngày sau đó trốn sang tỉnh bên.
Thảm nhất là một gã vừa mới lên ngày hôm qua, hôm nay đã bị cảnh sát bắt rồi.
Gã còn tưởng rằng cảnh sát tới bắt mình, trong lúc kinh hoàng sợ hãi trượt chân lăn xuống núi, gãy cả chân.
Núi Long Vương không lớn, đã lục soát sạch cả những chỗ có đường lẫn không có đường, nhưng chẳng thấy bóng dáng Triệu Thâm đâu.
Sau khi tới thôn Đãng Thủy, tựa hồ gã bốc hơi, không còn bất cứ dấu vết nào.
Lâm Hác Dư khoanh tay, nhìn chằm chằm vào hồ sơ trên bàn.
Hà Nguy bảo Vân Hiểu Hiểu pha trà cho anh ta, nhớ dùng loại trà hạ hỏa trong ngăn tủ của anh.
– Này, cho anh xoa, có gì phải giận đâu.
Trâu Bân và Văn Hoa Bắc khẽ thì thầm, sau khi thống nhất thì đứng dậy nói với Lâm Hác Dư:
– Đội trưởng Lâm, bọn em đi điều tra trong thành phố, lỡ như gã ngồi xe trở về thành phố rồi thì sao.
Nơi đây không có Hà Nguy, cũng sẽ không có Hà Nguy.
– Đúng, bọn em sẽ tới từng trạm tàu và xe, biết đâu gã đã rời khỏi Thăng Châu.
– Ông chủ cửa hàng đối diện ra ngoài rồi, nhờ tôi trông hàng hộ, muốn mua gạch đúng không? Nào, tôi dẫn hai cậu qua đó xem.
Lâm Hác Dư im lặng, Hà Nguy cầm bút khoanh tròn thôn Đãng Thủy:
– Tôi cảm thấy tò mò, tại sao gã không chọn chỗ khác mà lại chọn nơi này?
– Giận à?
Lâm Hác Dư và Hà Nguy cùng tới phố đồ nội thất, hai người chỉ giả vờ đi dạo quanh, cuối cùng dừng lại trước cửa hàng bán gỗ lát nền, bà chủ nhiệt tình chào hỏi:
– Càng hẻo lánh càng an toàn phải không ạ? – Trâu Bân đoán.
– Đừng quên, gã có hẹn với ai đó, chắc chắn người này đã sắp xếp gã đến thôn Đãng Thủy.
– Hà Nguy cầm hồ sơ của Triệu Thâm lên, mở ra xem – Đất khách quê người, không quen ai, còn tìm được người tiếp ứng chỉ đạo tới nơi hẻo lánh này tránh nạn.
Chuyện này không dễ với một tên tội phạm đang lẩn trốn.
Hà Nguy ấn vai anh ta xuống:
Lâm Hác Dư đứng dậy, hỏi Hà Nguy:
– Cùng đi không?
– Triệu Dương, tốt nhất là anh nên thành thật phối hợp công tác điều tra.
Hiện tại thẳng thắn coi như anh chủ động khai báo, nếu chúng tôi điều tra ra anh bao che Triệu Thâm vậy thì anh sẽ bị truy tố với tội bao che tội phạm!
Hà Nguy ấn vai anh ta xuống:
Hà Nguy hỏi Lâm Hác Dư:
– Bây giờ mà hỏi chắc chắn anh ta sẽ dùng đủ lý do chối bỏ.
Bảo Trâu Bân và Văn Hoa Bắc đi điều tra xem anh ta có nhà ở thôn Đãng Thủy không.
– Cậu qua đây.
– Hà Nguy lại kéo tay Trình Trạch Sinh đến huyền quan – Bây giờ chúng ta cùng ra ngoài.
Trâu Bân và Văn Hoa Bắc còn chưa hỏi phải điều tra ai, Vân Hiểu Hiểu đã bưng trà kim ngân hoa tới:
Triệu Dương oan ức:
– Chi đội trưởng, điều tra ai ạ?
Lâm Hác Dư chỉ vào cột họ hàng thân thích:
Hà Nguy đứng dậy, xoa xoa cổ tay:
– Triệu Dương.
Lâm Hác Dư khoanh tay, nhìn chằm chằm vào hồ sơ trên bàn.
Hà Nguy bảo Vân Hiểu Hiểu pha trà cho anh ta, nhớ dùng loại trà hạ hỏa trong ngăn tủ của anh.
***
– Ông chủ thường xuyên không ở cửa hàng ạ?
Qua điều tra kỹ càng, Triệu Dương không đứng tên ngôi nhà nào ở thôn Đãng Thủy, nhưng ba năm trước nhà bà ngoại anh ta phá dỡ và được đền bù một căn trong khu Hạnh Lâm Viên.
Chuyện này khiến cho hiềm nghi việc Triệu Dương bao che tội phạm tăng lên.
Khi tới điều tra lần nữa, Triệu Dương luôn miệng kêu oan, thậm chí còn dẫn cảnh sát đi điều tra.
Nhà vẫn còn là nhà phôi, hoàn toàn không có dấu vết người vào ở.
Trâu Bân ép hỏi:
– Nếu không phải anh liên lạc với anh ta, tại sao anh ta lại tới thôn Đãng Thủy?!
Tiếp xúc hữu hạn vốn dĩ không nên tồn tại.
Nhân lúc hắn vẫn còn đang có mặt ở đây, Hà Nguy muốn kiểm chứng suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.
Anh đứng dậy, gọi Trình Trạch Sinh ra ngoài ban công.
Triệu Dương oan ức:
Trâu Bân và Vân Hiểu Hiểu chia thành hai đội nhỏ điều tra mấy thôn xung quanh thôn Đãng Thủy.
Kết quả vẫn khiến người ta thất vọng, không ai từng nhìn thấy Triệu Bân, chẳng có ấn tượng gì với người này.
Qua mấy thôn này chính là vùng giao giữa hai tỉnh, sang sông là địa phận tỉnh khác rồi, thậm chí Trâu Bân còn nghi ngờ gã đã trốn sáng tỉnh bên.
– Đồng chí cảnh sát, tôi thực sự không biết.
Tôi chưa từng nói với cậu ấy chuyện nhà phá dỡ.
Bình thường chúng tôi không nhắc tới chuyện này đâu.
– Theo dõi anh ta mấy ngày.
– Triệu Dương, tốt nhất là anh nên thành thật phối hợp công tác điều tra.
Hiện tại thẳng thắn coi như anh chủ động khai báo, nếu chúng tôi điều tra ra anh bao che Triệu Thâm vậy thì anh sẽ bị truy tố với tội bao che tội phạm!
Triệu Dương vẫn nói câu kia, không liên lạc được với Triệu Thâm, cứ điều tra nhật ký cuộc gọi của anh ta.
Anh ta là người làm ăn, mỗi ngày nghe không biết bao nhiêu cuộc gọi, nhưng trong đó không có điện thoại của Triệu Thâm.
Lâm Hác Dư và Hà Nguy cùng tới phố đồ nội thất, hai người chỉ giả vờ đi dạo quanh, cuối cùng dừng lại trước cửa hàng bán gỗ lát nền, bà chủ nhiệt tình chào hỏi:
Đã làm thì làm đến cùng, Trình Trạch Sinh ôm Hà Nguy cùng ngã xuống sofa, đè lên người Hà Nguy.
Cái tai đã sớm thoát khỏi ma chưởng nhưng nơi đó ứ máu nóng rực, chắc hẳn phải đỏ lên rồi.
Trình Trạch Sinh túm chặt hai cổ tay của Hà Nguy đè trước ngực không cho anh cử động, hắn hỏi:
– Hai cậu muốn trang trí nhà à? Chỗ tôi có một lô sàn gỗ mới về, màu sắc đẹp lắm, vào xem thử này?
– Giận thật đấy à?
Hà Nguy ra vẻ bước vào như thật, nhìn một lượt sàn gỗ mà bà chủ đề cử.
Sau đó quay sang hỏi ý kiến Lâm Hác Dư.
Lâm Hác Dư ủ rũ lắc đầu, mắt liếc sang cửa hàng đối diện, Hà Nguy nói:
– Không muốn sàn gỗ muốn lát gạch hả? Cũng được, gạch dễ xử lý hơn.
Trong hơn mươi năm cuộc đời của Hà Nguy, trừ Hà Lục, đây là lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần chưa tới 5cm với người khác thế này.
Cũng là lần đầu tiên bị người khác phát hiện ra điểm nhạy cảm – vành tai.
Vừa rồi Trình Trạch Sinh chỉ xoa một cái anh đã cảm thấy toàn thân như bị điện giật, cả vành tai nóng như bị thiêu đốt.
– Đối diện không có ai.
– Lâm Hác Dư nói.
Bà chủ lập tức chào mời:
– Ông chủ cửa hàng đối diện ra ngoài rồi, nhờ tôi trông hàng hộ, muốn mua gạch đúng không? Nào, tôi dẫn hai cậu qua đó xem.
Hà Nguy trưng ra vẻ mặt “Đừng có lừa tôi”.
Hà Nguy và Lâm Hác Dư cùng nhau qua đó, Hà Nguy ung dung chọn gạch, còn yêu cầu rất nhiều, hoa văn phải đơn giản, màu nhạt, chất cứng và không dễ vỡ, nhìn không bẩn.
Bà chủ nhiệt tình dẫn anh đi xem mẫu, giới thiệu rất lưu loát trôi chảy, nói không ngớt miệng.
Nói tới giá cả, Hà Nguy trả giá, bà chủ đưa ra giá vừa để bán, Hà Nguy cười nói:
– Chuyện này cô cũng quyết được à?
– Ôi chao, tôi với Tiểu Triệu quan hệ tốt lắm, thường xuyên bán đồ hộ cậu ta.
Tôi cũng là người làm ăn, sẽ không để Tiểu Triệu lỗ đâu.
– Ông chủ thường xuyên không ở cửa hàng ạ?
– Này, ông thấy sao?
Hà Nguy vùng vẫy cánh tay, phát hiện thực sự không thể thoát được.
Trình Trạch Sinh vừa dùng sức mạnh còn có dựa vào kỹ thuật trói buộc.
Anh cười lạnh, lên gối chuẩn vào vùng bụng dưới của hắn.
Mặc dù Trình Trạch Sinh phát hiện ra ý đồ của anh nhưng đã quá muộn, ăn ngay cú lên gối này.
– Không phải, cũng chỉ có khoảng thời gian này thường xuyên ra ngoài thôi, hình như là đang hẹn hò bạn gái.
– Anh ta yêu đương tới mức không cần quan tâm cửa hàng cơ ạ? – Hà Nguy cười nói.
– Vừa mới yêu nên còn cuồng nhiệt lắm, nhất định phải dỗ người ta rồi.
– Bà chủ túm cánh tay Hà Nguy – Cậu có thích mẫu này không? Cần bao nhiêu để thương lượng với Tiểu Triệu, cho cậu giá thấp thôi.
– Ôi chao, tôi với Tiểu Triệu quan hệ tốt lắm, thường xuyên bán đồ hộ cậu ta.
Tôi cũng là người làm ăn, sẽ không để Tiểu Triệu lỗ đâu.
Hà Nguy hỏi Lâm Hác Dư:
♠Chương 49♠
– Này, ông thấy sao?
Lâm Hác Dư lắc đầu, Hà Nguy cười với bà chủ:
– Bọn cháu về bàn sau, cảm ơn cô nhé.
Bà chủ gật đầu, ánh mắt đảo qua Lâm Hác Dư và Hà Nguy, trong mắt ánh lên tia sáng khác thường.
Hai cậu bạn này quả là không đơn giản, chỉ có vợ chồng mới tới phố đồ nội thất chọn đồ cùng nhau thôi, hai người này… chậc, chậc, chậc, người trẻ tuổi thoáng thật.
Rời khỏi phố nội thất, Hà Nguy châm điếu thuốc:
Trâu Bân và Văn Hoa Bắc còn chưa hỏi phải điều tra ai, Vân Hiểu Hiểu đã bưng trà kim ngân hoa tới:
– Hẹn hò bạn gái, trùng hợp thật.
Lâm Hác Dư trầm giọng:
– Theo dõi anh ta mấy ngày..