Trí Hoán Hung Đồ

Chương 18: 18: Nghe Thấy




Đỗ Nguyễn Lam khóa cửa phòng pháp y, ngang qua văn phòng hình sự phát hiện Hà Nguy đang ngồi bên trong ăn bánh quy, xem ghi chép phá án tại chỗ.

Đỗ Nguyễn Lam gõ cửa, thấy Hà Nguy ngẩng đầu lên, chị mỉm cười với anh rồi mở cửa vào trong.

– Chị tan ca rồi à?

– Chị vừa tan ca, cậu lại đi làm.

– Cô đút hai tay vào chiếc áo blouse trắng – Về nhà tắm xong còn chưa kịp ăn cơm à? Cậu kính nghiệp quá đấy?

Hà Nguy ra vẻ lúng túng, ngập ngừng trả lời:

– …Bị trộm rồi.

– Hả?

– Mì hộp, bị trộm mất rồi.

– Anh nuốt miếng bánh qui khô khốc xuống – Còn bị trộm ngay trong nhà.

Đỗ Nguyễn Lam cảm thấy hứng thú, câu nói này khiến người ta thực sự khó hiểu.

Đường đường là nhân vật cừ khôi trong đội hình sự của Cục Cảnh sát, vậy mà còn bị người ta trộm đồ ngay trong ký túc xá sao?

Chẳng qua trên mặt Hà Nguy viết rõ rành rành mấy chữ “em không đùa”, Đỗ Nguyễn Lam nhoài nửa người qua bàn, chống má hỏi:

– Chị thật sự rất tò mò, rốt cuộc là ai dám ra tay với Chi đội trưởng Hà đây nhỉ, có manh mối không?

– Vân tay, em đã giao cho tổ Kỹ thuật rồi.

– Chính vì anh vội mang vân tay tới Cục mà không kịp giải quyết bữa tối trên đường đi.

– Ồ, vậy vụ án này chỉ phá ngay trong một phút thôi nhỉ.

– Đỗ Nguyễn Lam móc một gói bánh mì trong túi ra – Cho cậu này, ngon hơn bánh qui nhiều.

Hà Nguy cảm ơn Đỗ Nguyễn Lam, anh đỡ phải mất công chạy xuống quán quà vặt dưới tầng nữa.

Đỗ Nguyễn Lam đi rồi, anh gặm bánh mì, tiếp tục nghiên cứu vụ án.

Chuyện xảy ra trong nhà chẳng hề ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, một khi ngồi vào bàn làm việc, phải làm gì thì vẫn phải làm chuyện ấy.

Cùng lúc đó.

Trình Trạch Sinh không về cục mà tới Avenoir.

Hắn đã gọi điện trước cho Liên Cảnh Uyên báo hôm nay sẽ tới.

Liên Cảnh Uyên cũng đã bảo người pha chế sẵn một ly Scorpio, ngồi trong quán bar đợi cảnh sát Trình đến.

– Cảnh sát Trình, lần này tôi có thể giúp gì được cho cậu? – Liên Cảnh Uyên đẩy ly Scorpio qua – Tôi biết gì sẽ nói hết, tuyệt đối không giấu giếm.

Trình Trạch Sinh nhìn ly cocktail màu sắc sóng sánh xinh đẹp:

– Cảm ơn, tôi không uống rượu trong thời gian làm việc.

Hà Nguy có bệnh hen hả?

Liên Cảnh Uyên gật đầu:

– Ừ, bị từ lúc học đại học rồi.

– Vậy anh ta có hút thuốc không?

– Không thể nào.

Anh ấy luôn sống theo khuôn phép và tự kiềm chế bản thân.

Cùng lắm chỉ uống bia, cocktail, cũng biết điểm dừng.

Còn thuốc… – Liên Cảnh Uyên khẽ cười, đôi mắt dịu dàng, sóng nước khẽ gợn – Anh ấy biết bản thân mình bị hen, cho nên chưa từng chạm vào thuốc.

Đúng là vậy.

Trình Trạch Sinh gật đầu, hỏi tiếp:

– Tôi từng nghe bác sĩ chủ trị của Hà Nguy nói, quan hệ của hai anh em Hà Nguy và Hà Lục đã từng rất tốt.

Tại sao bây giờ bọn họ lại căng thẳng như vậy?

Nhắc tới chuyện này, Liên Cảnh Uyên hơi lúng túng:

– …Chuyện này rất phức tạp.

Nói sao đây nhỉ, cũng có một phần nguyên nhân do tôi.

Hà Lục vẫn luôn không tin anh trai mình là người đồng tính, cho rằng anh ta chơi với tôi lâu ngày nên mới bị lây.

Anh ta cấm đàn anh không được qua lại với tôi nữa nhưng đàn anh không nghe, còn không ngừng ra vào Gay bar.

Hà Lục cảm thấy có người anh trai như vậy rất mất mặt, cho nên đã cắt đứt quan hệ với anh trai, đã mấy năm rồi hai người không liên lạc gì.

– Ừ, tôi có thể nhìn ra điểm này, đến nhận xác còn nhân lúc rảnh rỗi giữa cuộc họp để đi.

Liên Cảnh Uyên thở dài, tính cách của Hà Lục và Hà Nguy một trời một vực.

Ban đầu biết anh trai thích đàn ông còn tới Gay bar làm ầm lên mấy lần, sau đó thấy anh trai ương bướng “chết không thay đổi” thì mới từ bỏ hi vọng.

Thái độ với anh trai cũng dần trở nên lạnh nhạt, có thể không gặp thì đừng hòng gặp, mấy năm sau thì hoàn toàn trở thành người lạ.

Trình Trạch Sinh ghi lại, hỏi tiếp:

– Tối đó Hà Nguy tới tìm anh, anh có cảm thấy anh ta khác lạ so với bình thường không?

Ngón trỏ Liên Cảnh Uyên khẽ gõ lên đường cằm tinh xảo, dường như đang nhớ lại chi tiết nào đó.

Một lát sau, anh ta chậm rãi lên tiếng:

– … Nếu như nói thực sự có điểm nào khác thì hẳn là ánh mắt và phong thái của anh ấy không giống đàn anh mà tôi quen.

Bình thường đàn anh thuộc kiểu người trầm tĩnh ít nói, nhưng người hôm ấy ngồi trước mặt tôi lại mang tới cho người ta cảm giác bị áp bách, hơn nữa anh ấy chỉ im lặng uống rượu thôi cũng mang tới cảm giác ấy rồi.

– Khi lên tiếng nói chuyện càng khiến tôi ngạc nhiên hơn.

Trong nháy mắt ấy tôi còn nghi ngờ người kia không phải Hà Nguy thật.

Dù sao cách nói chuyện và giọng điệu rất khác ngày thường.

– Liên Cảnh Uyên nâng cốc Negroni của mình lên nhấp một ngụm – Trước đây mỗi lần nói chuyện, tôi đều chiếm vị trí chủ động, nhưng hôm ấy thì hoàn toàn trái ngược.

Dường như tôi đều phải trả lời câu hỏi của anh ấy, bị lời nói của anh ấy dẫn dắt.

Trình Trạch Sinh hỏi anh ta về nội dung nói chuyện.

Liên Cảnh Uyên nói chủ đề của cuộc trò chuyện là đàn anh thất tình, không thể cứu vãn, vì thế mới mượn rượu giải sầu.

Liên Cảnh Uyên cũng cảm thấy bất ngờ, trước đây chưa từng nghe Hà Nguy nói mình có ý với ai, phát triển với ai, cũng không hiểu tại sao tự dưng anh ta lại thất tình.

– Chúng tôi cũng không điều tra được anh ta có mối quan hệ thân thiết quá mức với ai, cho nên tôi mới đến đây hỏi anh.

Anh có biết từ 9 giờ đến 12 giờ anh ta có thể đi đến những nơi nào không? – Trình Trạch Sinh nói.

Liên Cảnh Uyên suy nghĩ mấy giây, cười khổ nói:

– Tôi thực sự không nghĩ ra, cuộc sống của anh ấy quá đơn điệu, hơn nữa với tính cách kia, anh ấy không phải là người dễ dàng thay đổi quỹ đạo sinh hoạt của mình.

Cho nên tối đó trừ đến chỗ tôi hoặc về nhà ra, tôi thực sự không biết anh ấy còn có thể đi đến đâu.

Trình Trạch Sinh quan sát thay đổi trong biểu cảm của Liên Cảnh Uyên, đôi mắt của hắn tựa chiếc máy ảnh, ghi lại tất cả những biểu cảm nhỏ xuất hiện trên gương mặt anh ta.

Độ cong của khóe môi, số lần chớp mắt, mức độ cau mày, đều được sử dụng để phán đoán anh ta có nói dối hay không.

Đáng tiếc rằng, trong mắt Trình Trạch Sinh, Liên Cảnh Uyên không chỉ không che giấu mà còn rất thành thật.

Nếu anh ta không nói thật, vậy chỉ có thể chứng minh tố chất tâm lý của anh ta rất mạnh, mạnh tới mức biến thái, cũng diễn rất giỏi, ảnh đế đứng trước mặt anh ta còn thua kém ba phần.

– Đúng rồi, anh có biết cái này nghĩa là gì không? – Trình Trạch Sinh rút điện thoại, mở tấm ảnh chụp tờ giản phổ kia ra – Cái này được phát hiện trong điện thoại của Hà Nguy, lẽ nào nó mang hàm nghĩa đặc biệt nào đó?

Liên Cảnh Uyên nhìn chằm chằm giản phổ hồi lâu, sau đó đứng dậy bảo Trình Trạch Sinh theo mình vào trong.

Bên trong có đàn piano, chắc phải đàn ra mới biết được.

Bọn họ tới phòng nghỉ của ông chủ, Liên Cảnh Uyên vén màn che màu đen lên, bên dưới là một chiếc piano màu kem.

Trình Trạch Sinh hỏi:

– Anh biết đàn à?

Liên Cảnh Uyên gật đầu, học bao nhiêu năm nay, bố mẹ đều hi vọng anh ta có thể trở thành giáo viên dạy đàn, ai biết đâu cuối cùng anh ta lại trở thành ông chủ Gay bar.

Anh ta nhìn giản phổ, đàn ra đoạn nhạc ngắn kia.

Trình Trạch Sinh chẳng có tí thiên phú nào về phương diện âm nhạc, đàn cho hắn nghe chẳng khác nào “đàn gảy tai trâu”.

Liên Cảnh Uyên đàn thêm một lần nữa rồi lắc đầu nói:

– Nó không nằm trong bất cứ bản nhạc kinh điển nào, tôi chưa từng nghe, hay là ghi lại dùng app tìm kiếm trong kho âm nhạc thử xem?

Bây giờ cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, Trình Trạch Sinh gật đầu, phiền anh ta đàn thêm một lần nữa.

Ghi âm xong, Liên Cảnh Uyên đậy nắp đàn lại:

– Đàn mấy lần, tôi cảm thấy nó không giống như một khúc nhạc phổ, nghe không hay.

– Ban đầu tôi nghi ngờ nó là mật mã, nhưng thử mấy kiểu đều không có cách giải mã phù hợp.

– Giống kiểu mật mã Morse trong phim điện ảnh hả?

Trình Trạch Sinh giải thích:

– Thông thường nhạc phổ vận dụng mã Morse để thể hiện mối quan hệ giữa nốt cao thấp, âm dài ngắn.

Nhưng dùng phương pháp ấy để giải mã đoạn nhạc phổ này thì không thu hoạch được gì, tôi đã thử giải bằng những mật mã khác mà vẫn không có kết quả.

Liên Cảnh Uyên dốt đặc cán mai mấy kiến thức chuyên ngành, anh ta chỉ là một chủ quán rượu, không có đầu óc như Sherlock Holmes, không giúp được gì.

Trình Trạch Sinh cũng không quan trọng điều này, cảm ơn Liên Cảnh Uyên, những thông tin tìm hiểu được từ anh ta còn toàn diện hơn điều tra bên ngoài, lại giúp đánh nhạc phổ nữa.

Có người dân phối hợp thế này cảnh sát phải cảm thấy vui mới đúng.

Liên Cảnh Uyên tiễn Trình Trạch Sinh ra ngoài, Trình Trạch Sinh chợt hỏi:

– Anh nói hôm ấy Hà Nguy không giống mọi ngày, vậy anh đã từng nghi ngờ Hà Lục chưa?

Liên Cảnh Uyên thản nhiên nói:

– Chưa từng, anh ta không thể giả làm Hà Nguy được.

– Tại sao?

– Cảnh sát Trình, loại người có tính cách thẳng thắn như anh ta luôn thích thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, muốn giấu giếm thực sự rất khó.

Tương phản, đàn anh là một người trầm tính và lạnh lùng, muốn giấu giếm điều gì thì chẳng ai nhìn thấu được.

– Liên Cảnh Uyên cười cười – Chiếc cốc đổ đầy nước, bỏ thêm viên đá nhỏ đến đâu thì cũng sẽ tràn ra.

Nhưng một chiếc cốc đựng đầy đá thì lại khác, đổ nửa cốc nước lớn vào thì vẫn đủ chỗ.

Chính là điều tôi muốn nói đấy.

***

Hà Lục há miệng cho nhân viên kỹ thuật trong Cục lấy mẫu.

Quét một vòng tăm bông quanh khoang miệng, Thành Ái Nguyện kết thúc lấy mẫu, bỏ nó vào trong hộp vật chứng.

Hà Lục hỏi có cần phải lấy máu không, còn xắn tay áo sơ mi lên.

– Không cần lấy máu, lấy dấu vân tay là được.

Hà Lục chẳng nói chẳng rằng giơ hai bàn tay ra, thái độ phối hợp thẳng thắn.

Trình Trạch Sinh khoanh tay đứng bên cạnh nhìn.

Sau khi lấy xong toàn bộ vân mười ngón tay của Hà Lục, anh ta đứng dậy:

– Lúc này mấy người còn điều tra tôi thì hung thủ thực sự đã sớm chạy rồi.

– Đừng nói nhiều, ai là hung thủ chỉ dựa vào miệng anh nói mà được chắc? Anh là Sherlock Holmes hay Hercule Poirot?

Mặt Hà Lục biến sắc, anh ta quay sang hỏi Thành Ái Nguyệt:

– Cảnh sát các cô phá án với thái độ thế này à? Tôi có thể đến phòng Quan hệ xã hội tố cáo không?

Thành Ái Nguyệt cười giả lả:

– Xuống tầng rẽ phải phòng đầu tiên, đi cẩn thận không tiễn.

Nhưng mà tố cáo thì phải điều tra.

Là đồng nghiệp có mặt ở hiện trường, tôi không cảm thấy thái độ của Chi đội phó Trình có vấn đề gì.

Hà Lục lại cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Trình Trạch Sinh với ánh mắt khinh thường:

– Trông thế kia, chẳng trách đã không phá được án rồi còn sinh sự, Cục cảnh sát mấy cô không còn chỗ nào khác chứa chấp à?

Trình Trạch Sinh: “…”

Thành Ái Nguyệt: “…”

Kết thúc lấy mẫu, Hà Lục vội đi để kịp giờ lên máy bay, Thành Ái Nguyệt tức giận:

– Cái thể loại người gì thế không biết? Uổng phí cho gương mặt đẹp như vậy, em chỉ muốn cho gã một trận thôi.

Trình Trạch Sinh cũng cảm thấy ghét, lần đầu tiên gặp mặt đã không có ấn tượng gì tốt với Hà Lục.

Người này chẳng khác gì con nhím toàn thân đầy gai nhọn, chỉ biết lăn chọc người chứ chẳng công kích được gì.

Trình Trạch Sinh cũng có anh em, nếu anh trai của hắn mà thế này thì hắn đã đánh vỡ mồm rồi.

Còn về vụ án, Trình Trạch Sinh cũng chẳng nghi ngờ đến Hà Lục.

Lần này lấy DNA của anh ta hoàn toàn chỉ để giải một câu đố khác.

Giang Đàm đã viết đơn xin làm giải trình tự gen của cặp song sinh, mấy đồng nghiệp khác của phòng Pháp y cũng tham gia vào công trình lớn này, cùng trưởng phòng làm trâu làm ngựa.

Hắn không thể nói với Hà Lục hiện tại cảnh sát nghi ngờ thi thể ở trong nhà xác kia không phải anh trai Hà Lục, bởi vì sẽ dẫn tới việc giải thích không rõ ràng và càng thêm loạn.

Cứ coi anh ta thành kẻ tình nghi làm việc sẽ nhanh và thuận tiện hơn nhiều.

Tối đến, Trình Trạch Sinh ghé qua siêu thị một chuyến, mua đầy đủ những đồ dùng sinh hoạt, thuận tiện mua một hộp mì thịt bò hầm.

Hắn về tới ký túc, người hàng xóm bận rộn vẫn chưa về, vì thế hắn đặt mì trên bàn, coi như cảm ơn bữa tối ngày hôm qua.

Tối nay Hà Nguy cũng về nhà, vốn dĩ anh định ở lại trong Cục, nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện có trộm vào nhà, vì thế anh bèn về khu Tương Lai xem người kia có đến nữa không.

Quả thực, vừa mở cửa ra, dưới đất có thêm dấu giày, Hà Nguy chụp ảnh lại làm chứng cứ.

Bước vào phòng khách, trên bàn trà đặt một hộp mì, anh cầm lên xem, rồi bước đến phòng bếp, quả thực đây không phải lương thực dự trữ của anh mà là một hộp mì tự dưng xuất hiện.

Chuyện gì thế này? Đây là lời xin lỗi với việc hôm qua sao? Người kia cố ý mua để trả đấy hả?

Hà Nguy quay về phòng khách, ngồi đối diện với hộp mì kia, chìm vào dòng suy nghĩ.

Bỗng phòng bếp vang lên tiếng động, tủ lạnh mở ra, âm thanh nhắc nhở ngắn ngủi vang lên.

Hà Nguy vội vàng bước vào bếp.

Nhưng trong bếp không một bóng người, màn hình hiển thị của tủ lạnh vẫn sáng đèn, rõ ràng vừa mới đóng lại.

Lúc trước anh đã kiểm tra một lần, bây giờ mở ra, sữa bò và sandwich đã không cánh mà bay.

Sắc mặt Hà Nguy càng khó coi hơn.

Anh siết chặt nắm đấm, lập tức rút điện thoại ra gọi điện cho bên kỹ thuật, yêu cầu chuẩn bị camera loại có màu, hình ảnh rõ nét, ngày mai tới lắp luôn.

Trình Trạch Sinh ngâm nga ca khúc, cắm ống hút vào sữa bò, cắn miếng bánh sandwich, thảnh thơi xem báo.

Hàng xóm tốt thật, tủ lạnh đầy ắp, nhưng cứ ăn của người khác mãi cũng không được, ngày mai hắn cũng sẽ mua chút đồ ăn dự trữ bù vào..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.