Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công (Đọc Truyện Full) - Chương 174




AzTruyen.net truyện: Trên trời rớt xuống ba báu vật: hai bảo bảo và một lão công

Thể loại: Ngôn Tình, Ngược

Chương 174:

Chân tướng về thân thể hai đứa nhỏ“Từ cứu rỗi được sử dụng trong tình huống này có đúng hay không?”Tần Mộ Ngôn buông những tư liệu đó xuống, thản nhiên nhìn anh ta một cái:

“Bệnh tâm thần của cô ấy sau này còn có thể tái phát không?”

“Tùy thuộc vào tình hình, trong trường hợp kích thích cực đoan nó sẽ trở lại.

Nói xong, anh ta nhíu mày:

“Anh đang lo lắng cái gì vậy?”Tần Mộ Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ trên giường còn nhằm hai mắt lại:

“Tôi sợ sau này cô ấy sẽ làm tổn thương chính mình.

Loại nỗi đau này anh biết rõ nhất hương vị của nó.

May mắn thay, cô ấy đã mất trí nhớ và không nhớ nỗi đau lúc đó.”

Tôi sẽ hỏi bác sĩ tâm thần của tôi, kê đơn thuốc đi, loại chuyện này không thể ngăn cản được.

Nói xong, Bạch Hạo Nam giống như nhớ tới cái gì đó:

“Đúng rồi, vừa rồi bố anh gọi điện thoại cho tôi đến nhà để kiểm tra thân thể cho ông cụ, tôi đã từ chối, nói Tô Ánh Nguyệt xảy ra chuyện.”

Lát nữa ông cụ có thể tự mình đến thăm cô ấy, anh muốn ở lại đây tiếp đãi hay né tránh một chút?” Tần Mộ Ngôn có chút không vui giương mắtnhìn Bạch Hạo Nam một cái, xoay người đi ra ngoài cửa:

“Tránh đi.”

Anh không muốn bị cắn nhắn.

Bạch Hạo Nam cố nén ý cười:

“Được rồi, anh đi trước đi, chờ ông cụ đi rồi, tôi nói cho anh biết.”

Tần Mộ Ngôn rũ mắt nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn tám giờ tối.

Anh cũng nên trở về giải thích chuyện hôm nay cho hai cậu con trai một chút.

Không thì dựa theo thái độ của Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên đối với Tô Ánh Nguyệt mà nói tối nay cô ấy không về e là hai thằng nhóc cũng sẽ không ngủ.

Sau khi Tần Mộ Ngôn đi, Bạch Hạo Nam đứng ở cửa yên lặng nhìn mặt Tô Ánh Nguyệt.

Một lúc lâu sau anh ta thở dài:

“Cậu Ba nhà họ Tần đời này có thể sẽ rơi vào tay côNói xong anh ta xoay người rời đi.

Tô Ánh Nguyệt hai mắt nhắm chặt nằm trên giường bệnh, trái tim hơi run lên.

Tần Mộ Ngôn anh ấy…Dường như thực sự không để ý rằng cô đã từng có con.

Cái anh để ý cư không ngờ là bệnh tâm lý của cô có tái phát hay không.

Một giọt nước mắt từ từ rơi xuống.

Cô phải may mắn như thế nào đời này mới có thể gặp được một người đàn ông như Tần Mộ Ngôn.”

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậyKhông biết qua bao lâu, trước cửa phòng bệnh vang lên thanh âm lo lắng của ông cụ Tấn.”

Chú Tân, chủ nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức cô ấy dậy.

Lời nói của ông cụ vừa dứt, một giọng nói của phụ nữ vang lên.

Nghe giọng nói có thể đoán là một người phụ nữ trẻ.”

Cháu nói đúng.

Nghe cô gái đó nói ông cụ với vàng hạ thấp giọng nói:

“Không thể quấy nhiều con bé nghỉ ngơi.

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, trong lòng biết đây hắn là bố của Tần Mộ Ngôn.

Lúc này có vốn nên đứng dậy chào hỏi ông cụ nhưng cả người có một chút sức lực cũng không có.

Cô cố gắng mấy lần vẫn không có biện pháp mở mắt ra.

Vì vậy có đầu óc mơ hồ nằm trên giường.

Nhưng mà người phụ nữ này là ai?“Diệp Thiên Văn, vẫn là cháu chu đáo.

Ông cụ Tần thở dài:

“Từ khi cháu bị Mộ Diệp mang về nhà họ Tần, đã mười năm rồi nhỉ?”Diệp Thiên Văn thản nhiên đáp một tiếng:

“Vâng, lúc trước anh hai nhìn cháu đáng thương, đem cháu mang về nhà họ Tân, chú đối xử với cháu giống như con gái ruột, anh cả, anh hai cũng coi cháu như em gái ruột.”

Tô Ánh Nguyệt nhíu nhíu mày.

Cô cho tới bây giờ cũng không rõ các thành viên trong nhà họ Tân, chỉ biết Tần Mộ Ngôn là cậu Ba trong nhà, nhưng chưa bao giờ biết nhà họ Tần còn có một con gái nuôi.

Bọn họ chưa bao giờ nhắc đến trước mặt cô,“Haizz.

Ông cụ Tân lại thở dài:

“Lúc trước tất cả mọi người đều tưởng cháu cùng Mộ Ngôn sẽ ở cùng một chỗ, ai biết ông trời trêu ngươi, đầu tiên là có mẹ của Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên, sau lại có con bé này…“Tất cả đã qua rồi.”

Giọng nói của Diệp Thiên Văn vô cùng dịu dàng:

“Chú Tần, chủ ở đây cùng cô ấy nhé, cháu đi hỏi y tá một chút nguyên nhân chị dâu hôn mê.

Ông cụ Tần nhíu mày:

“Bạch Hạo Nam không phải nói là do dầm mưa gây ra sao?”Diệp Thiên Văn ngoan ngoãn cười:

“Chú Tần, chú nghĩ quá đơn giản rồi.”

“Mưa lớn như vậy ai sẽ chạy ra ngoài chứ?”Ông cụ Tần suy nghĩ một chút:

“Được rồi, vậy cháu đi đi.”

Diệp Thiên Văn xoay người.

Trong nháy mắt khi cô ta xoay người, sự quan tâm trên mặt lập tức biến thành lạnh lùng.

Cô ta canh giữ bên cạnh Tân Mộ Ngôn nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì một người phụ nữ mới xuất hiện có thể chiếm lấy vị trí vốn nên là của cô ta?Hôm nay Tô Ánh Nguyệt và Tần Mộ Ngôn cãi nhau, đối với cô ta mà nói chính là cơ hội tuyệt vời để chia rẽ bọn họ!

Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.